Chương 8:

Chuyện Phiêu Tuyết với Tiêu Nại ở cùng nhau trên cơ bản là không ai biết, bởi vì... Bởi vì Phiêu Tuyết cảm thấy rất ngại nên không cho Tiêu Nại nói người khác biết, trừ mấy người bạn sống cùng phòng ký túc xá. Còn về phần Phiêu Tuyết, cô không hề nói cho bất cứ ai, ngay cả với Vy Vy hay bạn cùng phòng cũng không hé răng nửa lời.

Cứ như vậy, hai người họ giấu giấu giếm giếm được hơn một học kỳ. Mãi cho đến lúc trước khi Vy Vy và Vu Bán San thành một cặp, mối quan hệ này mới bị toàn trường phát hiện.

[Hệ thống]: Lô Vỹ Vy Vy và Chân Thủy Vô Hương tình cảm rạn nứt, tuyên bố ly hôn, từ đây đôi bên có quyền tự do tìm kiếm đối tượng khác.

Kênh thế giới bùng nổ, hơn nữa cơn bùng nổ này không hề nhỏ.

Vừa vặn Phiêu Tuyết cũng lên mạng, vừa lên mạng đã bị cái tin này làm cho giật mình, vội vã tìm Bối Vy Vy.

Nhóm [ Khuynh Tuyết Phiêu Thành, Lô Vỹ Vy Vy, Điệp Mộng Vị Tỉnh và Lôi Thần Ny Ny ]

[ Khuynh Tuyết Phiêu Thành ]: Chị, chị với Chân Thủy Vô Hương đã ly hôn rồi sao? Ai đá ai vậy?

[ Lô Vỹ Vy Vy ]: Hắn đá chị.

[ Khuynh Tuyết Phiêu Thành ]: Cái gì!? Không được, nếu có đá thì cũng phải là chị đá Chân Thủy Vô Hương. Em đi tìm hắn tính sổ!

[ Lô Vỹ Vy Vy ]: Phiêu Tuyết, đừng...

[Hệ thống]: Khuynh Tuyết Phiêu Thành mời Chân Thủy Vô Hương quyết đấu tại đỉnh Tử Cấm, Chân Thủy Vô Hương chưa ứng chiến.

[Hệ thống]: Khuynh Tuyết Phiêu Thành mời Chân Thủy Vô Hương quyết đấu tại đỉnh Tử Cấm lần hai, Chân Thủy Vô Hương chưa ứng chiến.

[Hệ thống]: Khuynh Tuyết Phiêu Thành mời Chân Thủy Vô Hương quyết đấu tại đỉnh Tử Cấm lần ba, Chân Thủy Vô Hương chưa ứng chiến.

[Hệ thống]: Khuynh Tuyết Phiêu Thành mời Chân Thủy Vô Hương quyết đấu tại đỉnh Tử Cấm lần bốn, Chân Thủy Vô Hương chưa ứng chiến.

[Hệ thống]: Khuynh Tuyết Phiêu Thành mời Chân Thủy Vô Hương quyết đấu tại đỉnh Tử Cấm lần năm, Chân Thủy Vô Hương chưa ứng chiến.

Kênh Thế Giới

[ Khuynh Tuyết Phiêu Thành ]: Chân Thủy Vô Hương, ngươi mau ra đây cho ta! Ta biết ngươi đang online, trước mặt người khác thì từ sáng đến tối giả chính nhân quân tử còn sau lưng thì tới cầm thú cũng không bằng. Chẳng lẽ ngươi muốn ta đăng ảnh chụp màn hình lên đây thì ngươi mới ứng chiến?

[ xxx ]: Ta đi xem coi có chuyện gì.

[ xxx ]: Đồ gà mái!

...

Nhóm

[ Lô Vỹ Vy Vy ]: Được rồi Phiêu Tuyết, chị cũng vì nhiệm vụ mới kết hiệp lữ với Chân Thủy Vô Hương thôi mà. Sao lại phải làm lớn chuyện như vậy?

[ Khuynh Tuyết Phiêu Thành ]: Không được, có đá thì cũng phải là chị đá hắn ta, hắn có là cái gì đâu chứ!

