Mùa thu.

Sau khi thời tiết nóng bức qua đi, trong nháy mắt thế giới đã an tĩnh không ít. Đầu cành bạch dương khoác lên chiếc áo sắc thu, hàng cây phong Mĩ ven đường đỏ tươi như máu, tỏa ra hơi thở gần như muốn bốc cháy, một mạch kéo đến cuối con đường.

Cao ốc như rừng rậm trong thành phố, nhựa đường trên mặt lộ, xe cộ qua lại… đều giống như kim cương vĩnh hằng lấp lánh. Rồi lại bởi vì vĩnh hằng mà mãi không già nua, máy móc rập theo khuôn khổ. Song, đêm mùa thu ùa về, màu đỏ vàng lần lượt thay đổi, lúc này mới khiến cho người ta nhớ đến chuyện cũ xa xưa, buổi hoàng hôn trong thơ ấu.

Trong phòng ngủ của Bùi Khúc vang lên tiếng dương cầm.

Thế nào cũng không nghĩ đến thiếu gia Sâm Xuyên Quang lại đích thân đến thăm bọn họ, hơn nữa còn ngồi bên cạnh Piano chỉ bảo Bùi Khúc. Bởi vì thân phận của tổ chức Sâm Xuyên nên anh chưa từng biểu diễn công khai. Nhưng Bùi Thi và Bùi Khúc đều nhận định một khi anh xuất hiện trong giới âm nhạc thì địa vị nhất định sẽ như Hippocrates (1) trong giới y học, Titanic trong giới tàu thủy.

(1) Hippocrates được xem là người sáng lập ra nền y học hiện đại và cũng được xem là thầy thuốc vĩ đại nhất trong thời đại của ông. Ông đã thực hành y khoa của mình trên cơ sở các quan sát và các nghiên cứu cơ thể con người. Ông tin tưởng rằng bệnh tật là do nguyên nhân có thể tìm hiểu được. Ông bác bỏ những quan niệm cho rằng bệnh gây nên do các sức mạnh siêu nhiên và do người ta có những ý nghĩ tội lỗi hay báng bổ thần thánh.

Quả thật Bùi Khúc rất vui vì có thể được Sâm Xuyên Quang chỉ bảo. Giống như chú thỏ con vội vàng nhảy về phòng muốn lấy sách đàn, lại bị Bùi Thi ngăn lại nói cô lấy hộ cho, để cậu tranh thủ thời gian học với thiếu gia Sâm Xuyên.

Khi tìm được khuông nhạc, Bùi Thi đương muốn lấy ra thì lại nhìn thấy đàn violin của Hàn Duyệt Duyệt. Cứ thế mà cô ta lại lật úp nó trên mặt bàn, phía trên còn có một quyển nhạc phổ đè lên.

Cô bé này giống như mãi mãi cũng không hiểu được là phải giữ gìn nhạc cụ thế nào.

Bùi Thi thở dài một tiếng, đi đến lấy nhạc phổ ra, lật đàn violin lại, cầm cây vĩ nhét trên ghế dự định cho lại vào hộp đàn.

Kể từ khi cô biết rõ phải bỏ đi cánh tay kia, sau đó cố hết sức bồi dưỡng cho Hàn Duyệt Duyệt, cô cũng không thấy sợ vì chạm vào đàn violin nữa. Song, năm năm qua, đây dường như là lần đầu tiên cô ở riêng với đàn violin.

Cây đàn này cũng không quý giá, nhưng rất mới, mặt đàn phát sáng trong ánh thu, hai khe chữ F hơi lồng vào nhau, như có thể phát ra nốt nhạc bất cứ lúc nào.

Cô ngồi xuống, đặt ngang đàn violin trên cánh tay trái của mình, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gẩy gẩy dây G.

Âm tiết đơn trầm thấp rung động mặt đàn vang vọng kéo dài, giống như có một thế giới ma thuật bé nhỏ trong cây đàn vậy. Cô nhẹ nhàng hít một hơi, dùng ngón trỏ tay trái bấm lên dây G, lại gẩy đển nốt A, thêm ngón giữa vào bấm lên nốt B…. Theo ngón tay bấm nốt, gam nhạc từ từ tăng cao. Cô từ dây G gẩy đến dây E, lại từ dây E gẩy về lại dây G.

Nghe mặt đàn phát lên những âm điệu đơn giản êm tai, Bùi Thi bất giác nhắm hai mắt lại. Chỉ thoáng chốc thế giới ma thuật bên dưới kia cũng trở nên khoe sắc rực rỡ.

Cô vẫn ghi nhớ sâu sắc lời cha đã nói. Người kéo đàn violin không thể hoàn toàn tập trung sức chú ý đến cây vĩ bên tay phải, vĩ chẳng qua là phụ trợ mà thôi, tay trái khống chế dây đàn mới có thể vang lên âm nhạc hoàn mỹ.

Cho nên cô cố gắng luyện tập động tác tay trái. Trí nhớ ấu thơ cũng vô cùng sâu sắc, vết chai từ trong đến ngoài tay, mỗi lần sờ lên như được gây tê, vừa cứng vừa khó chịu. Khi lần nữa bấm vào dây đàn gần như đau đến không cách nào xuống tay tiếp nữa. Từ ban đầu cô khóc nói với ba không muốn học tiếp, đến khi ba chết thì lại cắn răng nhịn đau, quật cường bấm dây đàn, cho đến khi bàn tay bé nhỏ đau đến mức không cầm đồ vật được mới thôi…. Như thế lặp đi lặp lại mười năm, năm đầu ngón tay trái của cô đã đầy rẫy vết chai.

