Từ Khách Thu tựa lưng vào ghế, cười hắn hồ đồ, “Ha hả… ngươi mới say”

Ngọc Phiêu Phiêu rời khỏi đài cao, gia nô tay chân nhanh lẹ chạy vội đến bên người Thôi Minh Húc, cúi đầu thưa chuyện. Tiếp đó, trong ánh mắt hâm mộ của cả sảnh đường, Thôi gia tiểu công tử hất cằm chậm rãi lên lầu. Xuân Phong ma ma cầm một mâm tràn đầy vàng bạc, khanh khách cười duyên.

“Ngươi thua.” Từ Khách Thu vẫn tiếp tục nhìn chung rượu đã lạnh từ lâu.

Giang Vãn Tiều nâng chén kính y, trò diễn lần này xem cũng đã mỹ mãn.

“Ta cáo lui trước, các ngươi cứ tiếp tục. Chức cẩm đường (cửa hàng vải) nhà ta cung nghênh Từ công tử đại giá.”

Ninh Hoài Cảnh không nói lời nào, trầm mặc uống rượu, sắc mặt có chút tối tăm. Từ Khách Thu yên lặng cười, đưa tay nhấc lấy bầu rượu, vì hắn mà rót một ly thật đầy.

Ngày hôm sau khi mặt trời lộ ra một nửa cũng là lúc mọi người ngáp dài ngáp ngắn rời đi sau một đêm tìm vui hưởng lạc, nến đốt suốt một đêm chỉ còn lại sáp, Xuân Phong ma ma mệt mỏi tựa người trên tháp quý phi ngủ gà ngủ gật.

Từ Khách Thu với tay cầm đến một bầu rượu, lắc lắc thấy trống không, chán chường lấy chiếc đũa chọt chọt mu bàn tay Ninh Hoài Cảnh, “Ngươi thực sự thích Ngọc Phiêu Phiêu?”

Ninh Hoài Cảnh thành thật gật đầu. “Đúng vậy a.”

Từ Khách Thu tựa như tiểu hài tử lần đầu gặp mặt một người xa lạ, lộ ra vẻ mặt hồn nhiên pha lẫn tò mò. “Vì sao?”

“Khách Thu a…” Ngâm nga thật dài, thật dài, Ninh Hoài Cảnh nhớ kỹ tên của y, tưởng chừng như đang nhấm nháp tư vị trong đó, “Bởi vì từ xưa đều là tuyệt thế hồng nhan bầu bạn cùng công tử thế tục, ca dao hát như vậy, hí khúc cũng diễn như vậy.”

Từ Khách Thu nhìn hắn, chậm rãi nâng lên khóe miệng.

“Đúng vậy a. Từ xưa đến nay chính là như vậy.”

Cuối hạ đầu thu chính là sinh thần của tiểu Hầu gia Trung Tĩnh hầu phủ. Trung Tĩnh Hầu đãi tiệc ba ngày, cơ hồ mới hết thân hữu đồng liêu cả nước đến. Bàn ghế xếp dài đến đầu ngõ, rương đỏ chứa đầy lễ vật xếp chật ních sau hoa viên, quay đến quay đi cả đường đều là câu chúc mừng, thanh thế vô lượng, thiên hạ đều biết Ninh Hoài Cảnh đã thúc quan thành nhân. (đội mũ trưởng thành)

“Ngươi đang cưới vợ?” Từ Khách Thu ngửa đầu nhìn cả phòng đều là một màu hồng, trêu ghẹo.

Ninh Hoài Cảnh sờ sờ đầu người ta, khóe mắt như mỉm cười.

“Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này thôi.”

“Nói sai rồi.” Phóng tầm mắt nhìn ra xa xa ngoài đại đường, kia là chỗ cả nhà Trung Liệt Bá đang ngồi, cũng là vợ lớn của phụ thân hắn cùng hai vị huynh trưởng, “Có lẽ ông ta cũng chẳng biết năm nay ta bao nhiêu tuổi.”

