Chương 7
Tối, Nhạn về, tôi khoe ngay: - Hồi sáng tao gặp bà La Sát. - Gặp ở đâu ? - Gặp ở ngoài đường. - Tình cờ hả ? - Ừ, tình cờ. - Nó có nhận ra anh không ? - Có, vừa nhìn thấy tao, nó hỏi ngay. Nhạn hồi hộp: - Nó hỏi sao ? Tôi tằng hắng: - Nó hỏi có phải bữa trước anh cùng với thằng Nhạn lẻn vào nhà tôi hái trộm trái cây không? Nhạn rụt cổ: - Anh trả lời sao ? - Tao "ừ". Nhạn nhăn mặt: - Sao anh lại "ừ"! Mình đâu có hái trộm trái cây! Mình đi bắn chim mà! Tôi nhún vai: - Thì vậy! Nhưng tao cứ "ừ" đại, xem thử nó làm gì! Nhạn càng thấp thỏm: - Nó có làm gì không? Tôi thản nhiên: - Có. Nó bước lại gây sự. Nó định vật tao xuống đất... Tới đây, tôi cố ý ngập ngừng. Mặt thằng Nhạn căng thẳng: - Rồi sao nữa ? Tôi cười toe: - Thì vật nhau chứ sao! Nhưng nó chưa kịp đụng đến người tao thì tao đã ngáng ngã nó rồi. Tao ném nó xuống đất một cái "uỵch", hệt như mít rụng. Trước chiến công vĩ đại của tôi, thằng Nhạn bán tín bán nghi. Nó nhìn lom lom hai cánh tay "trói gà không chặt" của tôi, liếm môi hỏi: - Anh vật ngã nó, có ai thấy không? Chà, thằng Nhạn khôn lỏi này nó định tìm nhân chứng đây! Nhưng nó là em tôi, làm sao nó khôn hơn tôi được! Tôi lắc đầu, giọng "cha chú": - Không! Nếu có người nhìn thấy thì tao đâu có vật nó! Con trai vật ngã con gái đâu có hay hớm gì! Nhưng lập luận của tôi không thuyết phục được Nhạn. Nó đã từng nếm mùi cay đắng khi đụng độ với bà La Sát, do đó nó không thể nào tin được "hung thần" của nó lại bị tôi đánh ngã dễ dàng. Tuy nhiên, do phận làm em, Nhạn không dám cà khịa tôi. Nó chỉ chép miệng, vẻ hoài nghi: - Chậc, ngộ quá hén! - Có gì đâu mà ngộ! - Tôi hừ mũi - Không tin thì chiều nay mày đi với tao! - Đi đâu ? - Lên nhà nó! - Lên nhà bà La Sát? - Chứ sao! - Chi vậy ? - Thì chui vô vườn hái xoài ăn chơi chứ chi! Nhạn thè lưỡi: - Bị chó rượt một lần anh chưa sợ hả ? Tôi vung tay: - Tao chấp bọn chó! Sao, mày đi không ? Nhạn giương mắt ếch dòm tôi một hồi như để đánh giá mức độ thành thật của lời mời rồi khẽ chép miệng:- Đi thì đi! Thế là chiều hôm sau, tôi và Nhạn lại lò dò đi men theo lũy tre lần lên xóm trên. Tôi không dám rủ Dế đi cùng, vì Dế chơi thân với nhỏ Thơm, tôi không gạt nó được. Hai đứa tôi đến ngay chỗ lối đi bí mật dẫn vào vườn nhà ông Thiết. Lúc này, tôi mới biết Nhạn chẳng "anh hùng" như tôi tưởng... Nó đứng thập thò một hồi rồi đẩy vai tôi: - Anh vào trước đi! Tôi nhìn nó, cười khi dể: - Mày sợ hả ? - Ừ. - Vậy thì để tao! Vừa nói tôi vừa xăn tay áo hăng hái chui qua hàng rào trước vẻ mặt thán phục của Nhạn. Nhưng tôi vừa đặt chân vào phía trong