Hạ Dương ngồi co cụm trên sofa, hai mắt ngốc ngốc nhìn chằm chằm chương trình thế giới động vật phát trên TV.

Một đám kền kền vây quanh xác một con linh dương, không ngừng mổ xẻ xâu xé.

Khúc Tân Hồng buồn bực ngồi cạnh hắn, thỉnh thoảng liếc hắn một cái.

Mười lăm phút sau, chương trình ‘Thế giới động vật’ kết thúc, TV bắt đầu chiếu quảng cáo… Là quảng cáo băng vệ sinh.

Bà ngồi không yên, chiều hôm trước con bà về liền biến thành thế này, rất hay ngẩn người, không phải đã bị cái gì kích thích chứ.

“Con giai?” Bà nhỏ giọng gọi hắn, không phản ứng.

“Dương Dương?” Bà hơi nâng giọng, vẫn không phản ứng.

“Hạ Dương!” Bà đẩy hắn một cái, giọng đã hơi tức giận.

“Mẹ sao thế?” Hạ Dương hoàn hồn, nâng tay ôm trán, mẹ vậy mà nỡ lấy điều khiển từ xa đập hắn.

“Mẹ làm sao ấy hả? Con còn dám hỏi mẹ, mấy hôm nay con bị sao thế, cãi nhau với Minh Húc à?”

Hạ Dương bĩu môi, cãi nhau đã tốt!

Hai người bọn họ hài hoà đến nỗi hắn không thích ứng nổi, thể loại mỗi ngày một cuộc gọi hỏi thăm ân cần làm hắn thiệt không giải thích được.

Cho dù hai người không gặp mặt, Văn Nhân Minh Húc cũng sẽ gọi điện mỗi ngày, khiến Hạ Dương không biết nói với y thế nào mới tốt.

Nghĩ nghĩ, Hạ Dương nghiêng người, đá giày, ngồi xếp bằng trên sofa, mặt đối mặt với mẹ mình.

“Mẹ, hồi xưa mẹ với ba hẹn hò thế nào?”

Khúc Tân Hồng sửng sốt, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng hắn, “Thằng nhóc này con hỏi làm gì?”

“Chỉ là hỏi tí thôi mà, con chưa yêu bao giờ, đâu có biết mấy chuyện này đâu, mẹ, hồi xưa mẹ với ba hẹn hò có hay gọi điện cho nhau không?”

“Không, hồi ấy chỉ lãnh đạo mới có điện thoại thôi, con giai à, con đang hẹn hò với Minh Húc hả?”

“…” Hạ Dương mím môi, nghĩ nghĩ, gật đầu.

Không thừa nhận không được, hôn đã hôn rồi, trước khi hôn còn ngủ chung trên một chiếc giường, Văn Nhân Minh Húc cũng tỏ tình, mà hắn lại không từ chối…

Đến nước này mà hắn còn phản bác mình và Văn Nhân Minh Húc không hẹn hò, thì đến chính hắn cũng thấy mình đang lừa đảo.

Khúc Tân Hồng sáng bừng hai mắt, lập tức hỏi, “Hẹn hò với Minh Húc rồi?”

“…Mẹ, con thấy hình như cậu ta muốn coi con là phụ nữ.” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Hạ Dương liền sững sờ, thì ra mấy ngày nay hắn rối rắm chính là vì chuyện này.

“Coi con là phụ nữ? Con nhìn đâu có giống phụ nữ?” Khúc Tân Hồng cao thấp đánh giá hắn, nhướn mày, tuy con bà không cao to lực lưỡng, nhưng ngoại hình vẫn rất khôi ngô tuấn tú.

Hơn nữa có con gái nhà nào giống nó chứ, tính tình nóng nảy, không hài lòng một cái là lại vung đấm.

Hạ Dương phất tay, thở dài, “Con không có ý này, con chỉ cảm thấy thái độ của cậu ta như coi con là phụ nữ.”

Hắn đã thấy Triệu Văn Hạo lúc gọi điện cho bạn gái.

