Chương 14: Ha ha

Sau khi Phiêu Tuyết kéo Tiêu Nại chạy một mạch ra khỏi trường, cô nhìn anh: "Tiêu Nại, không phải anh đã hứa với em rồi sao? Anh vừa làm chuyện gì vậy?"

"Xin lỗi, nhìn thấy em, anh không nhịn được mà muốn đánh dấu chủ quyền." Tiêu Nại vô tội đáp.

"Anh... Em không quan tâm đến anh nữa."

Đối với vẻ giận dỗi này của cô, anh chỉ mỉm cười: "Được rồi, lần này là lỗi của anh. Đúng ra anh không nên không nói tiếng nào mà nắm tay em trước mặt nhiều người như vậy. Đừng giận anh nữa, được không?"

Phiêu Tuyết trố mắt nhìn anh, còn săm soi từ trên xuống dưới ba lần, chưa kể đến xoay quanh anh thêm hai vòng, mắt chớp chớp: "Anh là ai? Tại sao lại đóng giả Tiêu Nại nhà tôi?"

Tiêu Nại bất đắc dĩ xoa đầu cô: "Nghĩ gì vậy?"

"Tiêu Nại, anh mà cũng biết làm nũng nữa sao? Thật hiếm thấy!"

"Thế à?"

"Đúng đấy!"

"Vậy đã hết giận anh chưa?" Anh nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Phiêu Tuyết, nhíu mày hỏi.

Tiêu Nại hoàn toàn xem cô như một con thú nhỏ, cười thầm trong lòng một cái rồi anh ôm lấy vai Phiêu Tuyết: "Có đói không? Chúng ta đi ăn thôi."

"Được được!" Phiêu Tuyết vừa nghe đến ăn cơm thì mắt liền sáng lấp lánh.

Tiêu Nại đưa cô tới một quán ăn gần trường dùng bữa, đó là quán của dì Giang.

"Em ăn đi, trước đây anh thường xuyên đến đây ăn, tay nghề của dì Giang rất tốt." Anh múc một bát canh gà cho Phiêu Tuyết.

Cô nếm thử một ít: "Canh này nấu rất ngon!"

"Em thử mấy món này xem." Tiêu Nại gắp một miếng bông cải xanh, sườn xào chua ngọt rồi dùng thìa múc một ít gà Cung Bảo vào bát cô.

"Mùi vị rất tuyệt, hơn nữa cũng không gây ngán. Tiêu Nại, trước đây anh ăn cơm ở đây nhiều lần như vậy thì em có thể đến đây học làm mấy món này không? So với đồ em nấu ngon hơn rất nhiều đó!" Phiêu Tuyết chớp chớp đôi mắt to của mình.

Anh nhéo má cô một cái: "Anh biết em sẽ nói vậy mà, thu xếp thời gian đi, anh sẽ nói chuyện với dì Giang."

"Cám ơn Tiêu Nại, anh là tốt nhất!" Lời nói của Phiêu Tuyết dành cho anh có chút nhõng nhẽo cực kỳ đáng yêu.

Khi ăn gần xong, Tiêu Nại đứng dậy đi tính tiền, đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại Phiêu Tuyết bỗng nhiên vang lên. Cô lấy di động từ trong chiếc ba lô con đen của mình ra, không nghĩ nhiều mà nhận cuộc gọi.

"Phiêu Tuyết, cậu quá đáng lắm! Tại sao cậu lại không nói cho tụi mình biết bạn trai cậu là Đại Thần!?" Còn chưa kịp mở lời đã nghe thấy Tiểu Tuyết lớn giọng.

Bây giờ Phiêu Tuyết mới nhớ ra chuyện của cô và Tiêu Nại đã bị toàn trường phát hiện. Nghĩ đến chuyện này, cô vô cùng đáng thương: "Tại mình thấy ngại nên mới không nói các cậu biết mà. Chị Tiểu Tuyết ơi, tha cho cái mạng nhỏ này của em một lần đi!"

"Bông Tuyết, cậu nhất định phải mời tụi này ăn cơm, không thì đừng hòng xin tha thứ."

"Dạ được dạ được chị Sáng Láng, em chắc chắn mời mọi người một chầu mà."

"Phiêu Tuyết à, cậu lầm rồi, người mời không phải cậu, mà là Đại Thần nhà cậu." Cô lập tức bị lời Nhuận Tuyết dọa sợ, chưa kịp phản ứng thì Tiêu Nại đã cướp điện thoại trên tay cô.

Phiêu Tuyết ngẩng đầu lên nhìn anh, nghe thấy anh nói: "Ngày mốt, anh sẽ mời các em ăn cơm. Vậy bây giờ các em có thể buông tha cho phu nhân nhà anh không?"

"Dạ vâng dạ vâng Đại Thần, quyết định vậy nhé, tụi em cúp máy trước đây!" Ngay sau đó, Tiểu Tuyết cúp máy.

Tiêu Nại trả điện thoại lại cho Phiêu Tuyết, rồi kéo cô ra ngoài lấy xe. Sau khi cô đã yên vị trong xe thì giúp cô thắt dây an toàn. Anh cũng thắt dây an toàn cho bản thân xong mới mở miệng: "Các bạn em đã tha cho em rồi."

