Thật ra Mao Mao cũng không yêu đương nhiều, không có tướng mạo xuất chúng, kinh tế cũng không khá giả, yêu đương hồi học đại học thì rất bình đạm và nhạt nhẽo, cho nên cậu cũng không rõ, một cô gái có đường nét khuôn mặt thanh tú khiến người khác phải kinh ngạc như Hạ Chí, vậy mà đến bây giờ còn chưa từng yêu đương.

Quá phí phạm của trời.

Tuy rằng Mao Mao không có nhiều kinh nghiệm, nhưng quá đủ để ứng phó với loại tờ giấy trắng như Hạ Chí, cậu ta cười đầy ẩn ý: “Chính là hưng phấn a, mỗi ngày giống như tiêm máu gà, điên cuồng muốn ở bên nhau, lúc nào cũng ngây ngốc cười mà không thể giải thích được, vừa nhớ tới đối phương khóe miệng liền nhịn không được, muốn cùng kề vai…… Đại khái là loại cảm giác này.

”Hạ Chí suy nghĩ một lát: “Vậy có lẽ là tớ có người mình thích rồi.

”Mao Mao đang uống một ngụm cà phê suýt nữa thì phun ra: “Đột nhiên như vậy? Anh ta làm gì?”Hạ Chí nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Chắc là thợ sửa xe.

”Ngụm cà phê của Mao Mao cuối cùng vẫn bị phun ra, cậu ta trưng ra vẻ mặt táo bón: “Chuyện này…… vẫn nên cẩn thận một chút.

Không phải là tớ kỳ thị nghề nghiệp a, ý tớ là nền tảng giáo dục và bối cảnh gia đình cách biệt quá lớn thì sẽ không có kết quả tốt đâu.

”Mao Mao liền quan sát, cô gái này gia cảnh hẳn là không tồi, chi phí ăn mặc so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, sự dịu dàng, ôn hòa này hoàn toàn là được nuôi dưỡng bằng tình yêu và cuộc sống dư giả, tâm hồn lại rất đơn thuần.

Hạ Chí nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.

Mẹ cô thì không sao, còn yêu cầu của bố với nửa kia của cô là tính cách phải ôn hòa, cá tính không được quá mạnh mẽ, phải vui vẻ và hào phóng, phải kiếm nhiều tiền hơn cô không thì ít nhất cũng phải bằng.

Phí bản quyền tháng trước của Hạ Chí là bảy chữ số.

Hình như người đàn ông kia tính tình vừa không tốt, cá tính cũng rất mạnh mẽ, làm thợ sửa xe cũng không biết kiếm được nhiều tiền không.

Thật hoàn mỹ dẫm lên thang điểm mà ba ba đề ra.

Vì vậy mà mấy ngày tiếp theo, mỗi lần cô đi ngang qua nơi đó nhìn thấy người đàn ông kia, đều sẽ lộ ra vẻ tiếc hận.

Nhưng cô vẫn không thể từ bỏ, thỉnh thoảng vẫn sẽ nghĩ đến anh, mỗi ngày đều cố ý mà dắt chó đi quá đó.

Có một lần đi ngang qua, đúng lúc nghe người mặc áo sơ mi hoa gọi tên anh: “Đường Hạo, ông nội nhà cậu!”Anh không chút để ý mà giơ ngón giữa ra, một bên khóe môi cười khẽ, nói chuyện với ngữ khí rất cáu kỉnh: “Ngại quá.

Tôi không có ông nội.

”Hạ Chí cuối cùng cũng biết tên anh là Đường Hạo.

Nhưng không biết là chữ Hạo nào, Hạo trong hạo hãn (mênh mông)? Hay là trong Nhật Thiên Hạo?Trong lòng Hạ Chí tràn ngập sự hiếu kỳ tất cả mọi thứ về anh.

Đến nỗi khi cô ăn cơm trưa ở bên ngoài, cũng rất kích động khi gặp được người mặc áo sơ mi hoa.

Ăn cơm trưa ở một tiệm mì địa phương, mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, chỉ có bốn bàn to và bốn bàn nhỏ, được bố trí ở hai bên kê dựa vào tường.

Hạ Chí ở bàn nhỏ phía sau, người mặc áo sơ mi hoa ngồi bàn lớn, hai người cách nhau một lối đi.

Hạ Chí ăn được một nửa thì bắt đầu thất thần, vắt hết óc nghĩ cách làm quen với anh ta, sau đó nói không chừng có thể tiến thêm một bước để quen biết với người đàn ông kia.

Thật đáng tiếc khi cô không chỉ thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực này mà còn chỉ số IQ cũng đáng lo ngại, cuối cùng, cô chỉ nghĩ ra một ý tưởng rất dở.

…Cô lặng lẽ dịch đến ngồi đối diện anh ta, cố gắng nở nụ cười ôn hòa vô hại: “Tôi có thể, kết bạn WeChat với anh không?”Đúng vậy, thẳng thắn đưa ra yêu cầu, không chút vòng vo, đây chính là kết quả mà cô đã suy nghĩ trong thời gian dài.

Tần Dương đang tranh cãi với Đường Hạo trên điện thoại, tính cách người đàn ông này quá tệ, bộ hành chính Tư Thuỵ đều cảm thấy không tốt, mỗi ngày đều khoan dưới ngầm xe cũng chả nói chả rằng gì.

Chính là tính tình của một thiếu gia!Khi Hạ chí qua đây ngồi, Tần Dương sửng sốt một chút, nghe xong lúc sau càng cảm thấy không thể hiểu được: “Ừm?”Hạ Chí căng da đầu: “Em ở số 58, tên là Hạ Chí, em có biết anh là ông chủ của VLONG.

” Mấy ngày hôm trước khi đi qua, có người gọi anh ta như vậy.

Tần Dương nhướng mày: “À”một tiếng: “Có việc gì sao?”“Không…… Chính là…… làm quen một chút, nói không chừng về sau muốn sửa xe có thể tìm tới anh!” Hạ Chí khẽ cười, cố tình lộ ra nụ cười rất ngọt.

.