***

Tôi rất thích ngày nắng, nhất là ngày nắng không quá nóng thế này.

Tôi không biết phải hình dung mùa hè năm nay thế nào, hai ba ngày trời lại đổ cơn mưa, khó lắm nhiệt độ mới dâng cao lập tức tụt xuống, chẳng hề có chút dáng vẻ mà mùa hạ nên có.

Dẫu vậy, nhiệt độ thế này vừa hay thích hợp ngồi trong vườn nhâm nhi ly rượu, tám chuyện với nhau.

Nói sao thì chọc người ta khóc cũng không hay cho lắm.

Đương nhiên, nếu không có nguy cơ bị tỏ tình đột ngột, nhất định tôi sẽ hưởng thụ buổi chiều hôm thế này.

Cậu hàng xóm của tôi rất đỉnh, vừa đẹp trai vừa giỏi nấu ăn, tôi còn tưởng rằng cậu ấy nói muốn mời tôi ăn cơm thì sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, hoặc đặt Pizza. Nào ngờ cậu ấy đích thân xuống bếp làm một bàn đồ ăn lớn.

Cậu ấy nói:

– Lâu lắm rồi tôi không nấu ăn, không biết có hợp khẩu vị của anh không.

Nói thế nào đây…

Tôi nghi ngờ khả năng nấu ăn của cậu ấy học ở trường đào tạo đầu bếp Tân Đông Phương.

Kỳ thực tôi phải thừa nhận một điều, có đôi khi tôi rất ngốc nghếch, nói chuyện chẳng hề suy nghĩ, nói xong mới cảm thấy hối hận.

Trong lúc nói chuyện, cậu ấy cũng ngơ ngơ. Cậu nhóc ngốc nghếch thanh tú vậy mà còn học đòi người ta yêu thầm nữa kìa.

Vì thế tôi nói:

– Ngửi thơm quá, hi vọng duy nhất của sát thủ phòng bếp như tôi khi tìm vợ chính là nấu ăn ngon hơn tôi.

– Tửu lượng của tôi kém lắm.

Dứt lời, bầu không khí trở nên đông cứng.

Cậu ấy cúi đầu, dùng khăn giấy lau dụng cụ ăn đưa cho tôi.

Cậu ấy vươn tay lau mặt, không biết lau nước mưa hay nước mắt.

Tôi cười lúng túng cảm ơn, chợt nhận ra tiếng Trung không giống tiếng Anh, không phân biệt “he” hay “she”. Cậu ấy sẽ không nghĩ rằng tôi đang ám chỉ điều gì đấy chứ?

Cậu ấy vật vã ôm chó vào trong phòng, tôi do dự một lát, cũng theo vào trong, còn đóng cửa cẩn thận.

Tai cậu ấy ửng đỏ, không biết vì xấu hổ hay vì điều gì khác.

Tôi không dám hỏi, cũng chẳng dám nghĩ nhiều, bèn rót cho cậu ấy một chén rượu.

Tôi nói:

– Rượu này có 11 độ thôi, rất thích hợp để uống giải sầu.

Tôi nghi ngờ khả năng nấu ăn của cậu ấy học ở trường đào tạo đầu bếp Tân Đông Phương.

Cậu ấy cầm chén rượu đưa lên mũi ngửi sau đó chợt bật cười.

– Rất thơm, mùi rượu cũng không nồng. – Tôi nâng chén, muốn cụng chén với cậu ấy. – Trước khi ăn thì uống một chén, hai chúng ta làm hàng xóm lâu như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên ngồi trò chuyện cùng nhau.

Cậu ấy mím môi gật đầu, khẽ cụng chén với tôi.

Tôi uống hết nửa chén, cậu ấy chỉ nhấp một ngụm nhỏ.

Để cậu ấy tự nhiên vậy, chuốc rượu không phải hành vi đáng tuyên dương.

Tôi nói:

Tôi nói:

– Đúng rồi, tôi thấy hai chúng ta cũng coi như quen biết khá lâu, nhưng còn chưa biết tên của cậu đấy.