Lúc này sờ sờ lên đầu ngón tay trái, những vết chai kia đã mềm đi rất nhiều và đã sắp biến mất.

Bùi Thi nhẹ nhàng gẩy dây đàn.

Ngoài cửa sổ lá phong bay múa trên mặt hồ, rơi xuống từng chiếc, giống như báo hiệu cho một hành trình cuộc sống đã kết thúc.

Gió thu nổi lên khắp nơi, cuốn qua song cửa sổ, thổi tung mái tóc dài hai bên gò má cô. Cô nhìn chằm chằm vào cây đàn violin xa lạ, trong mắt vô cùng dịu dàng, giống như nó tình nguyện biến thành chỉ thuộc về mình cô.

“Thiếu gia Sâm Xuyên, sao anh lại đứng yên ở đây?”

Bỗng tiếng Bùi Khúc vang lên ở ngoài cửa, đàn violin trong tay Bùi Thi cũng phát lên tiếng ngân chói tai. Cô chợt đứng lên, cầm cây vĩ bị đánh rơi, và cây đàn mình suýt làm rớt.

“Sếp, anh muốn dọa chết em à.”

Sâm Xuyên Quang cầm gậy đứng trước cửa phòng, mặc chiếc áo sơ mi cổ cao cổ điển, bên ngoài khoác một chiếc áo lông thú màu đen. Cả người toát lên khí chất nho nhã hiền hòa khiến cho lon coca cầm trong tay anh cũng trở nên cao quý hơn cả X.O Remy Martin.

Sâm Xuyên Quang cười cười về phía cô: “Anh chỉ đến phòng bếp vứt đồ thôi, nghe em chỉnh đàn nên ngại quấy rầy em.”

“À… đúng, đúng vậy đó. Duyệt Duyệt lập úp cây đàn trên bàn, khiến cho mấy dây đàn lạc hết cả.” Bùi Thi vội vàng giả vờ giả vịt gẩy gẩy dây đàn, nghiêm túc nói với Bùi Khúc, “Tiểu Khúc, sao em lại để thiếu gia Sâm Xuyên đi ra ngoài vứt đồ một mình.”

Bùi Khúc chép miệng: “Em cũng đâu muốn… Anh ấy muốn em phải luyện lại đoạn nhạc mới vừa rồi, luyện xong mới cho rời khỏi chỗ ngồi…”

“Chị tìm được nhạc phổ rồi, nhanh đi về nào.”

Ba người cùng nhau trở về phòng ngủ của Bùi Khúc.

Sâm Xuyên Quang ngồi trước đàn piano, để Bùi Khúc lật nhạc phổ đến trang chỉ định, sau đó mười ngón tay đặt trên phím đàn: “Tiểu Khúc, em xem khúc thứ hai đánh như vậy có thể càng nhịp nhàng hay không?”

Ngón tay của anh thon dài vô cùng, chiếc nhẫn Rhodium trên ngón tay cái càng nổi bật trên làn da trắng noãn. Có điều theo mấy âm tiết anh đánh lên, chiếc nhẫn cũng di động tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Khi đánh đàn, trên gương mặt anh trước sau vẫn duy trì nụ cười mỉm, giống như thật sự có thể nhìn thấy những phím đàn kia lên xuống vậy.

Bùi Khúc nghiêm túc gật đầu, chăm chú lắng nghe như một học sinh ngoan ngoãn. Bùi Thi nhìn bọn họ cười cười bất đắc dĩ, cô mở trình duyệt trên máy vi tính, chuẩn bị kiểm tra hộp thư.

Nhưng đầu tiên đập vào mắt lại là hình ảnh khiến cả người cô như đông cứng lại.

– Đó là một cây đàn violin màu trắng được trưng bày trong tủ bảo hiểm thủy tinh, sườn đàn còn có một lỗ hổng vì tai nạn bất ngờ tại Luân Đôn khi đó. Bùi Thi kéo cây đàn này từ nhỏ đến lớn, thoáng cái đã nhận ra ngay.

Tiêu đề kèm theo hình là: “Một người ẩn danh mang di vật cuối cùng khi Bùi Thiệu còn sống ra đấu giá, chuyên gia giám định giá bán đàn violin sẽ cao hơn mười triệu.”

Sau khi đọc xong tin tức này, ngón tay Bùi Thi cũng lạnh cóng lên.

Cô lại nhìn Bùi Khúc đang đánh đàn và Sâm Xuyên Quang một cái, suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định giữ yên lặng.

Buổi sáng hôm sau, tại văn phòng tổng giám đốc điều hành tập đoàn Thịnh Hạ.

Nhìn Bùi Thi đứng trước cửa chờ chực như bảo vệ, Hạ Thừa Tư tự đi vòng qua cô, đẩy cửa bước vào: “Có việc gì đi vào rồi nói.”

Bùi Thi lần lượt đưa một đống giấy tờ đặt trên bàn Hạ Thừa Tư: “Đây là báo cáo tài vụ thàng trước của nhà hát, đây là bảo cáo tổng kết cuối năm đã chỉnh sửa, đây là hợp đồng mới tuần trước của chủ tịch Dương, đây là giấy tờ Từ tổng giám bảo tôi chuyển cho anh…”

Hạ Thừa Tư cởi áo khoác ra, nhìn lướt qua giấy tờ trên mặt bàn, nhướng chân mày lên: “Sao hả, không muốn làm nữa?”

“Không, tôi nghĩ muốn ký dài hạn với anh.”

“Dài hạn? Bao lâu?”

“Mười năm.”

Nghe thấy đối phương thản nhiên nói ra một con số to lớn như vậy, Hạ Thừa Tư vô cùng thích thú nhìn về phía cô: “Nhìn dáng vẻ cô là có điều kiện khác rồi.”