Ninh Hoài Cảnh biết đã lỡ lời, cuống quít biện giải, “Ta…”

“Không sao đâu.” Có lẽ bởi vì đã lớn, đối với mấy chuyện này, Từ Khách Thu cũng không còn so đo như trước. Đầu hơi cúi xuống, rất nhanh lại nâng lên, nhớ đến bầu rượu vẫn còn một nửa, từ tốn nhàn hạ rót cho đầy chén, lại đưa qua cho ai đó cầm, đẩy ai đó ra ngoài. “Đi mời rượu đi, phụ vương ngươi đang thúc giục kìa.”

Không biết vì cái gì, tiểu Hầu gia trước mặt phụ thân dữ dằn cũng dám lên tiếng chống đối kia vừa đến trước Từ Khách Thu mặt liền đổi sắc. Trung Tĩnh hầu đứng trước cửa thúc giục cả nửa ngày trời, hắn cũng cứ như người gỗ, tiếng có tiếng không đáp cho qua chuyện, ấy vậy mà khi Từ Khách Thu nói những lời y hệt vậy, hắn liền bưng chén chạy thẳng, so với thỏ còn ngoan hơn nhiều.

Giang Vãn Tiều vẫn như cũ cười mà không nói lời nào, nhìn theo bóng dáng Ninh Hoài Cảnh ở xa xa, lại quay đầu nhìn sang người bên cạnh.

“Hắn vốn tuổi con thỏ mà.” Từ Khách Thu không hề khách khí dựng thẳng mi lên trừng lại.

“Ngươi sao biết ta đang cười cái gì?” Trên chung rượu có vẽ một đóa hoa đào mới nở, phấn sấn tinh tế, lại tựa như đang e ấp xấu hổ, Giang Vãn Tiều xoay qua xoay lại chén rượu trên những đầu ngón tay, khóe mắt ánh lên gương mặt lúc nào cũng tỏ vẻ dữ dằn của Từ Khách Thu, “Ta đang cười cách ăn mặc hôm nay của hai người các ngươi.”

Người được chúc thọ mặc một thân hồng y hỉ khí dương dương, người trước nay toàn vận đồ đỏ lại mang một thân màu lục nhàn nhạt, đúng là khó mà thấy được.

Đột nhiên, cũng muốn giống như Ninh Hoài Cảnh đưa tay xoa đầu y, lại bị y nghiêng người né tránh. Giang Vãn Tiều lơ đễnh vớ lấy chung rượu trước mặt y đưa lên môi, trên miệng chén trắng muốt cũng điểm một đóa hoa đào, tựa như nữ tử hoài xuân, gương mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng, “Hắn đã nói với ta, khi tới sinh thần của ngươi, hắn sẽ giúp ngươi tổ chức. Cho dù là tiệc rượu, lễ vật, ca vũ mua vui, ngươi muốn có bao nhiêu phô trương liền có bấy nhiêu. Cho dù ngươi có muốn gặp thiên tử, hắn cũng sẽ thay ngươi mời đến.”

Giang Vãn Tiều khôn khéo hơn người cố ý ngừng một chút, ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đang mở to của Từ Khách Thu, lại cố tình gần sát vào một chút, nhưng Từ Khách Thu cũng không trốn, chỉ ngồi ngốc ra vì kinh ngạc, hệt như ngày nào đó ở học đường cưỡi lên người Ninh Hoài Cảnh, là vẻ mặt của một con mèo hoang bị người ta đột nhiên ôm lấy.

“Từ Khách Thu…”

Giang Vãn Tiều nhịn không được tiến gần thêm chút nữa, cho đến khi có thể thấy rõ vẻ ngỡ ngàng trong đôi mắt trong suốt của y khi nhìn mình.

“Ninh Hoài Cảnh đối với ngươi, đến tột cùng được tính là gì?”

“Là…” Y cúi đầu muốn đáp, lại hơi nghiêng đầu, vắt óc tìm một từ miêu tả thích hợp. Bỗng nhiên ngoài phòng vang lên một trận tiếng ồn ào mời rượu, Từ Khách Thu tựa như bừng tỉnh khỏi cơn mê loạn, ánh mắt trống rỗng bỗng chốc thanh minh, “Giang, Vãn, Tiều!”

Con mèo hoang bé nhỏ nghĩ muốn vùng lên cắn người, Giang Vãn Tiều thầm kêu một tiếng không xông, muốn trốn nhưng đã bị y nhanh hơn một bước. Từ Khách Thu đứng dậy, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống.

“Ta không phải đồ ngốc, việc gì phải nói cho ngươi biết chứ?”