"Không phải đâu Tiêu Nại, anh vẫn định mời các cậu ấy ăn cơm à? Tiêu Nại, cả ba cậu ấy đều là chúa ăn nhiều đó!" Phiêu Tuyết cố gắng khuyên can.

"Không thành vấn đề, vi phu có tiền." Anh kéo cô lại hôn một cái: "Phiêu Tuyết, anh có thể gặp bạn cùng phòng của em một lần không?"

Đối mặt với ánh mắt chân thành ấy, cô không nỡ từ chối: "Vậy cũng được, nhưng anh đừng để các cậu ấy chọn quá nhiều món. Các cậu ấy từ sáng đến tối chỉ biết ăn thôi, nên hôm đó anh đừng chọn nhiều món quá đấy."

Đột nhiên Tiêu Nại dừng xe lại ở một con hẻm nhỏ cách nhà không xa. Chỗ này bình thường vốn đã hiếm người nào nhìn thấy, huống chi giờ là buổi tối, càng ít người để ý đến. Phiêu Tuyết cũng bị hành động này của anh làm cho giật mình, cô vỗ vỗ ngực mình: "Sao anh đột ngột dừng xe lại thế?"

"Phu nhân, có vẻ như ví tiền của vi phu còn đang nằm trên tay mình." Mặt anh đầy ý cười nhìn cô.

Phiêu Tuyết nghe không hiểu lắm ý Tiêu Nại, gật đầu: "Đúng vậy, nó còn nằm trên tay anh, thì sao?"

"Nếu vậy thì việc anh mời cơm người nhà mẹ vợ cũng rất hợp lý." Nghe anh nói đến đây cô chỉ có biết cúi đầu che giấu gương mặt đỏ hồng của mình.

Tiêu Nại mỉm cười, đến gần cô, khẽ gọi: "Phiêu Tuyết."

Cô vừa nghe thấy giọng anh liền ngẩng đầu lên, định đáp lời thì bị một đôi môi phủ lấy.

"Ưm-m..." Phiêu Tuyết muốn đẩy anh ra nhưng Tiêu Nại lại nhanh hơn một bước. Anh dùng tay phải chặn đầu cô, còn tay trái cầm tay cô đặt lên cổ anh, ôm chặt lấy cô. Phiêu Tuyết cũng nhắm mắt lại, cơ thể hai người tựa như dán vào nhau, anh có thể cảm nhận được rất rõ mùi sữa tắm thơm ngát hương oải hương trên người cô.

Tiêu Nại hôn cô thật bá đạo, anh linh hoạt tách hàm răng đối phương ra, nếm trải hết mọi ngóc ngách bên trong một lần.

Bỗng nhiên anh tháo dây an toàn ra, bế Phiêu Tuyết ngồi lên đùi mình. Anh ấn tay cầm xuống, ngả ghế ra phía sau. Tay phải anh đang đặt trên tóc cô, dần dần lướt xuống dưới eo.

Anh tháo dây nịt cô ra, tay chậm rãi luồn tay trong lớp áo mỏng manh ấy. Phiêu Tuyết bị cảm giác lạnh lẽo từ tay anh làm giật mình.

Cô nắm chặt lấy tay Tiêu Nại: "Đừng, anh đã hứa rồi mà."

Anh bỏ tay cô ra: "Chuyện này em không thể trách anh được, là do em mê hoặc anh."

Phiêu Tuyết mặt đỏ bừng: "Em đâu có, nếu anh cho là vậy thì cũng đừng... Cũng đừng làm ở chỗ này."

Tiêu Nại nghe cô nói xong, cười mỉm: "Vi phu nghĩ rằng tối nay sẽ rất kích thích." Dứt lời, anh lại lấp kín môi cô lần nữa, hoàn toàn không cho cơ hội lên tiếng.

Anh chỉ cần vài ba động tác thì đã cởi xong mớ quần áo trên người Phiêu Tuyết, rồi cũng giải quyết quần áo của mình. Từ từ, anh chuyển điểm nơi rải những cái hôn là cổ cô.

Tiêu Nại cố gắng làm Phiêu Tuyết phân tâm sự chú ý, sau đó thân thể anh trầm xuống. Lần trước hai người làm chuyện đó là vào khoảng Vy Vy ly hôn với Chân Thủy Vô Hương trong game.

Đêm khuya, thời gian còn dài, vậy mà hai người kết thúc khá sớm, bắt đầu từ bảy giờ tối đến mười giờ khuya mới chịu dừng.

Anh giúp Phiêu Tuyết mặc lại quần áo, còn nói: "Em ngủ trước đi."

Cô uể oải gật đầu.

-o0o-

(•Sam•): hồi đó tui từng đọc truyện này một lần trước khi edit, mà giờ đọc lại đến cảnh H chỉ muốn té ngửa. Càng ngày càng cảm thấy mình yếu môn edit rồi, hai cảnh H, ôi trời ạ! Cảnh trước tui còn ăn cắp bên bản gốc được, còn cảnh này tui đành chém thôi các bà con cô bác ạ. Mong các cô đừng chém tui ( ;'Д`)