Cái dáng vẻ, ngữ điệu của Triệu Văn Hạo, thực sự là chẳng khác gì Văn Nhân Minh Húc lúc y hỏi thăm hắn cả.

Giọng điệu cẩn thận nhún nhường như chỉ sợ sẽ khiến hắn nổi giận này, thực sự làm hắn không thích tẹo nào.

“Con giai, có lẽ con xa cách nó quá, cho nên nó sợ con không buồn để ý đến nó chăng?” Khúc Tân Hồng thử hỏi, thấy vẻ mặt cứng đờ của Hạ Dương, bà liền biết mình đoán đúng rồi.

“Không thì con dọn ra ở chung với nó đi.” Dù sao hai đứa sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, sớm sống cùng nhau không vấn đề gì cả, bà là một người mẹ rất tiến bộ.

Hạ Dương không nói gì nhìn mẹ, khoé miệng run rẩy, quyết đoán đứng dậy quay về phòng.

Hắn thực sự không ngờ, mẹ vậy mà có thể nói hai từ ‘Ở chung’ một cách tuỳ tiện như thế, hắn là con giai nhà lành nhá!

Khúc Tân Hồng nhìn hắn lên lầu, lắc đầu thở dài, con cái đều có phúc của con cái, bà làm mẹ cũng không quản được.

Trở về phòng, Hạ Dương ngã xuống giường, cầm di động nhìn nhìn, nghĩ nghĩ, hắn quyết định, nếu đã tính ở bên Văn Nhân Minh Húc, vậy thì nhất định phải cải thiện tình hình này.

Hắn là đàn ông, là một người đàn ông vô cùng khoẻ mạnh, là người đàn ông chưa yêu đương hẹn hò bao giờ.

Hắn không cho phép một người đàn ông khác đối xử với hắn như phụ nữ, hắn không cần được dịu dàng che chở như thế, cảm giác này làm hắn rất không thoải mái.

Điện thoại vang lên khoảng ba tiếng tút, Văn Nhân Minh Húc mới nghe máy.

“Dương Dương? Có chuyện gì vậy?” Giọng y nghe có chút mệt mỏi.

Hạ Dương nhíu mày, hắn thấy giờ mình nói với y mấy câu kia, có thể sẽ bị cho là đang yên đang lành gây chuyện sinh sự.

“Không có gì, cúp máy đây.”

Văn Nhân Minh Húc nâng tay nhíu nhíu mũi, lắc đầu gọi lại.

“Dương Dương, hôm nay em bận nhiều việc, chưa gọi cho anh được, em xin lỗi.”

“…” Hạ Dương đảo mắt xem thường, coi coi, lại thế rồi, chính là thái độ nhún nhường cẩn thận mà hắn không chịu nổi này.

“Tôi thấy hai ta cần nói chuyện.”

“Ừ, vậy tan làm em tới đón anh nhé? Tối muốn ăn gì để em đi mua nguyên liệu nấu.”

Hạ Dương hé miệng, thở dài, “…Tôi đến công ty chờ cậu.”

Văn Nhân Minh Húc rất ngạc nhiên, song cũng có chút cao hứng, Hạ Dương đến xem y làm việc là một ý kiến không tồi.

“Được, anh đến nơi thì gọi cho em.”

Hạ Dương ‘ừ’ một tiếng, xoay người đi thay quần áo.

Hạ Dương có chính kiến, cũng có phạm vi sinh hoạt của riêng mình, hơn nữa, hắn không thiếu tiền cũng chả thiếu tình, đây chính là lý do vì sao hắn đã gần ba mươi, lại vẫn còn là xử nam.

Hắn thích đi khắp nơi thăm thú, không chỉ có thể chụp ảnh kiếm chút tiền, mà còn có thể tranh thủ tuổi trẻ đi hưởng thụ tự do.

Lúc chuẩn bị đi hắn bị mẹ gọi lại, dặn hắn phải bình tĩnh, đừng gầm rú với Văn Nhân Minh Húc.

Hạ Dương bĩu môi, hắn biết địa chỉ công ty của Văn Nhân Minh Húc, tính đi bộ một lúc, sau đó bắt xe buýt.