“Tiền ký hợp đồng ba mươi triệu, trả một lần duy nhất, tiền lương vẫn như cũ.”

“Thư ký Bùi, lòng tham cũng lớn quá.” Hạ Thừa Tư tựa vào trước bàn làm việc, “Em cho rằng một thư ký như em có giá trị đến đó sao?”

“Tuy là nộp đơn xin làm thư ký, nhưng không có nghĩa là tôi chỉ làm được thư ký thôi.”

Hạ Thừa Tư suy nghĩ một chút: “Nói cũng có lý. Có điều là kể từ đó hai bên cũng phải gánh chịu nguy hiểm rồi. Điều này có nghĩa trong mười năm, dù là em chẳng làm được trò trống gì hết thì tôi cũng phải nuôi em. Ngược lại, mặc kệ là năng lực em có tăng lên được bao nhiêu, trong mười năm cũng chỉ có thể nghe theo tôi sắp xếp. Em xác định em muốn ký hợp đồng chết này hả?”

“Phải.”

Hạ Thừa Tư ngồi vào trước bàn làm việc, vừa xem giấy tờ vừa nói: “Được thôi, em thảo hợp đồng đi, tìm bộ phận HR xem qua, sau khi đóng dấu thì đưa đến phòng làm việc của tôi. Tiền ký hợp đồng tôi sẽ tự mình chuyển cho em.”

Hoàn toàn không nghĩ đến thế mà Hạ Thừa Tư lại đồng ý dứt khoát như vậy, ngay cả giá cũng không chặt chém xuống, không hổ là Boss có nhận thức quan hệ công chúng tài ba và quen đưa ra quyết sách. Trong lòng Bùi Thi hơi cảm kích: “Anh Hạ, cám ơn anh.”

“Là tôi cám ơn em mới đúng.” Cuối cùng Hạ Thừa Tư ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, khóe miệng có nụ cười thấp thoáng: “Ba mươi triệu mua một người mười năm, không lỗ.”

Một tuần sau, tại buổi đấu giá.

Mười tám năm sau, sức hút của Bùi Thiệu vẫn như cũ không hề suy giảm như năm đó. Hôm nay đến tham gia đấu giá không chỉ có rất nhiều người ngoại quốc mặc đồ vest, nữ CEO tóc ngắn mặc bộ váy trắng muốt, ngôi sao đeo kính được vệ sĩ hộ tống, thậm chí Hạ Na và Kha Trạch cũng đến.

Trong những tiếng rỉ tai nhau thì thầm, người bán đấu giá và mọi người cùng nhau chờ đợi vật phẩm cuối cùng được mang lên.

Cuối cùng, nhân viên triển lãm ôm một chiếc tủ bảo hiểm trong suốt đi đến bên cạnh người đấu giá.

Đây là một chàng trai người Anh thắt một chiếc cravat màu đỏ sẫm. Môi cậu ta mím lại, ánh mắt nghiêm túc, mang đôi bao tay trắng không vươn một hạt bụi. Giống như là đối với một món đồ cổ được khai quật, cậu ta dùng chìa khóa mở ra tủ bảo hiểm ngay tại hiện trường, cẩn thận giơ cây đàn violin màu trắng lên cao.

Trong hội trường đột ngột lặng phắc như tờ.

Hạ Na nhìn chằm chằm cây đàn violin kia trong chốc lát, rồi nói khẽ với Kha Trạch: “Sao em thấy cây đàn violin này….. giống với cây đàn của em gái anh vậy? Có điều là trên cây đàn này có lỗ hổng.”

Kha Trạch không trả lời.

Từ sau khi đi vào đây, ngay cả áo khoác và bao tay cô ta cũng không cởi ra, vẫn mang dáng vẻ ngồi yên không nhúc nhích.

Người đấu giá chỉ chỉ vào đàn violin, bắt đầu từ từ giới thiệu:

“Vật phẩm cuối cùng ngày hôm nay là di vật cuối của nhạc sĩ Bùi Thiệu, đàn violin “Nineveh màu trắng”. Nineveh là thành cổ Tây Á, mức độ to lớn có thể sánh ngang với Babylon. Thế kỷ thứ VIII trước công nguyên đến thế kỷ thứ VII trước công nguyên có nền văn minh đất sét quý báu trong lịch sử Lưỡng Hà, trên đó ghi lại thế kỷ trước khi xảy ra nạn hồng thủy viễn cổ. Năm ba mươi sáu, ông Bùi Thiệu lần đầu tiên tham gia cuộc thi đàn violin tại Venice, trong cuộc thi ông đã gặp gỡ với người tình đầu thần bí của mình, hai người không hẹn mà lại vô tình gặp lại nhau tại di tích Nineveh trên đường trở về và cùng rơi vào bể tình. Mười chín năm trước, ông Bùi Thiệu rơi vào cuộc sống suy tàn, đã viết ra khúc nhạc violin “Ký ức Nineveh” nổi tiếng. Với linh cảm đến từ sự bi thảm của trận hồng thủy viễn cổ, ông mời người chế tạo ra cây đàn violin trắng này. Cho nên, cây đàn này có đặc điểm là âm thanh ngân vang, thích hợp trình diễn nhạc khúc hào hùng….”

Nghe đến đây, Hạ Na không khỏi bàng hoàng.

