Chương 2: Hoa khôi

"Khoan đã các anh em, các huynh đệ, cuộc tranh cử hoa khôi của năm học mới đã bắt đầu. Các cậu muốn bầu chọn cho ai?" Vu Bán San nhíu mày hỏi.

Khâu Vĩnh Hầu tay cầm di động: "Trời ạ, cậu có bản lĩnh thì đi hỏi lão Tam xem cậu ta bầu chọn ai."

Đại Chung dựa vào Khâu Vĩnh Hầu nói: "Như lời cậu ta nói, có giỏi thì đi mà hỏi lão Tam."

Khâu Vĩnh Hầu nghe Đại Chung nói vậy liền gật đầu đồng ý: "Phải phải, cậu có bản lĩnh thì đi hỏi lão Tam đi."

Vu Bán San tự tin nói: "Các cậu yên tâm, lát nữa lão Tam về, tôi hỏi ngay. Hơn nữa, chắc chắn cậu ta sẽ trả lời."

Ký túc xá nữ, phòng 303

"Vy Vy, có người đăng hình em gái của cậu kìa. Nhưng mà bức hình này chụp rất tốt, có khi nào là bạn cùng phòng của em gái cậu chụp không?" Nhị Hỷ ngồi trước máy tính xem hình, nói với Bối Vy Vy.

"Cho mình xem hình chụp một chút." Vy Vy nghe vậy thoát game, chạy tới bên cạnh Nhị Hỷ.

Vy Vy nhìn máy tính: "Con bé kia chụp hình khi nào vậy? Không phải nói là sau khi lên đại học sẽ không làm hoa khôi nữa sao?"

Nhị Hỷ nghi hoặc nhìn Vy Vy hỏi: "Không bao giờ... Làm hoa khôi nữa? Nghĩa là sao?"

Vy Vy đứng dậy nói: "Phiêu Tuyết từ nhỏ vốn đã có ngoại hình đẹp mà thành tích học tập của em ấy cũng tốt, quan trọng hơn là nhân duyên rất được. Cho nên từ nhỏ đến lớn, Phiêu Tuyết luôn luôn là hoa khôi của trường."

"Trời ơi, Vy Vy, em gái cậu đúng là một Tiêu Nại Đại Thần phiên bản nữ mà!"

Bối Vy Vy liếc mắt nhìn Nhị Hỷ một cái: "Sau này, cậu đừng có vì không hiểu bài mà đi tìm em mình."

"Cái gì? Cậu nghĩ mình, một sinh viên năm hai, lại đi tìm một sinh viên năm nhất hỏi bài sao?"

Vy Vy nhìn Nhị Hỷ làm ra dáng "Tôi không cần" mà đả kích: "Mặc dù Phiêu Tuyết không nhảy lớp nhưng em ấy đã tự học xong chương trình đại học năm ba rồi. Hơn nữa, mình nghe nói em ấy đang định tự học nốt chương trình đại học năm cuối."

Nhị Hỷ nhìn Vy Vy nịnh nọt: "Số điện thoại của em cậu là số mấy vậy? Sao em cậu không nhảy lớp luôn đi?"

Vy Vy nghe vậy, cười một cái đáp: "Tại vì em ấy nói với mình là cho dù em ấy có giỏi tới đâu đi chăng nữa thì em ấy vẫn rất quý trọng mỗi người bạn trong từng năm học. Cùng lắm thì đúng là em ấy có nhảy lớp một lần, em ấy nói với mình là lúc đấy vì chịu không nổi nữa nên mới một lần nhảy lên lớp mười hai, còn trúng ngay lúc người ta đang thi cao đẳng nữa."

Nhị Hỷ bị Vy Vy đả kích lần nữa, đành ôm ngực ca thán: "Vy Vy, em gái cậu đúng là một Đại Thần của thế giới này mà."

Ký túc xá nữ, phòng 202

"Nói cho mình biết, ai là người đăng hình mình lên, không thì mình sẽ xử đẹp các cậu." Bối Phiêu Tuyết nhìn ba người trước mắt, ra vẻ uy hiếp.

"Bông Tuyết à, không phải tụi mình thiệt mà. Không thì cậu cứ kiểm tra di động đi." Liễu Sáng Láng nhìn Bối Phiêu Tuyết với ánh mắt nịnh nọt đáp.

"Đúng vậy, Phiêu Tuyết, thật sự tụi mình không hề đăng ảnh cậu."