vườn, Nhạn đã suỵt khẽ: - Coi chừng, anh Chương! Tôi ngoái đầu lại: - Gì vậy ? Giọng Nhạn căng thẳng: - Bà La Sát! - Đâu ? Nhạn chỉ tay: - Nó đứng dưới gốc xoài kìa! Tôi nhìn theo tay chỉ của Nhạn. Quả thật nhỏ Thơm đang đứng dưới gốc xoài đợi tôi. Mắt nó đang lơ đãng nhìn lên vòm lá đong đưa trên cao nên không trông thấy tôi. Nhạn lại giục: - Anh chui trở ra đi! Tôi nhếch mép: - Tao cứ vào! Nhạn tái mặt: - Không được! Anh vào nó suỵt chó cắn chết! Tôi tiếp tục giở giọng người hùng: - Nó không dám đâu! Nó mà suỵt chó,lần sau nó sẽ nhừ đòn với tao! Rồi mặc cho Nhạn thấp thỏm bên ngoài hàng rào, tôi thong thả tiến về phía nhỏ Thơm. Nghe tiếng chân lạo xạo, nhỏ thơm quay lại. Nhìn thấy tôi, nó nhoẻn miệng cười: - Anh chui vào khi nào vậy ? - Mới tức thì. Tui chui sè sẹ. Nhỏ Thơm lại cười khúc khích: - Trông anh giống như tên trộm. Thơm nói đùa. Nhưng những con chó của Thơm không biết đùa. Chúng tưởng tôi là ăn trộm thật, liền xổ ra sủa ăng ẳng. Thấy tôi cuống cuồng, Thơm vội nạt lui bọn chó. Đến khi con Đụp và con Hắc-Ín cụp đuôi lảng vào nhà rồi, trống ngực tôi vẫn còn đập thình thịch. Nhạn nấp ngoài hàng rào, chắc hồn vía lên mây. Nhỏ Thơm nhìn bộ mặt xanh mét của tôi, cười hỏi: - Anh sợ hả ? Tôi ngượng nghịu: - Ừ, nhưng chỉ sợ sơ sơ thôi! - Có Thơm đứng đây, mấy con chó chẳng dám cắn anh đâu! Nhỏ Thơm trấn an tôi. Rồi như thấy tôi vẫn chưa hết hoảng hốt, nó nói lảng xang chuyện khác: - Cuốn sách của anh hay ghê ! Tôi chớp mắt: - Thơm đọc xong rồi hả ? - Ừ. Thơm mới đọc xong hồi trưa. Tôi buột miệng quảng cáo: - Những cuốn ở nhà còn hay hơn nhiều! Nhỏ Thơm sáng mắt lên. Nó nhanh nhẩu: - Ngày mai Thơm đem sách xuống đổi nghen! - Ừ. Nhưng Thơm nhớ xuống buổi sáng. Buổi chiều tôi không có ở nhà. Thực ra tôi ở nhà suốt ngày, chẳng đi đâu sất. Nhưng tôi không muốn nhỏ Thơm ghé đổi sách vào buổi chiều. Buổi chiều, Nhạn và Dế hay về nhà bất ngờ. Chúng mà gặp nhỏ Thơm ở đó, bí mật của tôi sẽ bật mí ngay. Nhỏ Thơm đâu có biết mưu mẹo của tôi. Nó hiền lành đáp: - Ừ. Sáng mai Thơm ghé! Nhìn vẻ mặt thật thà của nhỏ Thơm, tôi cười thầm trong bụng. Nó khờ khạo không kém gì thằng Nhạn. Tôi phịa đến đâu, nó tin đến đó, không thắc mắc lôi thôi. Dường như dân quê ai cũng chất phác và cả tin, không ranh mãnh và tinh quái như người thành thị. Ví dụ như lúc này, người thành thị lại ngước cổ nhìn lên tán xoài xanh um, giả bộ xuýt xoa: - Ôi, trái xoài vàng ghê ! Không đợi tôi gợi ý đến lần thứ hai, nhỏ Thơm sốt sắng nói: - Để Thơm hái xuống cho! Vừa nói, nhỏ Thơm vừa quày quả chạy lại lấy cây cù móc dựng sau