Hạ Cánh Xuống Tim Anh

Chương 32: Kẻ cùng chí hướng

Edit: Lạc Lạc

Cửa bếp lò kêu ầm ầm, nồi đá nóng rực bắn ra tia lửa, sôi sùng sục, hương thơm tràn ngập cả mặt tiền nhỏ của quán.

Nhân viên phục vụ gọn gàng bưng lên cả bàn bát thức ăn thừa, cầm một miếng giẻ dính đầy dầu mỡ lau nhanh lên mặt bàn.

"Hai vị ăn gì?"

Nguyễn Tư Nhàn xem thực đơn trên tường, nói: "Miến ngao hoa chua cay, nhiều ngao hoa một chút."

Nhân viên phục vụ lại nhìn sang Phó Minh Dư, nhưng giọng nói lại không dứt khoát như thế, "Anh thì sao?"

Phó Minh Dư khẽ nói: "Giống cô ấy."

"Được rồi!" Nhân viên phục vụ ngẩng đầu hét to về phía bếp lò, "Hai phần ngao hoa chua cay!"

Kể từ lúc Phó Minh Dư bước vào, Nguyễn Tư Nhàn đã có thể cảm nhận được ánh nhìn xung quanh đang dần tập trung vào anh.

Quán ăn ồn ào và đông đúc, đầy mùi pháo hoa, nhưng khí chất của Phó Minh Dư thì lại tôn quý, vẻ ngoài lãnh đạm, rất không phù hợp với không khí ở đây.

Anh hoàn toàn không giống một người có thể xuất hiện ở một nơi như vậy, giống như phong cách của bộ phim đang được phát trên ti vi ở góc tiệm.

Nguyễn Tư Nhàn cũng không ngờ anh sẽ thật sự đi vào.

Mười phút trước, Nguyễn Tư Nhàn nói dối bị bắt quả tang, bề ngoài thì trông bình tĩnh nhưng bên trong lại xấu hổ vô cùng, nhìn Phó Minh Dư bên cạnh mình, nghe anh hỏi: "Chẳng phải là ăn rồi à?"

Nguyễn Tư Nhàn lắp bắp nói: "Ăn thêm."

Phó Minh Dư nhìn môi trường bên trong tiệm, hỏi: "Muốn đổi chỗ khác không?"

Nguyễn Tư Nhàn vẫn thể hiện bản chất ương bướng của mình, "Không cần, tôi chỉ ăn ở đây."

Nói xong, cô còn cố tình châm chọc anh, lại nói: "Phó tổng, ăn cùng chứ?"

Một bát đồ ăn hơn mười đồng, làm sao Phó Minh Dư có thể ăn.

Chưa kể môi trường ở đây...... Dù sao cũng không thể cho là sạch sẽ.

Nhưng không ngờ anh lại gật đầu, "Ừm, được."

Thế là anh đã im lặng đứng cạnh Nguyễn Tư Nhàn chừng mười phút, đợi chủ quán gọi tên, anh liền đi theo vào.

Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy mình lại tự đào hố cho mình.

Thứ cô có thể ăn, làm sao Phó Minh Dư không thể ăn?

Ai cao quý hơn ai hay là thế nào?

Nhưng khi hai bát miến ngao hoa nóng hầm hập được bưng lên, ngửi thật cẩn thận, mùi tanh của ngao hoa và mùi chua của giấm vô cùng hăng.

Nguyễn Tư Nhàn thấy Phó Minh Dư ở đối diện rõ ràng đã nhíu mày.

Quả nhiên là vẫn không cho vào miệng được.

Nguyễn Tư Nhàn lấy một cái bát nhỏ, đổ đầy ít súp, sau khi húp một ngụm, còn cố tình tỏ ra ăn rất ngon.

"Ngon thật."

Cô nhìn Phó Minh Dư, nhướn mày với anh, "Phó tổng, anh ăn đi, rất ngon."

Cô không tin là Phó Minh Dư sẽ thật sự ăn thứ này.

Quả nhiên, tuy rằng đang ngồi, nhưng Phó Minh Dư vẫn cách bàn gần nửa mét, lấy khăn giấy lau muỗng, học theo Nguyễn Tư Nhàn đổ non nửa bát súp.

Nhưng khi bưng bát lên, anh vẫn không thể há miệng.

Cả bát chứa đầy một thứ mùi vị và gia vị kém chất lượng thì thôi, còn dầu nổi trên đó là thứ gì?

Anh ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt giảo hoạt của Nguyễn Tư Nhàn.

Đặt bát xuống, anh quyết định nói sang chuyện khác.