Cô nhớ đến trước kia khi Kha Thi biểu diễn nhạc luôn sử dụng những cây đàn khác nhau vào những dịp khác nhau. Muốn sử dụng cây đàn violin trắng kia, cô ta sẽ tìm một nơi trống trải không có ai. Thường là độ dày lớp sơn của đàn violin sẽ quyết định âm sắc của nó, thật ra thì phần lớn những cây đàn violin mang màu sắc rực rỡ thì âm sắc sẽ không hay. Cô ta vẫn cho rằng Kha Thi sử dụng cây đàn kia vì nó xinh đẹp, nhưng sợ kéo nhạc không hay nên phải bỏ trốn đến nơi không có ai để len lén biểu diễn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như thật sự có liên quan đến âm lượng…

Đúng lúc này đã có người bắt đầu ra giá. Hạ Na tập trung tinh thần nhìn phía trên đài.

“Năm trăm nghìn.”

“Tám trăm nghìn.”

“Chín trăm nghìn.”

“Một triệu năm trăm nghìn.”

“Một triệu sáu trăm nghìn.”

Các tay nhà giàu dưới dài bình tĩnh tự nhiên giơ tay lên, người đấu giá cũng thong dong đọc lên giá của mọi người, giá niêm yết liên tục tăng cao.

“Hai triệu.”

“Hai triệu mốt.”

Là ai đang ra giá, sao chỉ luôn tăng hơn một trăm nghìn với giá trước vậy? Hạ Na nghiêng đầu nhìn theo bản năng, tìm tòi chốc lát trong đám người, quả nhiên nhìn thấy Hàn Duyệt Duyệt đang đứng ở hàng cuối cùng.

— Trong tay cô ta cầm lấy điện thoại di động, là đang trò chuyện với cô gái kia sao?

Cô gái kia quả nhiên có chỗ mờ ám, nếu không với tính cách trước kia của cô ta thì có thể đã sớm không nhịn được xuất hiện quấn lấy Kha Trạch không chịu buông rồi. Đã như vậy….

Hạ Na cắn chặt môi, quay người lại giơ tay.

“Bốn triệu.”

Giá này vừa được đưa ra, toàn hội trường đều yên tĩnh trong chốc lát.

Hạ Na vô cùng đắc ý khoanh tay nhìn về phía trước. Không ngoài dự liệu, Hàn Duyệt Duyệt phía sau ra giá bốn triệu mốt.

Kha Thi… Không, hiện tại là Bùi Thi, cô muốn so sánh với tôi cái gì khác cũng được, quả thật là cô cũng có có tài hoa âm nhạc đó.

Nhưng mà so sánh với tiền thì….

Hạ Na giơ tay lên, cười càng khinh miệt.

“Tám triệu hai.”

Hàn Duyệt Duyệt không hề thay đổi, lại đưa tám triệu ba. Hạ Na đang định đặt thẳng lên mười triệu sáu trăm sáu mươi nghìn thì điện thoại di động lại bỗng rung lên. Vừa nhìn thấy tên phía trên, cô kinh ngạc đẩy đẩy Kha Trạch: “Mẹ anh gọi điện đến.”

“Bà gọi cho em, em nghe là được.” Vẻ mặt Kha Trạch thờ ơ.

Hạ Na cầm lấy điện thoại di động vội vàng đi ra khỏi hội trường đấu giá, vừa nghe vừa đi đến nơi vắng người: “Alo, dì Nghiêm.”

“Con và A Trạch đang ở buổi đấu giá phải không?”

“Dạ, đúng vậy.” Khí thế của Hạ Na trong nháy mắt yếu xuống.

“Nhất định phải giành được cây đàn violin kia của Bùi Thiệu.”

“Dạ, dạ, con cũng có ý định này…” Hạ Na quay đầu lại nhìn nhìn vào hội trường, lại quay đầu lại khẽ nói: “Con vừa để ý, tạm thời không có ai ra giá cao cả.”

“Giá cao cũng phải mua lại, không đủ tiền thì để A Trạch giúp con.”

“Dạ….” Hạ Na vốn muốn nói gì đó nhưng bên kia đã trực tiếp cúp máy.

Cô ta thở dài một hơi, vừa định trở về hội trường đấu giá thì lại ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Thi đang đứng phía sau gọi điện thoại.

Bùi Thi đang đi qua đi lại tại chỗ. Đã rất lâu cô chưa từng nôn nóng như vậy.

“Tiểu Khúc, chị thật sự không muốn lại cãi nhau với em. Sao em ngốc vậy chứ. Trên thế giới này không có bữa ăn miễn phí, cả ngày em cứ tìm thiếu gia Sâm Xuyên giúp đỡ, chắc chắn sẽ có ngày xảy ra việc lớn. Hơn nữa, chị và em đều biết, tập đoàn Thịnh Hạ sớm muộn sẽ sụp đổ, thời hạn mười năm chẳng qua là hình thức bề ngoài mà thôi. Trên hợp đồng viết rất rõ ràng, là chị ký với Thịnh Hạ, không phải ký với cá nhân Hạ Thừa Tư….” Bùi Thi hạ giọng xuống nói tức tối, “Không có khả năng đó, không có khả năng đó! Em đừng ồn ào, chị cúp máy đây, Duyệt Duyệt còn đang chờ chị trả lời bên này….”

Mới vừa nói đến đây, Bùi Thi dừng lại.

Bởi vì cô cũng nhìn thấy Hạ Na đang cắm đầu đi đến. Cô lại nói với Bùi Khúc vài câu, sau đó cúp điện thoại, trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh như cũ.

“Chào cô, cô Hạ.”

“Mới vừa rồi cô đang nói chuyện gì?” Hạ Na trợn to mắt, vẻ mặt giễu cợt, “Tập đoàn Thịnh Hạ sớm muộn gì sẽ sụp đổ à?”

“Ừ.”

“Cô có tư cách gì nói nó sẽ sụp đổ? Cô có năng lực gì khiến nó sụp đổ?”

