Văn Nhân Minh Húc chuẩn bị một bữa tối phong phú chiêu đãi một người một mèo.

Hạ Dương ăn đến nuốt nước miếng ừng ực, trời ơi, tay nghề của người này đủ để đi làm đầu bếp rồi đó.

Hắn cúi người, gắp đuôi cá đặt vào cái đĩa nhỏ ở dưới bàn cho mèo béo, thấy nó co người cúi đầu ăn ngon lành, liền cười đến hai mắt cong cong, “Ái phi, ăn ngon lắm đúng không?”

Mèo béo run run cái tai, cổ họng phát ra mấy tiếng grừ grừ trả lời.

Hạ Dương nhét một miếng thịt bò vào miệng, vừa nhai vừa nói, “Hứa Minh, sau khi tốt nghiệp cậu có thể mở tiệm cơm đấy, tay nghề không tồi.”

Văn Nhân Minh Húc cúi đầu ăn cơm, không buồn phản ứng mấy câu thiếu dinh dưỡng của hắn.

Ăn no, Hạ Dương buông đũa, vô cùng đứng đắn thông báo, “Cảm ơn nghen, về sau tôi sẽ thường xuyên đến ăn ké.”

Mèo béo dưới chân hắn cũng hô lên, “Meo meo!” Ý kia coi bộ là cũng muốn đến ăn ké đây, lại nói, cá sốt chua ngọt này ăn ngon lắm.

Văn Nhân Minh Húc suýt vì hành động xin ăn ké đầy nghiêm túc của hắn mà nghẹn cơm, uống một ngụm nước chanh xuôi cổ, gật đầu, “Ừ, nếu anh muốn thì ở luôn đây cũng được.” Nói xong mới ý thức được mình vậy mà đưa ra đề nghị sống chung, không khỏi xấu hổ cười cười.

Hạ Dương còn nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Văn Nhân Minh Húc, nhưng mà cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.

“Tôi không quen sống một nhà với người lạ.”

Văn Nhân Minh Húc có chút thất vọng thở dài, vừa rồi thấy vẻ mặt tự hỏi của Hạ Dương, trong nháy mắt y còn tưởng Hạ Dương đồng ý chứ!

“Được rồi, nhưng anh có thể tuỳ thời đến ăn ké, chỉ cần tôi có thời gian, tôi sẽ làm đồ ngon cho anh tới ăn.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu, “Nhưng anh phải nhận nhiệm vụ rửa bát.”

Hạ Dương gật đầu, “Không thành vấn đề.” Không phải chỉ là rửa bát thôi sao, sao có thể làm khó được hắn, đáng tiếc…

Xoảng, cái bát thứ ba bỏ mình.

Văn Nhân Minh Húc hai tay ôm ngực, tựa vào cạnh cửa phòng bếp, miệng ngậm điếu thuốc, cười đến lưu manh.

“Anh không cần thấy có lỗi đâu, tôi sẽ mua một bộ bát đĩa mới.”

Hạ Dương giật giật khoé miệng, tiếp tục rửa bát, hắn căn bản là không thấy có lỗi được không!

“Nếu cậu không ở đây quấy rầy tôi, tôi sẽ rửa rất tốt.” Hắn ghét bỏ phất phất tay, đuổi Văn Nhân Minh Húc ra ngoài.

Văn Nhân Minh Húc gật đầu, lấy tạp dề để ở bên cạnh, đi qua đeo cho hắn, thuận tay vòng quanh thắt lưng hắn, chậc lưỡi.

“Chậc, thanh mảnh ghê!”

Hạ Dương sợ nhột né né, quay đầu cả giận nói, “Gia không thanh mảnh! Dáng người của gia là hoàn mỹ!”

Văn Nhân Minh Húc bước lùi lại, cười nói, “Ừ, sờ tuyệt lắm.”

“…Đàn ông có gì mà sờ, cậu mau cút đi!” Hạ Dương nhe răng, hắn thấy nếu tên này còn ở đây quấy rối, nhất định hắn sẽ làm vỡ hết sạch đống bát đĩa mất.

Văn Nhân Minh Húc rời phòng bếp, đi vào phòng khách, mèo béo đang ngồi trên sofa mềm mại thích ý liếm móng.

Y nhéo tai mèo, hừ một tiếng, “Mày sướng thật đấy, ngày nào cũng được ở bên anh ấy.”

Mèo béo nghiêng đầu tránh tay y, nhảy xuống sofa, xoay người meo meo mấy tiếng với y, như muốn tỏ thái độ bất mãn y động tay động chân, quá bất lịch sự! Tưởng ai cũng được phép tuỳ tiện sờ tai tui hả!

Hạ Dương rửa bát xong, ôm mèo béo đang cọ chân mình lên, đi đến chỗ Văn Nhân Minh Húc.

“Haiii, thì ra rửa bát cũng tốn sức như vậy.” Hạ Dương đặt mông ngồi xuống bên cạnh Văn Nhân Minh Húc, ngửa đầu dựa vào sofa thở phào một hơi.

Văn Nhân Minh Húc đưa ly nước chanh trên bàn cho hắn, chê cười, “Anh đến bát cũng không biết rửa, đúng là đại thiếu gia.”

