***

Tôi dời mắt đi, nhìn về phía hòm thư, không ngờ trong hòm thư lại xuất hiện một phong thư quen thuộc.

Hạ Thanh Hòa không ngốc.

– Ban này vừa mới… – Như thể cố ý phối hợp, bên tai tôi lại vang lên tiếng sấm.

Tôi cảm thấy trong phần lớn thời gian tôi cũng không ngốc.

Bươm bướm không biết bản thân là mộng.

Hai chúng tôi không ai nói gì, thực ra trong lòng đều rõ ràng cả.

– Tôi tìm cậu có việc. – Tôi cố ý không trả lời cậu ấy – Nào vào trong đi, hai chúng ta vào nhà nói chuyện trước.

Tôi nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy cũng biết tôi nhìn thấy cậu ấy rồi. Nhưng tiếp theo phải đối phó thế nào thì thực sự tôi cũng không biết rõ.

Kể từ tối qua, thế giới quan của tôi đã bắt đầu dao động dữ dội. Tôi hiểu rất rõ rốt cuộc cảm giác dao động này đại diện cho điều gì. Nếu tôi không quan tâm cậu ấy, có lẽ tôi sẽ chỉ lạnh lùng nhìn bản độc diễn của cậu ấy với tư thái của một khán giả, tôi sẽ không cần thiết phải dao động gì.

Có lẽ Hạ Thanh Hòa cũng vậy, bởi vì sau khi nghe xong lời Tiết Nhất Khải nói, cậu ấy cười lúng túng.

Nói cách khác, tôi biết rất rõ, tôi cũng đã bước chân vào vở diễn ấy rồi.

Tôi bị cậu ấy kéo vào trong kịch bản cậu ấy viết. Thoạt nhìn phân cảnh giống như tôi đang vẽ, nhưng kịch bản gốc là của cậu ấy.

Tôi tưởng rằng tất cả những điều này do tôi thao túng, nhưng trên thực tế, người điều khiển dây rối chính là cậu ấy, tôi chỉ là một con rối gỗ mặc cậu ấy chi phối mà thôi.

Cảm giác này thực sự khá kỳ diệu, mẹ tôi từng nói thời kỳ phản nghịch của tôi bắt đầu vào năm tôi ba tuổi, cuộc sống của tôi không chịu trói buộc giống như một con chó hoang thoát khỏi dây thừng. Trước giờ tôi không thích bị người khác điều khiển, vậy mà lần này tôi rất hưởng thụ cảm giác ấy.

Tôi biết tại sao cậu ấy phải chạy, chắc do cậu ấy xấu hổ.

Tưởng tượng Hạ Thanh Hòa đang ngồi trước bàn viết thư cho tôi trong cảm xúc tủi thân hay kích động, sau đó suy nghĩ về từng phản ứng của tôi sau khi đọc được thư, dáng vẻ ấy thực sự rất thú vị.

Tôi không thể phủ nhận có một người đàn ông đã hấp dẫn tôi.

Giống với việc tôi không thể phủ nhận tôi rất thích mùi hương trên người cậu ấy cũng như phong thư này.

Tôi ngồi trong sân, đưa thư lên mũi ngửi.

Tôi nhìn chằm chằm vào lá thư, cảm thấy kỳ thực chúng tôi có những sự ăn ý ngầm với nhau. Ít ra nhìn vào định nghĩa của chúng tôi về mùa hạ cũng thấy được.

Mùi thơm rất nhẹ, có thể giúp thần kinh thả lỏng.

Cảm giác này thực sự khá kỳ diệu, mẹ tôi từng nói thời kỳ phản nghịch của tôi bắt đầu vào năm tôi ba tuổi, cuộc sống của tôi không chịu trói buộc giống như một con chó hoang thoát khỏi dây thừng. Trước giờ tôi không thích bị người khác điều khiển, vậy mà lần này tôi rất hưởng thụ cảm giác ấy.

Tiếc thay, Hạ Thanh Hòa không ngửi được.

Khi hình ảnh Hạ Thanh Hòa luôn xuất hiện trong đầu tôi, tôi đã biết đối với tôi, cậu ấy có ý nghĩa thế nào. Song, tôi phải làm thế nào đây?