"Tháng 11 công ty sẽ bắt đầu chiêu sinh học viên chuyến bay lưu động cả nước, cô muốn đi không?"

"Tôi đi làm gì?"

"Tuyên giảng."

Nguyễn Tư Nhàn "Ồ" một tiếng, lấy ra một con ngao hoa cho vào miệng.

"Tôi chỉ là cơ phó."

"Không thành vấn đề." Phó Minh Dư nói, "Có nữ phi công tuyên giảng sẽ thu hút nhiều nữ sinh báo danh hơn."

Nguyễn Tư Nhàn bỗng ngẩng đầu lên hỏi: "Thế nào, anh còn muốn tuyển thêm vài nữ phi công nữa à?"

"Tôi chưa bao giờ suy xét giới tính của phi công." Ánh mắt anh nán lại trên gương mặt của Nguyễn Tư Nhàn một lúc, trên môi thấp thoáng ý cười, "Tất nhiên rồi, nếu đó là nữ phi công như cô, tôi không ngại tuyển thêm vài người."

Nguyễn Tư Nhàn cười khẩy một tiếng, "Muốn gần quan được ban lộc à?"

Phó Minh Dư không nói gì, đẩy một cái chai trên bàn đến trước mặt Nguyễn Tư Nhàn.

"Làm gì vậy?"

"Cô thêm giấm đi."

Trí tưởng tượng phong phú như thế sao không đi viết tiểu thuyết đi?

Nguyễn Tư Nhàn đặt giấm trở lại vị trí, cong môi cười nói: "Ngại quá, tôi chưa bao giờ ăn giấm, ăn vào sẽ nôn."

Phó Minh Dư hờ hững gật gật đầu, nhưng vẫn không có ý định động đũa.

Nguyễn Tư Nhàn nhìn anh khoảng vài giây, lấy khăn ướt khử trùng từ trong túi ra, cẩn thận lau một đôi đũa, sau đó đưa đến trước mặt Phó Minh Dư.

"Phó tổng, ăn đi."

Phó Minh Dư cầm lấy đôi đũa, dừng lại một lúc, sau đó nói: "Tôi không biết ăn ngao hoa."

"Cái này đơn giản thôi, Tiểu Nguyễn sẽ phục vụ vì ngài."

Nguyễn Tư Nhàn cười tít mắt kéo bát của anh qua, cẩn thận cạy ngao hoa ra.

Mặc dù biết rằng không có ý tốt gì, nhưng khi nhìn thấy hàng lông mi chớp chớp của cô, chóp mũi đổ mồ hôi, khóe môi cong cong, Phó Minh Dư vẫn mỉm cười.

Vài phút sau, toàn bộ ngao hoa trong bát Phó Minh Dư đều chạy vào bát Nguyễn Tư Nhàn.

Nguyễn Tư Nhàn đẩy bát lại, mỉm cười nhìn anh, "Được rồi."

Phó Minh Dư "Ô" một tiếng, "Tôi cũng không biết ăn miến."

"......"

"Phó Minh Dư anh đang kiếm chuyện đúng không?"

"Tôi ăn miến sẽ nôn."

"Tốt, rất tốt."

Nguyễn Tư Nhàn vỗ tay, "Không biết còn tưởng tôi đang ăn cùng hoàng đế không đấy."

Mãi đến khi Nguyễn Tư Nhàn ăn hết miến ngao hoa trước mặt, Phó Minh Dư vẫn không động đũa.

Nhưng đã đi thanh toán tiền trước khi cô đặt đũa xuống.

Tổng cộng là ba mươi sáu tệ, Phó Minh Dư đưa cho ông chủ tờ một trăm.

"Không cần thối lại."

"Hê hê, ngài ăn ngon miệng."

Ông chủ cầm tiền, nụ cười nở hoa, trong lòng lại nghĩ rằng người giàu thật mẹ nó thú vị làm sao.

Phó Minh Dư quay lại vẫy tay với Nguyễn Tư Nhàn.

"Đi thôi."

Nguyễn Tư Nhàn nhìn anh bằng ánh mắt bất thiện, bình thản lau miệng rồi mới miễn cưỡng đứng dậy.

Phố đi bộ vào lúc này vẫn rất náo nhiệt, người đến người đi, nhưng bước chân lại rất nhàn nhã.

Ánh đèn neon đầy màu sắc và tiếng nhạc ồn ào hòa lẫn vào nhau, bên đường có các cô gái đang rao hàng ở quầy hàng vỉa hè, từng tiếng rao làm chậm thời gian trôi đi.

"Lúc nãy bao nhiêu tiền?"

Nguyễn Tư Nhàn hỏi.

"Cô muốn trả tiền cho tôi à?"