Hạ Dương uống một ngụm, lầu bầu, “Thế cậu thì sao? Không phải đại thiếu gia chắc?” Khu nhà này tuy giá không quá đắt, nhưng người bình thường sẽ không thể tuỳ tiện mua được, hơn nữa căn hộ này là loại lớn, giá cả sẽ càng cao.

Văn Nhân Minh Húc nhún vai, “Nhà tôi chỉ là kinh doanh bình thường thôi, nhà có ba con, tôi là anh cả, đương nhiên phải làm một ít việc nhà chăm sóc các em.” Lời này cũng coi như không tính lừa Hạ Dương, cùng lắm là nửa thật nửa giả thôi, y quả thực thích xuống bếp nghiên cứu cách làm đồ ăn ngon, còn về chuyện chăm sóc các em… Hai thằng nhóc dở hơi nhà y không phải vẫn luôn bắt y phải đi giải quyết hậu quả cho sao.

Hạ Dương vẻ mặt cảm thông nhìn y, Văn Nhân Minh Húc bật cười đẩy vai hắn, “Anh đừng nhìn tôi như sắp tận thế vậy, tôi chịu không nổi đâu.”

“Ăn cơm xong buồn ngủ quá, tôi về đây.” Hạ Dương đứng lên, nói với Văn Nhân Minh Húc.

“Bây giờ về? Hay là anh ngủ ở đây đi?” Văn Nhân Minh Húc không muốn giữ chặt tay hắn, lại lập tức buông ra, y cũng tự thấy mình có chút nôn nóng, không thể bám chặt không buông được, nếu không sẽ doạ Hạ Dương chạy xa.

Hạ Dương nghi hoặc nghiêng đầu nhìn y, không hiểu ý của Văn Nhân Minh Húc cho lắm, biểu tình mâu thuẫn khi nãy của cậu ta là sao?

Hắn nghĩ nghĩ, lại ngồi xuống sofa, ôm mèo nhìn Văn Nhân Minh Húc.

Văn Nhân Minh Húc ngây ngốc nhìn hắn, không khỏi suy nghĩ, anh ấy ngồi xuống làm gì? Không phải mới nói muốn về sao?

Hạ Dương trợn mắt, “Cậu muốn tôi ở đây với cậu còn gì?” Không thì cậu ta bày ra cái mặt này làm chi? Hay là cậu ta cô đơn quá, muốn có người ở cùng?

Ừm, có thể lắm, dù sao tuy cậu ta nói là có ba anh em, nhưng giờ cậu ta lại ở một mình, hơn nữa ban nãy lúc dạo quanh căn hộ này một vòng, không thấy có ảnh chụp gì cả, không chừng quan hệ với người nhà của cậu ta không được tốt.

Văn Nhân Minh Húc không biết Hạ Dương đang não bổ ra cái gì, nhưng y rất đồng ý với Hạ Dương, lập tức gật đầu, “Ừ, tôi muốn anh ở cùng tôi.”

Lời này không phải là giả, có thể ở riêng với nhau như thế này càng lâu càng tốt.

Hạ Dương nghe y nhỏ giọng nói, không khỏi run run, cổ quái nhìn Văn Nhân Minh Húc, “Cậu sẽ không có ý đồ gì với tôi chứ?”

“Sao lại thế được! Chúng ta không phải là bạn bè sao!” Văn Nhân Minh Húc xua tay lia lịa, cười gượng.

“Ừm, đúng, cậu là bạn nấu cơm của tôi, giỏi hơn Chuột nhiều.” Hạ Dương như người anh em tốt khoác tay lên vai Văn Nhân Minh Húc, cười đến chân thành.

Văn Nhân Minh Húc cũng khoác lên vai hắn, ghé sát vào tai hắn nói, “Ừ, tôi giỏi hơn bất cứ kẻ nào, ít nhất cũng biết nấu cơm cho anh phải không?”

“Đúng đúng, không bằng như vậy đi, về sau cứ cách vài ngày tôi sẽ đến ăn cơm ké một lần, nói chuyện phiếm với cậu coi như trả công.” Hắn đã sớm chán cơm người giúp việc ở nhà nấu rồi, chẳng qua người kia đã làm cho nhà hắn nhiều năm, không dễ gì mở miệng muốn thay người.

Văn Nhân Minh Húc chỉ ước hắn có thể suốt ngày đến ăn ké, người ta đã bảo thế nào?

Muốn bắt lấy trái tim người đàn ông, trước hết phải bắt được dạ dày của người đó! Để có thể biến Hạ Dương thuộc về mình, cái chuyện nhỏ tẹo như nấu ăn ấy hả, không thành vấn đề!

“Ừ, vậy cứ quyết định thế đi, mấy hôm nữa tôi sẽ đánh chìa khoá cho anh, anh muốn ăn gì thì gọi điện cho tôi, chỉ cần không bận, nhất định tôi sẽ khiến anh hài lòng.”

Hạ Dương vui vẻ đồng ý, có đồ ngon miễn phí, sao hắn có thể chối từ chứ!

Hạ Dương không ngờ tới, chính là bởi cái tính ham ăn này của hắn, mà mai sau hắn sẽ bị Văn Nhân Minh Húc đè gắt gao.

Cái này gọi là — tự mình đào hố, tự mình nhảy vô đó!