Nhà hắn có xe, cơ mà hắn không thích đi.

Hạ Dương là kiểu người nếu không cần lái xe thì sẽ nhất quyết không lái, hắn luôn cảm thấy tự mình lái xe rất không an toàn, chuyện anh hai hắn lái xe bị tai nạn giao thông mấy hôm trước chính là chứng minh tốt nhất.

Tới công ty Văn Nhân Minh Húc, hắn còn chưa gọi điện đã thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen từ cửa lớn ra đón, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt thì người này vẫn là một anh chàng siêu đẹp trai.

“Dương Dương, anh tới rồi, sao không lái xe đến, xe buýt chen lấn chật chội lắm.”

Văn Nhân Minh Húc tươi cười đi tới kéo cánh tay Hạ Dương.

Hạ Dương nghiêng người tránh thoát, ngẩng đầu nhìn y.

“Tan làm chưa?”

“Còn chưa, phải chờ một lúc nữa, có một dự án quảng cáo chưa hoàn thành.”

“Vậy cậu cứ làm việc đi, tôi đi dạo loanh quanh một lúc, xong việc thì gọi cho tôi.” Không phải Hạ Dương lạnh lùng đâu, chẳng qua thái độ của Văn Nhân Minh Húc dạo này làm hắn phiền muộn quá.

Văn Nhân Minh Húc nhíu mày, y không rõ tại sao mình lại thoáng thấy chán ghét trong ánh mắt khi nãy của Hạ Dương…

Khoảng một giờ sau, Hạ Dương nhận được cuộc gọi của Văn Nhân Minh Húc. Hắn về công ty y, đi thẳng đến văn phòng y.

Văn Nhân Minh Húc rót nước đặt trước mặt Hạ Dương, y nghĩ, về sau phải chuẩn bị mấy quả chanh trong phòng mới được.

“Dương Dương, anh muốn nói chuyện gì với em vậy?”

“Cậu có thể đối xử bình thường với tôi được không? Đừng làm như tôi là phụ nữ cần cậu cẩn thận che chở nữa hiểu chứ?” Hạ Dương cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói.

Hắn nghĩ, nếu quan hệ của hai bọn họ đến đến bước này, vậy không cần thiết phải dài dòng mấy câu vớ vẩn, có chuyện gì thì tốt nhất là nên dứt khoát trao đổi với nhau.

Văn Nhân Minh Húc sửng sốt, y không biết Hạ Dương sẽ có suy nghĩ này, chẳng lẽ vừa rồi là vì lý do này nên anh ấy mới chán ghét?

“Cậu không rõ ý của tôi?” Hạ Dương nhíu mày nhìn y, hắn cho rằng Văn Nhân Minh Húc rất thông minh, hẳn sẽ hiểu lời hắn nói.

“Em hiểu, nhưng em không rõ vì sao anh lại có cảm giác này, phụ nữ? Dương Dương, có phải anh đã suy nghĩ nhiều rồi không?”

Văn Nhân Minh Húc cười khổ, hắn chỉ là thấy có thể giữ Hạ Dương bên mình thật không dễ dàng, muốn đối xử thật tốt với anh ấy, vậy có gì là sai?

“Em chỉ sợ anh sẽ trốn đi.”

Đúng vậy, y sợ Hạ Dương sẽ bỏ đi không lời từ biệt.

Hạ Dương đảo mắt xem thường, nhún vai chìa hai tay, “Tôi không tính trốn cậu, ok? Nói cách khác, tôi chỉ bị cậu chọc giận.”

Thấy Văn Nhân Minh Húc muốn mở mồm phản bác, Hạ Dương tiếp tục, “Tôi không muốn nhắc tới chuyện quá khứ nữa, tôi chỉ nói đến hiện tại, Minh Húc, cậu có thể đừng lúc nào cũng tỏ ra săn sóc lo lắng như vậy được không? Tôi thấy rất khó thích ứng, tôi là đàn ông, tôi có lý tưởng mà mình muốn theo đuổi, càng không thiếu thứ gì, đồng ý ở bên cậu là do tôi tự nguyện, không có lý do gì tôi phải trốn cậu cả, cậu hiểu chưa?”