“Mỗi công ty có quy mô lớn đều có thời điểm nhắm mắt xuôi tay, đây đâu phải là chuyện kỳ lạ.”

“Cô đừng làm ra vẻ này với tôi, cô là đứa con gái âm hồn không tan!” Rất hiển nhiên, Hạ Na đã không trấn tĩnh lắm rồi, “Tôi đã sớm đoán được, động cơ cô vào Thịnh Hạ làm là không trong sáng, cuối cùng cô muốn làm cái gì?”

Bùi Thi nhẹ nhàng thở hắt một hơi, dáng vẻ giống như rất mệt mỏi lại không kiên nhẫn: “Cô Hạ, không có chuyện gì tôi đi trước.”

Thấy cô muốn phớt lờ mình, Hạ Na tức giận nói: “Cô dám đi! Cô lập tức đi theo tôi nói rõ thân phận của cô với anh trai tôi ngay!”

“Như vậy không tốt lắm đâu. Kể từ lúc đó không phải vị hôn phu của cô cũng sẽ nhanh chóng biết được sao?” Bùi Thi cười, nhưng trong mắt không hề có cảm xúc, “Cô không sợ anh ta chạy theo tôi sao?”

Đôi môi màu da cam của Hạ Na khẽ hé ra, gương mặt trang điểm xinh đẹp nhất thời trở nên hơi buồn cười: “Anh ấy và tôi đã đính hôn, bây giờ cô còn cho rằng anh ấy thích cô à?”

“Không cho rằng vậy. Cho nên cô phải đi nói cho bọn họ biết đi. Quyền chủ động đều ở trong tay cô.” Vẻ mặt Bùi Thi nhẹ nhàng tự tại.

“Cô… cô thật không biết xấu hổ!” Hạ Na nắm chặt điện thoại và túi xách trong tay, móng tay gần như bấu vào chiếc túi xách da thuộc, “Từ nhỏ cô đã có tình cảm dở dở ương ương với anh trai cô, cho dù anh ta là anh ruột cô cũng sẽ không để ý à. Cô ả như cô sao chẳng có chút liêm sỉ nào vậy!”

Nụ cười trên mặt Bùi Thi đột ngột biến mất. Cô đến gần Hạ Na, dùng giọng rất thấp nhưng giễu cợt nói: “Cô nói không sai, năm đó cho dù anh ta là anh ruột của tôi, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh ta. Tâm tình ngay lúc đó của tôi cô có thể hiểu được sao, rất tuyện vọng đó. Cho nên tôi mới có thể viết ra bản nhạc dở dở ương ương “Ma Quỷ Bi Khóc” đó thôi.”

Hạ Na không đáp lời, chẳng qua là kinh ngạc, nhìn cô không biết phải làm sao.

“Bản nhạc này nói lên cõi lòng vị thần sau khi rơi ra một giọt nước mắt cuối cùng rồi hóa thân thành ma quỷ. Tôi không biết tại sao vừa đến tay cô lại biến thành “Kỵ Sĩ Tụng” vĩ đại. Nhưng mà….” Cô đi đến lần nữa, khiến Hạ Na lảo đảo một bước, suýt nữa bị giày cao gót làm đau chân, “Cô Hạ, đã dùng bản nhạc của tôi thì nên an phận thủ thường một chút, đừng ở bên cạnh tôi gây chuyện ầm ĩ nữa.”

Vài phút sau.

Hạ Na trở lại hội trường đấu giá, giá của “Nineveh màu trắng” đã tăng lên đến chín triệu tám trăm nghìn.

Tâm trạng cô ta vẫn không ổn định lắm, nhưng vẫn giơ tay lên.

“Mười triệu.” Cảm xúc người đấu giá hơi phấn khởi lên, “Mười triệu rồi.”

“Mười triệu lẻ một trăm nghìn.”

Hạ Na quay người nhìn về Hàn Duyệt Duyệt phía sau, rồi không yên lòng nhìn lại Kha Trạch bên cạnh. Cô ta bỗng vừa giận vừa sợ. Nhưng mà tất cả tâm trạng dấy lên đều không bù lại sự căm ghét đối với Bùi Thi. Từ trước đến giờ cô ta không có khái niệm tiền bạc, thấp hơn mười triệu cô ta có thể tha hồ lấy. Nhưng hơn mười triệu, sẽ tự động tính ngang bằng với giá trang sức châu báu. Cho nên cô ta ra giá cũng bắt đầu không còn phô trương vậy nữa….

“Mười lăm triệu.”

“Mười lăm triệu mốt.”

Hạ Na giơ tay không kiên nhẫn.

“Mười tám triệu.”

“Mười tám triệu mốt.”

“Hai mươi triệu.” Hàn Duyệt Duyệt cắn chặt không tha.

“Hai mươi triệu.” Người đấu giá đẩy mắt kiếng, nói vui mừng, “Hai mươi triệu, điều này hoàn toàn ngoài dự liệu rồi, còn có ai ra giá cao hơn không? Hai mươi triệu lẻ một trăm nghìn.”

Thật ra thì dù cây đàn này là Bùi Thiệu mời người làm theo yêu cầu, âm sắc có thể sánh ngang với đàn violin Amati Italy. Nhưng không cách nào so sánh với cây đàn “Gaisibiya” ông dùng để trình diễn thế giới. Hơn nữa “Nineveh màu trắng” từ bị hư tổn, nếu như không có liên quan đến Bùi Thiệu thì chỉ nhìn ngoại hình một cách đơn giản sẽ không có ai xem xét muốn mua nó.