Cuộc đời vĩnh viễn khiến người ta chẳng thể nắm bắt được nó. Đã từng vô số lần tôi ảo tưởng bản thân có thể hẹn hò với một cô gái xinh đẹp, chân dài, da trắng, eo thon. Chúng tôi rời xa thành phố ồn ã, cô ấy dệt vải tôi gánh nước, nghĩ thôi cũng thấy đẹp rồi.

Song, có lẽ bây giờ tôi trưởng thành rồi, học được cách tìm kiếm niềm vui từ tất cả mọi chuyện. Trời mưa đã không còn khiến tôi bứt rứt nữa.

Nhưng tôi chẳng ngờ, sau khi tôi thực sự rời xa thành phố ồn ào, tôi lại bị hấp dẫn bởi một chàng trai đáng yêu, chân dài, da trắng, eo thon.

Tôi nhìn chằm chằm vào lá thư, cảm thấy kỳ thực chúng tôi có những sự ăn ý ngầm với nhau. Ít ra nhìn vào định nghĩa của chúng tôi về mùa hạ cũng thấy được.

Ánh mắt tôi nhìn cậu ấy trong vô thức ư…

Tôi nhớ tới dáng vẻ hoảng loạn trốn tránh của cậu ấy, cảm thấy vui cực kỳ.

Mùa hè năm ngoái, một mình tôi nằm trên chiếc tràng kỷ ngoài sân đánh một giấc, cảm giác thời tiết này vừa nhớp nháp vừa dài đẵng, dày vò người ta thấp thỏm bực bội.

Tôi nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy cũng biết tôi nhìn thấy cậu ấy rồi. Nhưng tiếp theo phải đối phó thế nào thì thực sự tôi cũng không biết rõ.

Nhưng mùa hè năm nay, bởi vì hơi người của nhà bên, dường như cả thế giới đều trở nên sảng khoái hơn.

Chẳng qua, có một câu nói rất hay, kế hoạch không nhanh bằng bất ngờ.

Tôi về phòng, viết một lá thư trả lời cậu ấy.

Mùa hè năm ngoái, một mình tôi nằm trên chiếc tràng kỷ ngoài sân đánh một giấc, cảm giác thời tiết này vừa nhớp nháp vừa dài đẵng, dày vò người ta thấp thỏm bực bội.

Có một số lời không cần thiết phải nói nhanh đến thế, để hai chúng tôi chậm rãi thăm dò tìm hiểu lẫn nhau, cũng cho cậu ấy thêm thời gian xác định thế giới của tôi đã hoàn toàn bị đảo lộn bởi cậu ấy.

Tôi viết trong thư thế này:

Cậu ấy hoang mang, sau đó bật cười.

Chữ ký của bạn khiến tôi nhớ tới một bài thơ, bạn đã từng đọc nó chưa? Bài thơ “Anh có nên ví em với ngày mùa hạ?” của William Shakespeare. Có một câu trong bài thơ mà tôi vẫn thích cho đến tận bây giờ. Ông ấy đã viết “Nhưng mùa hạ của em sẽ vĩnh viễn không điêu tàn”. Mấy ngày trước tôi mua được một mẫu nước hoa rất thơm, tên của nước hoa là “Hạ của anh”, lúc ấy tôi đã nhớ đến bạn, cảm thấy nó thiết kế dành riêng cho bạn, hay nói đúng hơn, nó sinh ra vì bạn.

– Ồ… – Cậu ấy xem giờ, hỏi tôi – Vậy… anh muốn ở chỗ tôi…

Viết xong, tôi đặt thư lên hòm, lấy nước hoa đè lên.

Sáng sớm hôm sau khi bước ra khỏi nhà, thư đã bị cầm đi rồi nhưng nước hoa vẫn còn đó. Trong hòm thư của tôi vẫn có một lá thư còn vương sương sớm.

Trời nắng mà có sấm, còn chuyện gì nữa đây?

Lần này cậu ấy nói: Sáng sớm nếm một giọt sương, hóa ra nó có vị ngọt.

Dẫu biết có thể sẽ chẳng có gì nhưng tôi vẫn mở hòm thư ra xem. Con người ấy mà, luôn phải có ý thức mạo hiểm, không nên sợ tổn thương.

Tôi bỗng thấy rằng có thể nói ra được những lời thế này thì thực ra cậu ấy cũng rất ngọt.