"Còn dám nói xạo, nhìn hình là biết ngay được chụp trong ký túc xá, dám nói có ai khác ngoài các cậu đăng hình mình?" Phiêu Tuyết làm cho Tiểu Tuyết không nói được ra lời.

Kham Nhuận Tuyết nhìn hai người bạn bên cạnh của mình một chút mới nói: "Hình cậu là do mình đăng, các cậu ấy không liên quan. Mà thật ra, Phiêu Tuyết, cậu có dung mạo xin đẹp như vậy thì sao lại không cho mình đăng ảnh của cậu?"

Phiêu Tuyết trông có vẻ mệt mỏi: "Bởi vì mình không thích cái danh hoa khôi, các cậu không biết từ nhỏ vì cái danh này mà mình bị một đống nam sinh theo dõi. Còn có cả tình huống người tặng xe, tặng nhẫn kim cương các loại nên lên đại học mình thật sự rất sợ danh hiệu hoa khôi này, càng không muốn cho các cậu đăng hình mình lên mạng."

Sáng Láng giật mình: "Không phải đâu Bông Tuyết, cậu từ nhỏ đến lớn không biết là đã hoàn mỹ bao nhiêu rồi, so với Đại Thần mà chị mình hay kể còn muốn Đại Thần hơn."

Bối Phiêu Tuyết liền ra dáng vẻ "Mình biết ngay các cậu thế nào cũng nói vậy mà", đáp: "Các cậu đã hiểu lý do mình sợ hoa khôi chưa?"

Nhuận Tuyết đứng dậy, đi qua chỗ Phiêu Tuyết, vỗ vai cô mấy cái: "Với lại chưa chắc cái chức hoa khôi này là của cậu mà. Mình nghe nói năm nay còn có rất nhiều mỹ nữ nữa. Kiểu thục nữ dịu dàng có, kiểu tài sắc vẹn toàn có, kiểu Loli đáng yêu cũng có, nói chung là đủ loại mỹ nữ. Nhưng mình vẫn cảm thấy Phiêu Tuyết nhà ta là đẹp nhất."

Phiêu Tuyết phủi miệng một cái: "Cảm ơn cậu, nhưng mình lại hi vọng vế trước của cậu là sự thật."

Ký túc xá nam

"Lão Tam, cậu về rồi, năm nay cậu có định tiếp tục ở bên ngoài không?"

"Không, năm nay tôi định ở lại cho đến hết năm tư." Tiêu Nại không nhìn Khâu Vĩnh Hầu đang bị hoá đá mà trực tiếp đến chỗ máy tính.

Vu Bán San bật máy vi tính, lên trang diễn đàn trường rồi đưa máy cho Tiêu Nại: "Hoa khôi năm nay đã bắt đầu vào đợt bầu cử, cậu chọn ai?"

Tiêu Nại nhìn thoáng qua máy tính Vu Bán San, liền quay đầu lại mở máy tính, lên diễn đàn trường, nói: "Được, tôi về nhà lấy mấy bộ quần áo."

Vu Bán San thấy Tiêu Nại vừa đi khỏi liền chạy một mạch đến chỗ máy tính Tiêu Nại, nở nụ cười: "Tôi đã nói nhất định cậu ta sẽ bỏ phiếu mà."

Khâu Vĩnh Hầu và Hách Mi vừa nghe xong lập tức đi đến trước máy tính của Tiêu Nại, màn hình máy tính cũng từ Thiện Nữ biến thành gương mặt của Bối Phiêu Tuyết.

Ba người cười xấu xa, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cùng lên kế hoạch đợi Lão Tam về thẩm vấn một trận.

Đợi cho đến khi đợt bầu chọn hoa khôi trường đợt này kết thúc thì Bối Phiêu Tuyết đã đắc cử với số phiếu gấp ba lần các nữ sinh khác.

Cô thành công tước danh hiệu hoa khôi của Mạnh Dật Nhiên, trở thành tân hoa khôi của Đại học Trùng Khánh.

Tiêu Nại thấy kết quả như vây, khoé môi bất giác mỉm cười cùng với suy nghĩ: Bối Phiêu Tuyết, em trốn không thoát đâu.

Trong khi đó, Phiêu Tuyết nhà ta lại đang say trong mộng, không hề hay biết mình bị một chàng trai nham hiểm nào đó ghi nhớ.

-o0o-

(•Sam•): con editor này chỉ muốn trốn với trình độ của mình. Xin đừng ném đá, Sam sợ đau (((><)))