Dĩ nhiên, không có ai biết, cây đàn này là Bùi Thiệu làm để cho con gái dùng luyện tập. Chỉ biết nó là di vật cuối cùng của ông, gần hai mươi năm sau tái hiện mang theo sắc thái thần bí truyền kỳ, mới khiến cho cây đàn này trở thành có giá trên trời như hiện tại.

Rất nhiều người đến vì danh tiếng của Bùi Thiệu, nhưng giá đã không còn phù hợp thì đều tử bỏ.

Lúc này toàn hội trường chỉ còn lại có Hạ Na và Hàn Duyệt Duyệt đang ra giá….

“Hai mươi mốt triệu.”

“Hai mươi mốt triệu một trăm nghìn.”

“Hai mươi ba triệu.”

“Hai mươi ba triệu một trăm nghìn.”

Mỗi một lần Hàn Duyệt Duyệt đều ra giá đuổi theo Hạ Na không hề chầm chạp

Hạ Na hơi tức giận.

Cuối cùng là cô gái kia ở đâu mà lắm tiền như vậy chứ? Cô ta kiên trì muốn mua cây đàn này làm gì? Nếu như ban đầu cây đàn violin cô ta kéo là cái này, vậy…. đàn của Bùi Thiệu sao lại ở chỗ cô ta?

Hạ Na không có thời gian suy tư, chỉ nhướng mày giơ tay ra giá lúc người đấu giá lặp lại giá vừa kêu.

“Hai mươi chín triệu.”

“Hai mươi chín triệu mốt.”

Cùng lúc đó ở phía sau hội trường đấu giá.

Gió thu rét lạnh thổi qua một trận, Bùi Thi dựa vào cây cột sau hội trường, đôi môi hơi khô nứt “….. Cô ta ra giá hai mươi chín triệu tám trăm nghìn? Tiếp tục thêm, vẫn là một trăm nghìn.”

Giọng nói Hàn Duyệt Duyệt run rẩy, gần như sắp khóc lên: “Thi Thi à, bây giờ cô ta đã ra ba mươi triệu rồi. Ba mươi triệu đó, dùng ba mươi triệu này chúng ta có thể làm được rất nhiều chuyện. Tại sao chị lại cố chấp với cây đàn này như vậy?”

Tuy biết Hạ Na là người hâm mộ của cha mình, nhưng không nghĩ đến cô ta lại kiên trì như vậy. Bùi Thi nói lẳng lặng:

“Tiếp tục thêm.”

Cũng không lâu sau, ngay cả cô cũng nghe thấy tiếng nói vang vọng của người đấu giá: “Ba mươi mốt triệu.”

“Thi Thi… Hạ Na là nhà giàu có, ba mươi triệu của cô ta mà nói chỉ như một trò chơi. Chị đấu với cô ta không nổi đâu. Bỏ qua đi, đừng nên lãng phí tiền…” Hàn Duyệt Duyệt gần như cầu khẩn.

Sắc mặt Bùi Thi hơi trắng bệch.

Mấy ngày qua cô xem văn kiện và ví dụ thực tế của rất nhiều buổi đấu giá, dự đoán giá tiền cuối cùng của cây đàn violin này sẽ không vượt quá mười tám triệu. Cho nên cô vẫn cho rằng ba mươi triệu là đã dư rồi, còn chuẩn bị rút hơn mười triệu làm tài chính dự trù cho kế hoạch tương lai.

Bây giờ xem ra là cô tự cho là mình thông minh rồi.

Trong sổ tiết kiệm của cô cũng không có nhiều tiền lắm. Nếu còn không lý trí tiếp thì kế hoạch sau này cũng sẽ bị hoàn toàn xáo trộn. Nhưng mà cô có thể chịu được bản nhạc tâm huyết bị đạo, có thể chịu được chàng trai mình thích bị cướp đi, thậm chí có thể chịu được tay trái mình tàn phế… Duy chỉ có cây đàn này, cây đàn này….”

….. “Bé cưng Thi Thi, bé cưng Khúc Khúc, đây là quà sinh nhật của ba.”

….. “Nửa bản nhạc sau các con phải tự mình học, sang năm lúc sinh nhật ba, các con phải hợp tấu bài hát chúc mừng sinh nhật cho ba nghe được không?”

Bùi Thi nhắm mắt lại, từ từ nói:

“Tiếp tục tăng giá.”

“Ba mươi mốt triệu một trăm nghìn.”

Mùa thu, vạn vật đều héo rũ, lá khô lặng lẽ điêu tàn, mây đen bao phủ khắp đất trời. Không bao lâu sau, giọt mưa đầu tiên rơi xuống từ không trung, mưa lất phất yên ắng rớt trên mu bàn tay của Bùi Thi.

Không chờ Hàn Duyệt Duyệt lên tiếng, Bùi Thi đã nghe thấy tiếng nói của người đấu giá bên kia.

“Ba mươi lăm triệu.”

Hàn Duyệt Duyệt nói ỉu xìu: “Ba mươi lăm triệu.”

Nước mưa trút nhanh xuống từ trời xanh, giống như là cát mịn được gió thổi tán đi, từng giọt từng giọt nối liền thành một đường, từng đường từng đường nối liền thành một màn, lưới trời lồng lộng bao bọc cả thế giới mùa thu từ trên xuống dưới.

“Ba mươi lăm triệu còn có ai ra giá cao hơn không?”

“Ba mươi lăm triệu còn có ai ra giá cao hơn không?”

Những lời này cứ vang lên bên tai Bùi Thi, cho đến khi cô đi bộ trong mưa đến gần một tiếng. Nước mưa liên miên, tuy nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng vẫn vang lên ào ào rung động trên sạp nhựa cửa hàng như cũ, khiến tinh thần người khác không yên.