"Đúng vậy."

"Không cần."

Phó Minh Dư tiếp tục tiến về phía trước.

Nguyễn Tư Nhàn bước chậm một bước, bĩu môi sau lưng anh.

Miến ngao hoa hơn mười đồng lại được anh ta đạo đức giả nói ra như thể đây là Mãn Hán Toàn Tịch* rồi lại không thành vấn đề.

*Mãn-Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán-Thanh hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc

Nhưng giây tiếp theo, lại nghe anh cười nói: "Cô cũng bảo tôi là trại nuôi lợn còn gì."

-- chỗ nào có thể lấy tiền của cô nữa.

Nguyễn Tư Nhàn nín thở tại chỗ.

Hai giây sau, cô vẫn không kìm được.

"Phó! Minh! Dư!"

Phó Minh Dư quay đầu lại, khẽ nói: "Sao thế? Chưa no à?"

Nguyễn Tư Nhàn không biết bản thân phải làm sao thì mới có thể nhịn xuống không đánh chết Phó Minh Dư giữa đường.

Là tự kiềm chế sao?

Là gia giáo sao?

Không, là xã hội hài hòa dưới sự cai trị của pháp luật đã hạn chế cô.

Nguyễn Tư Nhàn bước thật nhanh về phía trước, nhưng Phó Minh Dư vẫn dễ dàng bắt kịp cô.

"Thôi, không đùa cô nữa." Anh nắm chặt cổ tay Nguyễn Tư Nhàn, "Nói thật đấy, cô có đi chiêu sinh lưu động không? Bắt đầu vào ngày 11 tháng 11, điểm dừng chân đầu tiên là trường cũ của cô."

Nguyễn Tư Nhàn đang nổi nóng, hoàn toàn không để ý đến hai từ "Trường cũ" do anh nói ra.

"Không đi! 11 tháng 11 này tôi chỉ muốn tận dụng nó để mua cuộc sống của anh thôi!"

"Ồ?"

Trông Phó Minh Dư vẫn thản nhiên, nhưng lời nói ra lại rất khó nghe, "Cô muốn tôi đưa cả cuộc sống của mình cho cô luôn à? Hơi nhanh quá rồi."

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Trên đời này sao lại có một người không biết xấu hổ như thế?

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Mẹ Nữ Oa* đã sơ suất quên nặn gương mặt cho anh ta rồi à?

*Theo truyền thuyết mẹ Nữ Oa đã tạo ra loài người từ việc nặn đất sét

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Lúc phôi thai phát triển đã bất cẩn quên phát triển gương mặt rồi à?

Nguyễn Tư Nhàn gửi hàng loạt các câu rủa xả, Biện Toàn trả lời lại bằng một icon ngáp.

[ Biện Toàn ]: Lại là Phó Minh Dư nữa à?

Tay đang gõ chữ của Nguyễn Tư Nhàn bất chợt dừng lại.

Một dòng chữ vừa được viết trong khung soạn thảo -- "Phó Minh Dư quả thực là một đại ngốc"

Cô vô cảm xóa dòng chữ này đi.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không phải, coi phim, là đại ngốc vô song.

[ Biện Toàn ]: Ồ, mình còn tưởng lại là Phó tổng của công ty cậu nữa cơ.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: ?

[ Biện Toàn ]: Nếu không thì còn ai có thể khiến cậu tức giận đến vậy được?

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Cậu.

[ Biện Toàn ]: Đi tiếp khách đây, bye bye

Bốn ngày sau, thời gian bay của Nguyễn Tư Nhàn đã đạt đến giới hạn cao nhất, được nghỉ phép theo thường lệ, trước tiên cô đã hẹn Tư Tiểu Trân cùng đến thị trấn nhỏ ở ngoại ô chơi, coi như để xả stress.

Đúng vậy, cô vẫn chưa nguôi giận.

Nhưng khi cô đang chuẩn bị đồ đạc, lại nhận được tin nhắn từ bộ phận chuyến bay.

Hội nghị thường kỳ vào sáng mai và khóa đào tạo vào buổi chiều.

Tốt, cô lại nổi cáu với người lãnh đạo bộ phận chuyến bay rồi.

Cô đến Thế Hàng với sự khó chịu tràn ngập cả người.

Cô vừa ngáp dài ngáp ngắn, vừa chào hỏi các đồng nghiệp xung quanh mình.

Miệng còn chưa khép lại, những người xung quanh bỗng im lặng đi chút ít.

Nguyễn Tư Nhàn nhìn qua theo trực giác, một nhóm người đang vội vã đi về phía thang máy, dẫn đầu lại là Phó Minh Dư.