[ Lôi Thần Ny Ny ]: Vy Vy, cô đừng cản Khuynh Tuyết nữa, cô càng cản thì Khuynh Tuyết càng nổi giận đó.

[Hệ thống]: Khuynh Tuyết Phiêu Thành mời Chân Thủy Vô Hương quyết đấu tại Đỉnh Tử Cấm lần sáu, Chân Thủy Vô Hương ứng chiến.

Ba giây sau, Chân Thủy Vô Hương bị Phiêu Tuyết kết liễu trong một chiêu duy nhất.

[Hệ thống]: Chân Thủy Vô Hương tài nghệ chưa bằng người nên thất bại trước Khuynh Tuyết Phiêu Thành. Ngày dài tháng rộng, hẹn ngày tái đấu.

Kênh Thế Giới

[ Khuynh Tuyết Phiêu Thành ]: Chân Thủy Vô Hương, sau này để ta xem ngươi còn tư cách làm mấy chuyện hạ lưu như vậy không. Đừng để đến lúc đó mới biết bản thân lấy hạt mè, ném dưa hấu.

[ Ngu Công leo núi ]: Tam Tẩu thật oai phong!

[ Hầu Tử Tửu ]: Tam Tẩu quá khí phách!

[ Mô-za-a ]: Tam Tẩu lợi hại!

[ Khuynh Tuyết Phiêu Thành ]: Quá khen rồi.

Ký túc xá nam

Vu Bán San cởi tai nghe ra, ôm ngực: "Cái tính tự luyến này Tam Tẩu học từ ai vậy? Từ một người tốt, sao lại bị biến thành như thế?"

Khâu Vĩnh Hầu chỉ vào Tiêu Nại vẫn bình tĩnh xem hết toàn bộ quá trình: "Còn có thể do ai? Đương nhiên là do tên đó rồi."

Hách Mi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Nại một chút, lắc đầu cảm thán: "Một tiểu sư muội đáng yêu như vậy lại rơi trúng vào tay con sói háu đói, hơn nữa còn là một con vừa háo sắc vừa háu đói làm hư."

Tiêu Nại liếc nhìn Vu Bán San, Khâu Vĩnh Hầu và Hách Mi, mỗi người một cái xong, mở miệng: "Các cậu không có hiệp lữ nên không thể hiểu cảm giác này đâu."

Vu Bán San trong nháy mắt bị trêu tức, cười mỉm nói: "Ai nói tôi không có hiệp lữ? Bây giờ tôi đang theo đuổi Lô Vỹ Vy Vy!" Dứt lời, anh liền đi tìm hiệp nữ áo đỏ Lô Vỹ Vy Vy.

"Lúc trước không phải cậu nói là muốn theo đuổi hoa khôi khoa mình, Bối Vy Vy sao? Tự nhiên bây giờ đổi qua Lô Vỹ Vy Vy rồi?" Hách Mi nhìn Vu Bán San một cách kì quặc.

Vu Bán San ngẩng đầu lên nhìn Hách Mi, sau đó ánh mắt có chỗ không đúng ấy lại liếc nhìn Tiêu Nại, một chốc sau anh đáp lời Hách Mi: "Cậu đừng có hỏi mấy câu như vậy. Nói chung, cho dù là hoa khôi trường, hay hoa khôi khoa thì với tôi cũng đều xứng đôi vừa lứa. Tốt xấu gì Vu Bán San tôi cũng là sinh viên khoa Công Nghệ Thông Tin Đại học Trùng Khánh mà."

"Ọe!" Khâu Vĩnh Hầu giả bộ ói ra, nói Vu Bán San: "Cậu, cậu là cóc ghẻ mà bày đặt ăn thịt thiên nga sao?"

"Đúng là, cậu xem lại Bối Vy Vy người ta là ai đi, cậu lại là thuộc hạng người gì chứ? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga." Hách Mi không thèm nhìn mặt Vu Bán San mà trực tiếp tạt nguyên xô nước lạnh.

Vu Bán San ôm ngực, giả vờ thương tâm: "Chúng ta là bạn bè mà..."

Khóe miệng Tiêu Nại chợt nhếch lên, nói với Hách Mi: "Mọi chuyện đều có thể xảy ra."

Sau đó đóng máy tính lại, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, Khâu Vĩnh Hầu anh gọi lại: "Lão Tam, hôm nay cậu không ở lại trường à?"