Lúc trước cậu ấy vừa chuyển đến tôi đã vồn vã chào hỏi đồng thời cũng tự giới thiệu với cậu ấy mình tên Khâu Dương, Khâu trong Khâu Thục Trinh, Dương trong ánh dương.

Khi ấy tôi còn nói rằng: “Cậu có biết Khâu Thục Trinh không? Cô ấy là nữ thần, là nữ thần của tôi.”

Hình dung bản thân mình như vậy khiến tôi ngại ngùng.

Bây giờ nghĩ lại, đoạn tự giới thiệu của tôi thực sự rất ngu ngốc.

Tôi thấy dường như cậu ấy thở phào một hơi, sau đó mỉm cười, đôi mắt cong cong tựa trăng rằm.

Cậu ấy buông chén rượu xuống “a” một tiếng, thoạt nhìn có chút ngơ ngác.

Cậu ấy nói:

Hai năm gần đây tôi đã đạt tới cảnh giới chỉ cần đặt lưng xuống là có thể ngủ ngay. Song, cứ nghĩ đến cậu ấy, nửa đêm đến sáng tôi cứ thao thức không yên.

– Đúng nhỉ, anh còn chưa biết tên tôi.

Cậu ấy làm nghệ thuật hả?

Trong lúc nói chuyện, cậu ấy cũng ngơ ngơ. Cậu nhóc ngốc nghếch thanh tú vậy mà còn học đòi người ta yêu thầm nữa kìa.

Nói vậy có phần khoa trương, song rõ ràng đây là văn học tả thực, người chưa từng ngửi không có tư cách chê cười tôi.

Cậu ấy nói:

– Anh có biết câu thơ này không? “Thủ hạ do thanh hòa, phương thảo diệc vị hiết”.

Cậu ấy cầm chén rượu đưa lên mũi ngửi sau đó chợt bật cười.(Thời tiết đầu hạ khoan khoái ấm áp, cỏ cây vẫn không ngừng sinh trưởng)

Cậu ấy nói:

– Cậu tên là Phương Thảo à? – Hỏi ra câu này, tôi mới thấy mình ngu tột đỉnh.

Hết chương 20

Quả nhiên, cậu ấy nằm rạp ra bàn cười, sau đó nghiêng đầu nhìn tôi, nói với tôi:

– Tôi họ Hạ, tên Hạ Thanh Hòa.

Cậu ấy ngồi nghiêm lại, giống như cậu học sinh báo cáo tình huống gần đây cho giáo viên:

– Tôi sinh ra vào đầu mùa hạ, thế nên bố mẹ tôi dùng bài thơ này để đặt tên cho tôi.

Vì thế tôi nói:

Hạ Thanh Hòa.

Tên rất hay.

– Đúng nhỉ, anh còn chưa biết tên tôi.

Mùa hạ dịu dàng trong lành, cả gió cũng mang theo hương thơm thoang thoảng.

Cậu ấy mang một cái tên như vậy, cả ngày chơi đùa cùng hoa cỏ, quả thực rất giống như một ẩn sĩ lãng mạn.

Tôi hỏi cậu ấy:

– Cậu làm nghề gì thế? Tôi thấy hình như cậu cũng không ra ngoài làm việc.

Tôi hỏi cậu ấy:

Có lẽ câu hỏi đột ngột của tôi đề cập đến vấn đề riêng tư, thoạt nhìn cậu ấy hơi mất tự nhiên.

Ngón tay cậu ấy cọ vào chén thủy tinh, im lặng hồi lâu.

– Không sao, không sao, không muốn nói thì không cần phải nói. – Tôi khiến bầu không khí trở nên lúng túng, tôi phải chịu trách nhiệm xóa bỏ sự lúng túng này.

Tôi cầm chai rượu lên, nói với vẻ tự giễu:

– Tôi vẽ truyện tranh thiếu nữ, ngạc nhiên lắm đúng không?

Cậu ấy ngước mắt nhìn tôi, mỉm cười khẽ nói:

– Tôi biết.