Mấy năm qua, cô chống đỡ thế giới tinh thần của mình vẫn là sự tài hoa còn sót lại như của cha cô. Cô tin tưởng tuy mình không thể kéo đàn được, cũng có thể dùng bản lĩnh thật sự dạy những người khác. Chỉ cần cô có đủ kiên nhẫn, nội tâm cũng mạnh mẽ thì chưa chắc làm không được chuyện.

Song, giống như Hàn Duyệt Duyệt nói, Hạ Na tiện tay ném ra ba mươi triệu, dễ dàng giống như một trò chơi.

– Vì ba mươi triệu này, cô bán đứng mười năm dài đằng đẵng của cuộc đời mình.

Bùi Khúc chất vấn cô trong điện thoại: “Không sai, tổ chức Mộ Điền ở Nhật quả thật có thế lực lớn mạnh, nhưng nếu như bọn họ thật có thể tự tin đánh sụp Thịnh Hạ như vậy, thì sao lại làm giao dịch với chị? Bọn họ cũng có chuyện thiếu tự tin, ngược lại chị lại tự tin quá rồi? Được, nói nhượng bộ, dù cho bọn họ đánh sụp được Thịnh Hạ, một khi thiếu gia Sâm Xuyên và chị không còn quan hệ tình nhân, lão gia nhất định sẽ không bảo vệ chị nữa. Đến lúc đó chị lại bị tố cáo, sẽ có kết quả gì chị có biết không?”

Cô vẫn nói chắc chắc: “Đó là không thể nào!”

Nhưng mà trong lòng cô cũng rất rõ, ngay cả khi cô có đầy kiêu ngạo tự tin và dũng cảm, đối với những người nắm trong tay quyền lực của trò chơi tiền bạc kia mà nói thì điều này căn bản còn trong suốt hơn cả không khí.

Mưa ngợp trời giống như tầng sương mù nặng trĩu từ trên trời giáng xuống.

Gió thổi qua đường phố bùn lầy, gợn lên tầng sương mù này từng lớp lại từng lớp sóng.

Trạm xe điện ngầm chật kín người, ánh mắt mọi người đều cau có và không bình tĩnh. Duy chỉ có dưới mái hiên nơi cuối con đường lạnh lẽo, có một người nghệ sĩ kéo đàn violin trên phố mặc áo khoác thật dầy. Vô cùng đúng lúc bản nhạc người đó kéo chính là bản “Thánh mẫu tụng” mà Hạ Na đã thử tài Hàn Duyệt Duyệt.

Cô ta lẻ loi đứng một mình, hộp đàn bày trên mặt đất, bên trong ngoại trừ nước mưa bay nghiêng vào, cũng chỉ có mấy đồng tiền xu lẻ đáng thương. Nhưng mà cô ta lại chẳng hề mảy may để ý, nhắm hai mắt trình diễn tương đối nhập tâm, mặc cho gương mặt bị không khi lạnh lẽo đông lại đến đỏ bừng.

Tài kéo đàn của cô ta cũng không giỏi lắm, không có kỹ xảo gì đáng nói, thỉnh thoảng còn thiếu âm tiết. Nhưng mà cô ta lại tự do đứng trong mưa thu, tùy hứng trình diễn bản nhạc mình thích…

Bùi Thi chợt phát hiện đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất của một nhà nghệ thuật.

Cô dừng lại cho cô gái này một chút tiền, nghe cô ấy kéo hết cả bài “Thánh mẫu tụng.”

Cô bé này chỉ có mười bảy mười tám tuổi, mở mắt ra phát hiện có người nghiêm túc lắng nghe mình kéo đàn, trong mắt tràn ngập vẻ vui sướng giản đơn. Nhưng chị gái nghe mình kéo đàn trước mắt này thật giống như…. đang rơi lệ.

“Là…. là em kéo dở quá sao?” Cô bé nói dè dặt.

“Không, không.” Bùi Thi lắc đầu, mắt đỏ lên cười, “Rất hay, thật rất hay. Chị rất thích đàn violin.”

Vậy mà lại có người nghe mình kéo đàn đến rơi lệ, cô bé nhận được sự cổ vũ rất lớn, tiếp tục trình diễn chứa chan tình cảm.

Mưa bụi mỏng manh, hàng cây phong tươi mát, gió thu lành lạnh, đều thẩm thấu đến từng góc thế giới. Bùi Thi khoanh tay đứng trong mưa, nghe âm nhạc thuần túy không mang theo một chút tạp chất, buông thả để mình yên lặng khóc lên.

Thật lâu sau có một bóng đen che trên đầu.

Lúc này cô mới hơi bối rối ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sâm Xuyên Quang dưới tán ô, còn có một đám thuộc hạ mặc áo đen cách phía sau anh không xa.

“S… Sếp, sao anh lại ở đây?” Cô ngừng thở, không để mình phát ra giọng mũi, “Sao anh tìm được em?”

Sâm Xuyên Quang cúi đầu “nhìn” cô, dùng ngón tay cái đeo nhẫn lau nhẹ khóe mắt cô.

“Em đã khóc…”

“Em không có khóc, đây là nước mưa.”

“Nước mắt có nhiệt độ.” Sâm Xuyên Quang lại lau lau khóe mắt cô.

Bùi Thi hơi lúng túng, nhất thời chỉ yên lặng.

Dường như Sâm Xuyên Quang bị cảm, giọng nói hơi khàn khàn: “Mới vừa rồi Tiểu Khúc đã nói hết với anh toàn bộ mọi chuyện. Em nên nói sớm với anh một chút, anh có thể mua đàn của cha em giúp em.”