"Ừ, Tam Tẩu các cậu đang ở nhà chờ tôi." Sau đó Tiêu Nại bỏ đi, để lại ba người Vu Bán San, Khâu Vĩnh Hầu và Hách Mi trong ký túc xá khóc than kêu gào thảm thiết.

"Anh về rồi à?"

"Ừm, anh về rồi." Tiêu Nại thấy hình ảnh Phiêu Tuyết bận rộn trong bếp, nụ cười mỉm trên môi đã biểu lộ cảm xúc của anh lúc này.

Cô bưng một nồi canh sườn ra, nói với anh: "Mau đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm nữa."

Tiêu Nại trả lời một chữ "Được." rồi đi vào phòng tắm rửa tay.

Bối Phiêu Tuyết xuống bếp lấy bát đũa, thêm hai cái dĩa dọn lên bàn rồi rửa tay đi ra.

"Anh mau nếm thử đi."

"Ừm, tài nghệ nấu nướng của phu nhân càng ngày càng tăng, hơn nữa lần nào cũng ngon hơn lần trước." Tiêu Nại ăn một miếng gà hấp muối của Phiêu Tuyết, khen.

"Anh thiệt là, lúc nào em làm cơm anh cũng đều nói đúng một bài như vậy. Em không biết là thật hay giả nữa, để lần tới cho Ngu Công nếm thử, xem anh ấy có thấy ngon hay không."

Tiêu Nại nắm lấy tay cô: "Phu nhân không tin tưởng vi phu."

"Đúng vậy, em không tin anh. Lúc nào anh cũng nói vậy, em muốn tin cũng khó." Phiêu Tuyết rút tay về, trách anh.

Tiêu Nại lại nắm lấy tay cô lần nữa: "Chỉ sợ trước khi em mời Ngu Công đến thử món ăn thì em phải PK với cậu ta ba trăm hiệp mới để cậu ta tới."

"Tại sao?" Phiêu Tuyết khó hiểu nhìn anh.

Tiêu Nại không trả lời, cô nhíu mày, đứng dậy ngồi lên đùi ôm lấy anh: "Phu quân, nói cho em biết đi..." Hơn nữa, vì có chút không quen Phiêu Tuyết còn giật giật.

Tiêu Nại vỗ vào mông Phiêu Tuyết một cái, giọng khàn khàn: "Đừng lộn xộn!" Cô bị cái giọng nói của anh làm cho sợ hết hồn.

Bối Phiêu Tuyết nghĩ thầm: Không thể nào, không phải Đại Thần nói là bản thân rất có tự chủ sao? Mình không xui xẻo như vậy chứ?

Cô cẩn thận quan sát Tiêu Nại từng chút một, trừ trong đáy mắt anh có chút ửng đỏ ra thì cũng không có gì. Thử cử động một chút, Phiêu Tuyết liền cảm nhận được vật cô đang ngồi lên. Bối Phiêu Tuyết giật mình, mặt đỏ bừng nhìn anh: "Em-em đói, em muốn ăn cơm!"

Dứt lời, cô định đứng dậy nhưng bị Tiêu Nại ôm thật chặt. Ở phần đuôi mắt anh có đổ mồ hôi một chút, ánh mắt đỏ rực, nhìn cô: "Anh cũng đói."

Phiêu Tuyết cười một cái, nói: "Vậy mình ăn cơm đi!"

"Được, nhưng anh muốn làm một việc trước khi ăn."

"Làm gì?" Cô nghi hoặc nhìn anh.

Tiêu Nại xấu bụng nở nụ cười với Phiêu Tuyết, xốc một cái bế cô lên. Phiêu Tuyết không hề có sự chuẩn bị nên bị dọa hết hồn, cô luống cuống hỏi Tiêu Nại: "Anh muốn làm gì?"

Anh cười như vô tội: "Đây là chuyện anh muốn làm, ăn em trước khi ăn cơm." Ngay sau đó Tiêu Nại bế cô vào phòng

-o0o-

(•Sam•): tui có cảm giác rằng trong khoảng thời gian rất ngắn nữa thôi, tui sẽ nhập viện vì mất máu cho coi (●﹏●)