Văn Nhân Minh Húc sửng sốt, nụ cười kinh hỉ đột nhiên nở rộ trên môi.

Y cứ tưởng Hạ Dương bị mẹ quấn quýt lằng nhằng phát sợ cho nên mới hẹn hò với mình, giờ nghe được lời này, y thực sự rất vui.

Y giang rộng hai tay, ôm lấy Hạ Dương, cọ trán lên má hắn, “Xin lỗi, em sai rồi, nhất định em sẽ sửa.”

Cả hai người đều là đàn ông, y sẽ cho Hạ Dương sự tôn trọng cơ bản nhất.

Hạ Dương bĩu môi, vỗ vỗ lưng hắn, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi, “Cậu sốt?”

Ở khoảng cách gần thế này hắn mới cảm giác được, hơi thở của y nóng quá.

“Ừ, đầu choáng lắm.” Văn Nhân Minh Húc chầm chậm nhắm hai mắt, tựa cằm lên vai Hạ Dương, nỉ non.

Từ sáng y đã thấy váng đầu, trưa ăn cơm thì buồn nôn, ban nãy cũng gắng gượng chịu đựng đến khi buổi họp kết thúc.

Giờ đã biết Hạ Dương cũng có cảm tình với mình, y hoàn toàn thả lỏng, liền bắt đầu buồn ngủ díp mắt.

“Tôi đưa cậu về nhà.” Hạ Dương nhìn đồng hồ, bảy giờ tối, về nhà uống thuốc ngủ một giấc, mai ắt lại khoẻ như vâm.

Đưa Văn Nhân Minh Húc về nhà xong, Hạ Dương đi nấu một nồi cháo, còn xuống siêu thị dưới lầu mua trứng vịt muối.

Hắn không biết làm món khác, thôi thì coi như ăn tạm vậy.

Tuy Văn Nhân Minh Húc sốt khá cao, nhưng vẫn duy trì tỉnh táo, y biết Hạ Dương đang ra ra vào vào nhà trọ của mình.

Biết Hạ Dương nấu cháo cho y, đút thuốc cho y uống, sau đó còn chườm túi đá lên trán giảm sốt cho y — nếu cái túi nilon kia không bị rỉ nước thì sẽ càng tốt hơn nhiều.

“Được rồi, cậu ngủ đi, tôi về đây.” Hạ Dương rót một ly nước ấm đặt trên tủ đầu giường, nói với y.

Văn Nhân Minh Húc nhíu mày, vươn tay bắt lấy tay hắn, khàn giọng yêu cầu, “Anh ở cùng em được không?”

Y khó chịu, cần người ở bên, nếu không nhỡ đến nửa đêm y sốt chết thì biết làm thế nào bây giờ.

…Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của y, Hạ Dương thở dài, thôi được rồi, ai bảo bọn họ là quan hệ nam nam chứ!

Hạ Dương ngồi xuống giường, sờ trán y, lại sờ sờ cổ y, nhấc túi hạ sốt tự chế kia lên.

“Nhắm mắt ngủ.” Đã ốm rồi còn trợn tròn mắt nhìn hắn, có gì đẹp đâu mà nhìn.

“Anh không được đi đâu đó.” Văn Nhân Minh Húc nắm lấy một tay của hắn, bĩu môi làm nũng.

“…Ừ, không đi.” Biểu cảm vốn chỉ xuất hiện trên mặt Bánh Bao và Cảnh Hoán, bị một tên to đùng như y biểu diễn, hiệu quả thị giác quả thực quá chấn động.

Văn Nhân Minh Húc vừa lòng, nhắm mắt lại.

Chẳng bao lâu sau, Văn Nhân Minh Húc đã chìm vào giấc ngủ, hô hấp chậm lại.

Hạ Dương nghiêng đầu nhìn y, bĩu môi, được rồi, hắn thừa nhận, hắn đang lo.

Hạ Dương cười khổ, thấy rằng lần này có lẽ mình thực sự sẽ ở bên người này rồi.