“Mua đàn… thì có ích gì?” Ánh mắt Bùi Thi trống vắng nhìn về phía trước.

Sâm Xuyên Quang không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, chỉ mỉm cười nói: “Tiểu Thi, em luôn luôn rất thích âm nhạc, không biết có hiểu biết về ca kịch không?”

“Có biết sơ sơ.”

“Đầu thế kỷ XVIII, ca kịch của Italy vẫn bảo thủ không hề thay đổi, khán giả cảm thấy vô vị lại nhàm chán. Tuy cũng chưa xuống dốc đến mức hoàn toàn chết đi, nhưng giới âm nhạc rơi vào một thời kỳ đen tối. Có điều cũng không lâu sau, Gluck cải cách ca kịch dấy lên một trận lốc trong giới âm nhạc, lần nữa khôi phục lại huy hoàng của nghệ thuật ca kịch.”

“Cho nên sao?” Bùi Thi hơi ngỡ ngàng nhìn anh.

“Lịch sử mãi mãi tái diễn và việc tạo nên lịch sử mãi mãi liên quan chặt chẽ đến chúng ta.” Sâm Xuyên Quang dừng lại một chút, đôi mắt mù có vẻ như lại trong veo bất ngờ, “Cho nên Tiểu Thi, đừng sợ đi qua trong bóng đêm, bởi vì cuối đêm đen mãi mãi là ánh sáng.”

Bùi Thi ngẩng đầu nhìn anh.

Nước mưa rơi tí tách phía sau anh, bức màn trắng xóa phiêu diêu theo gió, giống như hoàn toàn bao phủ thế giới bé nhỏ dưới tán ô. Nụ cười trên mặt anh sâu hơn, anh véo mặt cô.

“Lời này nói ra từ miệng anh còn có sức thuyết phục hơn so với người bình thường đúng không? Dù sao ngay cả điều mình muốn thấy nhất anh cũng không thấy được, nhưng cũng không đau lòng giống như em vậy.”

Cảm xúc tiêu cực bỗng chốc bị lòng hiếu kỳ ùa đến làm tan thành mây khói, Bùi Thi trợn mắt nhìn: “Điều sếp muốn thấy nhất? Đó là cái gì vậy?”

Sâm Xuyên Quang vỗ vỗ vai cô: “Đi về trước đi. Sau này sẽ nói cho em biết.”

Cuối đêm đen mãi mãi là ánh sáng.

Bùi Thi hoàn toàn không nghĩ đến lời này đã có hiệu quả ngay ngày hôm sau. Lúc xem tin tức trên tàu điện ngầm, cô thấy được một tin: “Chu Truyền Ba dùng một trăm hai mươi triệu mua lại di vật “Nineveh màu trắng” của Bùi Thiệu.”

Hóa ra cây đàn này cuối cùng cũng không rơi vào tay Hạ Na.

Đàn của cha có thể bán với giá tiền cao như vậy, đối phương nhất định là người hâm mộ điên cuồng của ông. Như thế cũng xem như là một lời nhắn nhủ tốt đẹp.

Bước vào văn phòng tổng giám đốc điều hành Thịnh Hạ, vừa định báo cáo công việc với Hạ Thừa Tư, cô lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ choáng váng — Vậy mà “Nineveh màu trắng” lại nằm trần trụi bên cạnh một đống văn kiện đang mở.

“Anh Hạ, đây là xảy ra chuyện gì?” Bùi Thi cố hết sức khiến mình giữ bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn không giấu được nỗi kinh ngạc.

Hạ Thừa Tư nhìn văn kiện điềm nhiên như không, đáp hờ hững: “Ồ, ngày hôm qua một đối tác mua được trong buổi đấu giá đã tặng tôi làm quà.”

Bùi Thi dở khóc dở cười: “Tặng, tặng anh làm quà….”

“Sao hả, em thích à?” Hạ Thừa Tư nhướng mắt nhìn cô một chút, “Tôi không chơi nhạc cụ, thích thì bán rẻ cho em được rồi.”

Bùi Thi suýt nữa đã hỏi “bao nhiêu tiền” tại chỗ, nghĩ lại cảm thấy có thể là cạm bẫy, cho nên cô nói: “Ngày hôm qua Duyệt Duyệt ở buổi đấu giá, cô ta nói cô Hạ rất thích cây đàn này.”

“Na Na? Không cho nó, đồ cho nó, nó cũng làm hư thôi. Nếu em thích thì bán em hai mươi triệu.”

Hạ Thừa Tư hời hợt vô cùng, hoàn toàn mang bộ mặt thương nhân vô tình vô sỉ bất kể tình bạn bè. Giống như hiện tại bỗng có một con voi ma mút bày trước mắt anh, anh cũng có thể nói bình thản “Muốn không, muốn thì bán cho em mười đồng một ký.”

“Tôi, tôi sẽ đi viết chi phiếu ngay bây giờ.” Bùi Thi đi hai bước, lại lui về, “Có điều, anh Hạ, hiện tại tôi bỗng phát hiện ba mươi triệu kia tôi không dùng đến, tôi có thể trả toàn bộ lại cho anh, mua đàn violin của anh, sau đó đổi lại kỳ hạn ký hợp đồng sáu năm hay không?”

“Ý của em là nói trả lại mười triệu cho tôi, dùng hai mươi triệu ký hợp đồng sáu năm?” Mắt Hạ Thừa Tư hiện lên nụ cười dịu dàng, “Thật biết tính toán quá nhỉ.”

“Anh Hạ… anh nghĩ thế nào?”

Phút chốc, nụ cười trong mắt Hạ Thừa Tư biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một. Anh hất cằm về phía bàn làm việc của cô:

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, đi làm việc đi.”