hè. Sau một hồi khều khều, thọc thọc, nó hái xuống không chỉ một mà tới năm trái xoài chín mọng. Rồi nó giúi tất cả vào tay tôi: - Cho anh đó! Tôi sướng rơn trong bụng, nhưng vẫn làm bộ hỏi: - Tôi lấy làm gì nhiều vậy ? - Thì đem về nhà ăn! - Trời đất! Sau khi kêu trời một tiếng cho ra vẻ, tôi vội vã nhét xoài vào túi. Hai túi quần hai trái. Túi áo một trái. Còn hai trái cầm tay. "Bố trí" đâu vào đó, tôi nhìn nhỏ Thơm, cười ruồi: - Tôi về nghen! Nhỏ Thơm có vẻ sững sờ trước sự giã từ đột ngột của tôi. Chắc nó tưởng tôi lên đây là để chơi với nó. Nó đinh ninh tôi sẽ ở lại lâu lâu. Nào ngờ bỏ túi xong mấy trái xoài, tôi vội vã kiếu từ. Ánh mắt nhỏ Thơm lộ vẻ buồn bã. Nhưng nó chẳng nói gì. Nó chỉ gật đầu: - Ừ, anh về. Nhỏ Thơm còn tỏ ý đưa tôi tới chỗ hàng rào. Nhưng tôi lật đật từ chối: - Thôi, Thơm vào nhà đi! Rồi thấy nó cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo, tôi làm mặt giận: - Thơm mà không quay vào, ngày mai tôi không cho mượn sách nữa đâu! "Đuổi" được nó rồi, tôi mới yên tâm và thong thả quay ra. Nhạn đang lấp ló ngoài hàng raòm nhỏ Thơm đi theo, rủi bắt gặp thì khốn. Dĩ nhiên, Nhạn đón tôi bằng vẻ mặt của người vừa từ cung trăng rớt xuống. Nó nhìn những cái túi căng phồng và hai trái xoài to tướng trên tay tôi bằng đôi mắt tròn xoe: - Anh nói sao mà bà La Sát hái xuống cho anh vậy ? Tôi nhún vai: - Tao có nói gì đâu! Tao chỉ bảo tao khoái ăn xoài, thế là nó vội vàng hái xuống nộp cho tao! Nhạn chớp mắt: - Chỉ vậy thôi ? - Ừ, vậy thôi! Chiến công của tôi đơn giản đến mức Nhạn đâm ra ngẩn ngơ. Nó chép miệng: - Thế còn khi nãy anh nói gì với nó vậy ? - Khi nào ? - Lúc anh mới chui vào đó! - À, à, - Tôi khịt mũi - Tao bảo là lần trước mày suỵt chó cắn tao, lần này tao lại chui vào xem mày có dám suỵt chó nữa không! Nghe tao đe, nó sợ xanh măt. Lúc con Đụp và con Hắc-Ín xồ ra, nó vội vã đuổi vào ngay! Tới đây, Nhạn không thắc mắc nữa, mà trầm trồ: - Anh chiến ghê ! Thấy Nhạn thắc thỏm khen, tự dưng tôi nổi hứng ba hoa: - Tao có võ mà lại! Nhạn nghệt mặt ra: - Anh có võ ? - Chứ sao! - Võ anh là võ gì vậy ? - Võ của tao hả ? Võ tao là võ... Thiếu Lâm! - Anh có võ sao hôm trước để tụi thằng Dư ném đất mù mắt ? Tự nhiên thằng Nhạn hỏi một câu trật búa khiến tôi nổi cáu. Tôi đâm xẳng giọng: - Mày ngốc quá! Học võ là để đánh giáp lá cà chứ đâu phải để chơi trò ném đất! Tụi nó lại ném từ phía sau, có trời mà tránh! Thấy tôi đỏ mặt như gà chọi, Nhạn không dám hỏi tới hỏi lui nữa. Nó cầm lấy trái xoài tôi đưa, vừa đi vừa tung hứng như tụi con gái chơi chuyền. Mãi tới tận nhà.