Y phất tay áo bỏ ra ngoài cửa, Giang Vãn Tiều cúi đầu nhìn hoa đào chạm trổ trên miệng chén, cười khổ, có đôi khi thích góp vui vào chuyện của người khác cũng không phải là điều tốt…

Thôi gia Tam công tử cư nhiên cũng là thượng khách. Ninh Hoài Cảnh nhìn thấy, trong lòng âm thầm oán giận phụ thân mình quả là quá rỗi hơi rồi. Cố tình bước chậm lại để hắn phải chờ thêm một chút, trộm nhìn thì thấy sắc mặt người bên kia cũng không khá gì hơn mình, mí mắt hơi hạ, miệng khép lại, nhưng cằm vẫn nâng cao. Chính là hắn còn ngại đại ca mình đang ở một bên nên không dám hiển lộ, tâm không cam lòng không nguyện mà ngồi một chỗ.

Lão Hầu gia không kiên nhẫn, kéo tay áo lôi Ninh Hoài Cảnh lại, quát lớn.

“Xú tiểu tử, không biết cấp bậc lễ nghĩa gì cả, còn không mau lại đây! Muốn làm lão tử đây mất mặt sao!” Trước mặt bao nhiêu người, lão Hầu gia cũng chẳng thèm để ý chút nào đến thể diện của đứa con.

Bách thiện hiếu vi tiên (trăm điều tốt chữ hiếu đi đầu), Ninh Hoài Cảnh cũng không nề hà gì, chạy nhanh lại cúi đầu làm đứa con ngoan. “Hài nhi không dám, phụ thân đừng giận.”

Vừa nhấc đầu, đối diện lại là ánh mắt đầy châm biếm của Thôi Minh Húc. Tự dưng không công đi làm một chuyện cho hắn chê cười, tiểu Hầu gia lập tức sinh ra một bụng oán khí, nhịn không được trộm quay đầu sang hướng không ai để ý mà làm cái mặt quỷ. Đắc ý cái gì chứ, không sợ cười riết sái quai hàm sao.

Bên kia cũng bắt đầu răn dạy.

“Ngươi cười cái gì hả? Trước mặt lão Hầu gia không được vô lễ! Thường ngày dạy ngươi cấp bậc lễ nghĩa, ngươi đều quên hết sao?”

Đúng là đại ca Thôi gia nổi danh khắc nghiệt khô khan, so với hắn thì Hoài Tuyên nhà này quả thực là từ bi đến độ có thể tôn làm Bồ Tát rồi.

Ninh Hoài Cảnh nhìn thấy Thôi Minh Húc thường ngày cao ngạo, trước nay không thèm cố kỵ một ai giờ này lại như chuột đụng phải mèo, chỉ dám liên tục cúi đầu dạ phải, nhịn không nổi cúi đầu khẽ phì cười một tiếng, nhất thời oán khí tan thành mây khói.

Người bên ngoài không hiểu chuyện, thấy náo nhiệt liền đến góp vui, ha hả một trận cười to, cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.

Lão Hầu gia lôi kéo vị Thôi gia đại ca tiền đồ vô lượng, cười đến so với nhi tử còn thân hơn, trong khi hai tên “tiểu vô liêm sĩ” bất trị nhà họ thì nhìn nhau cười thật tươi, phóng dao bằng ánh mắt.

“Nghe nói tiểu Hầu gia cũng đang độc sách, không biết “luận ngữ” của thánh nhân được thuộc được mấy câu rồi?”

“Thôi tiểu công tử nếu muốn khoe khoang học vấn của mình thì cứ nói thẳng, trong kinh ai chẳng biết ngươi tài trí hơn người, thi phú ngũ xa.”

“Không dám, đâu bằng tiểu Hầu gia ngươi kiến thức uyên bác, tinh thông mấy trò vui đùa phố chợ.”

“Không dám nhận. Thôi tiểu công tử cũng là người si tình nha.”

“Là do Ngọc cô nương quá yêu mến thôi, tiểu Hầu gia không cần để trong lòng.”