Những người khác dường như đã lập tức mờ nhạt đi, Nguyễn Tư Nhàn nhìn chằm chằm Phó Minh Dư, nghĩ thầm anh ngàn vạn lần đừng đi qua đây, nếu không tôi thật sự không thể đảm bảo rằng tôi sẽ giữ thể diện cho anh ở công ty.

Nửa phút sau, cửa thang máy đóng lại, bầu không khí xung quanh lại dịu xuống.

Tốt, hôm nay anh đã giữ được một mạng, phải biết ơn thói quen mắt nhìn thẳng của anh đi biết chưa?

Sau khi đến phòng họp, giám đốc bộ phận chuyến bay vẫn rề rà chưa đến.

Nguyễn Tư Nhàn ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, chống tay lên huyệt thái dương, ngắm ra xa bên ngoài cửa sổ và tập bài tập bảo vệ mắt.

Cái ngắm này đã ngắm đến Trịnh Ấu An.

Nguyễn Tư Nhàn chớp chớp mắt, tỉnh táo vài phần.

Sao cô ấy lại ở đây?

Có câu hỏi tương tự như cô còn có Phó Minh Dư.

Anh đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại, lúc thu mắt lại, anh thoáng thấy Trịnh Ấu An đang đứng trước kho chứa máy bay ở tầng dưới.

"Sao cô ấy lại ở đây?"

Bách Dương tiến lên nói: "Kỷ niệm ba mươi năm của công ty và triển lãm hàng không quốc tế đã bắt đầu chuẩn bị, cô ấy là nhiếp ảnh gia."

Kỷ niệm ba mươi năm của Thế Hàng đụng độ với triển lãm hàng không quốc tế, sẽ được thống nhất chuẩn bị, bao gồm cả mô hình ACJ31 mới được gia nhập, sự kiện lần này không phải chuyện nhỏ, bộ phận tuyên truyền đã phân công các chuẩn bị cho các tổ nhỏ chuyên môn từ giữa năm, từ đầu chí cuối Phó Minh Dư chỉ nhìn chăm chú xuống dưới, mãi đến khi công tác tháng này đi vào kết thúc, anh mới nới lỏng sự chú ý.

Tuy nhiên điều này không có nghĩa là anh không hề quan tâm đến phần còn lại của công tác tuyên truyền.

Thế Hàng luôn có một đội ngũ nhiếp ảnh hợp tác cố định, nhiều năm qua chưa bao giờ chuyển giao một câu trả lời không đạt yêu cầu, điều này làm cho hình ảnh tuyên truyền hàng năm của Thế Hàng vô cùng ấn tượng, đứng đầu trong các loại triển lãm ảnh.

Sau khi chụp ảnh tuyên truyền chiêu sinh vào lần trước, Phó Minh Dư cho rằng bộ phận tuyên truyền đã rất rõ ràng phong cách của Trịnh Ấu An không phù hợp với ngành hàng không.

Nhưng ngay cả khi như vậy, bọn họ vẫn là chuyên gia trong việc đề xuất thay đổi đội ngũ nhiếp ảnh.

Phó Minh Dư nheo mắt, đưa tay tháo đai tay áo trên áo sơ mi xuống rồi ném lên bàn.

"Bụp" một tiếng, lông mày của Bách Dương vẫn không nhíu lại.

Theo Phó Minh Dư làm việc hai năm nay, anh biết đây là dấu hiệu của sự tức giận tột độ của Phó Minh Dư.

"Gọi giám đốc bộ phận tuyên truyền đến đây đi."

Sáu giờ chiều, sau khi hoàn thành khóa đào tạo, Nguyễn Tư Nhàn xoa bóp vai bước ra.

Ngồi trong công ty cả ngày thật sự là mệt mỏi hơn so với ngồi trong buồng lái cả ngày.

Một vài đồng nghiệp gọi cô cùng đi ăn tối, cô liền đồng ý, nhưng trước đó cô đã đến nhà vệ sinh.

Tầng mười sáu là bộ phận chuyến bay, có ít người hơn so với các bộ phận khác, nhà vệ sinh cũng rất ít người hỏi thăm.

Nguyễn Tư Nhàn vừa nhìn điện thoại vừa mở cửa bước vào, còn chưa đi qua bồn rửa tay, đã nghe thấy một giọng nữ vô cùng tức giận vang lên từ một phòng nào đó.

"Phó! Minh! Dư! Bị! Bệnh! À!"

Là ai?!

Là ai?!

Nguyễn Tư Nhàn dựng tai lên, rất muốn biết đó là ai!

Trong địa bàn của Phó Minh Dư!

Nói ra một sự thật lớn!