“Đâu có đâu có.” Ninh Hoài Cảnh càng cười đến dối trá, xiết chặt chung rượu trong tay, hận sao nó không phải là cái cổ của Thôi Minh Húc. “Làm sao so được với Thôi tiểu công tử tài hoa xuất chúng, một lần xuất khẩu thành thơ là được ý giai nhân. Chỉ là không biết nhất thiên tam khuyết tình thi đó lệnh huynh từng đọc qua chưa? Trước mặt huynh trưởng chắc là ngại không dám đưa đâu? Có cần ngu đệ thay Thôi công tử trình lên cho lệnh huynh xem?”

Lưu luyến hoa nương chốn thanh lâu, việc này làm sao có thể để cho Thôi Minh Đường so với nghiêm phụ (người cha nghiêm khắc) còn nghiêm khắc hơn kia biết được? Đâm chết mình rồi đem ném trước linh đường của tiên phụ cũng không phải là chuyện Thôi Minh Đường không làm được. Ninh Hoài Cảnh cười cực kỳ có thiện ý, Thôi Minh Húc nhất thời không nói được gì, nhưng cũng không cam chịu thua trận, liếc nhìn gã tiểu Hầu gia không tiền đồ trước mắt một cái, căm giận nói.

“Không cần ngươi phải bận tâm. Có lo thì lo cho tốt hồng y tiểu mỹ nhân của ngươi đi! Nam tử mà đi mặc đồ đỏ, người biết chuyện thì thôi, kẻ không biết còn tưởng hắn là… của ngươi.”

Cái chữ đó đâu phải dễ thoát ra khỏi miệng, nuốt nước bọt một cái, Thôi Minh Húc bỏ lửng câu nói.

“Ngươi nói ta là gì của hắn?”

Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói chen vào câu chuyện. Thôi Minh Húc thoát mồ hôi lạnh, vội vàng quay lại nhìn, người đến không ai khác ngoài Từ Khách Thu đang nâng cằm, vẻ mặt giương nanh múa vuốt.

“Thôi tiểu công tử, ngươi còn nói chưa xong mà.” Tiến lên trước một bước, đuôi lông mày Từ Khách Thu nhếch cao, sắc mặt càng phát ra âm trầm, thực sự là đang giận.

Do tức giận mới nhất thời nói ra câu đó, nhưng đúng là có hơi quá phận, giờ bị đương sự trừng nhìn, trên mặt Thôi Minh Húc bất giác hiện lên một tia chật vật.

“Hừ.” Hai tay khoanh trước ngực, Từ Khách Thu còn chưa chịu buông tha, nhìn gương mặt hoảng sợ của đối phương, khinh thường nhếch môi.” Ai cũng nói Thôi Minh Húc là đệ nhất thiên hạ đại tài tử, ta nghĩ ngươi cũng có nhiều ít năng lực, nguyên lai vẫn có thời điểm á khẩu không nói được câu nào. Xem ra con mắt nhìn người của Ngọc Phiêu Phiêu cũng chẳng tốt là bao.”

Biết rõ khi y trừng mắt tiếp theo sẽ có chuyện gì, Ninh Hoài Cảnh âm thầm thở dài, vừa nghĩ sống chết mặc bây, tiểu sát tinh đã đi vòng qua Thôi Minh Húc đến trước mặt hắn, đôi mắt đen huyền lưu chuyển.

“Ngươi bảo hộ ta vậy đó sao?”

“Này này này… Thôi tiểu công tử không phải còn chưa nói xong mà?” Thấy đống nợ đột nhiên đổ sang đầu mình, Ninh Hoài Cảnh không tiền đồ rút lui ba bước, đem nợ đổ lại cho Thôi Minh Húc.

Người bên kia tròng mắt sắp rớt khỏi hốc mắt rồi. Thôi tiểu công tử, ở đây không có danh kỹ nhưng tốt xấu gì cũng có hơn hai ba chục nha hoàn, đừng để mất phong độ a!

Từ Khách Thu nhíu mày, Ninh Hoài Cảnh vội bày ra bộ dáng nô tài, khom người đến bên tai y, cười làm lành.

“Không phải đang trong phòng cùng Vãn Tiều uống rượu sao? Tự dưng lại đi ra?”

“Trong phòng buồn.”

Ninh Hoài Cảnh lại cười.

“Để ta quạt cho ngươi.” Nâng tay áo dài mà quạt quạt.

Thôi gia tiểu công tử còn đứng đơ người ngoài kia, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.