Edit: Lạc Lạc

“Phó tổng, bộ phận điều phối vừa gọi đến, một số chuyến bay trên tuyến đường hàng không Bắc Băng Dương vào ngày mai sẽ bị hủy bỏ khẩn cấp, cần……”

Bách Dương cầm điện thoại đi vào, bước chân vội vã, cho đến khi đã đứng ngay phía sau Phó Minh Dư, anh mới nhận ra bầu không khí ở đây hơi kỳ lạ, giọng cũng tự động lặng xuống, “Cần ngài ký tên xác nhận……”

“Nguyễn Tư Nhàn, cô có ý gì?”

Phó Minh Dư tựa như không nghe thấy lời Bách Dương nói, nhìn thẳng vào Nguyễn Tư Nhàn, sự nghi ngờ nằm lâu trong lòng đã được xác thực, dường như câu trả lời đã gần như chắc chắn, chỉ đợi người trước mặt lên tiếng.

“Tôi có ý gì là sao? Anh có ý gì? Tôi có ý với anh là sao? Anh nghĩ anh là ai?”

Nguyễn Tư Nhàn thừa nhận rằng lúc cô nói đoạn vè đọc nhịu* này, ánh mắt rất sắc sảo và biểu hiện rất lạnh nhạt, tạo ra một sự coi thường thật sự giữa một chút hờ hững, cơ bản đã đánh vào điểm đau của Phó Minh Dư, hơn nữa còn kích thích thành công cơn giận của anh.

*Vè đọc nhịu; cụm từ đọc líu lưỡi (vè khó đọc nên dễ nhịu); cụm từ khó phát âm đúng hoặc khó phát âm nhanh (Ví dụ như câu: Nồi đồng nấu ốc, nồi đất nấu ếch)

Ánh mắt của Phó Minh Dư quả nhiên lạnh đi.

Bách Dương sờ lên cổ, cảm thấy nhiệt độ xung quanh đã ngay lập tức giảm đi mười độ.

Yến An thăm dò tình hình, cùng với một câu nghi vấn chặn ngang trước mặt cả hai.

“Gì thế?”

Thật xấu hổ.

Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy dù là cô, hay là Phó Minh Dư, đều thật đáng xấu hổ.

“Không có gì.” Nguyễn Tư Nhàn vẫn duy trì phong độ, chỉ nhìn bằng nửa con mắt xem thường, dẫn đầu xoay người đi ra ngoài.

“Đi thôi, Yến tổng.”

“Nguyễn Tư Nhàn, cô quay lại đây cho tôi.”

Một giọng nói vô cùng lạnh lùng nhưng lại chứa đầy nộ ý vang lên từ phía sao, ngay cả Yến An cũng phải dừng chân.

Nhưng Nguyễn Tư Nhàn lại như không nghe thấy, hơn nữa bước chân đang đi về phía xe của Yến An cũng nhanh hơn.

Yến An quan sát bóng lưng của Nguyễn Tư Nhàn và sắc mặt của Phó Minh Dư, suy nghĩ một hồi, sau đó lựa chọn đi theo sau.

Không tiếp tục hỏi về vấn đề khi nãy, cũng không tò mò biểu hiện của Nguyễn Tư Nhàn, lập tức mở cửa xe ra cho cô, đây là cách xử lý thuận buồm xuôi gió của Yến An.

Sau khi Nguyễn Tư Nhàn lên xe, cô liếc nhìn Phó Minh Dư qua khoảng cách giữa cơ thể của Yến An.

Lườm bằng nửa con mắt còn lại lúc nãy.

Ngay lúc ánh mắt đối diện nhau, sự tò mò lại bùng lên, giọng nói bên tai Bách Dương lập tức yếu đi.

Những quá khứ phức tạp lặp đi lặp lại trong đầu, một vài hồi ức rất nhỏ cũng xuất hiện, nhưng không bao giờ phơi bày toàn cảnh, cuối cùng cũng đột nhiên im bặt theo tiếng đóng sầm cửa của cô.

Cơn gió buổi sáng xuyên qua những tán lá, thổi vào đại sảnh, có một hương vị tươi mới sau cơn mưa, nhưng Phó Minh Dư lại cảm thấy khó chịu vô cùng, nới lỏng cà vạt, tăng tốc bước chân.

Dù không biết gì nhưng Bách Dương cũng có thể cảm nhận được thái độ khi nãy của Nguyễn Tư Nhàn không được đúng lắm, ngẫm nghĩ, anh khẽ nói: “Cô Nguyễn làm sao thế, đây là thái độ nên đối với cấp trên sao……”

Phó Minh Dư quay đầu lại liếc nhìn anh, ánh mắt mờ đi, giữa khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh ngắt.

Rất giận, Bách Dương cảm thấy lần này Phó Minh Dư thật sự rất giận.

Xét cho cùng không phải ai cũng có thể bao dung vô hạn cho một cô gái hết lần này đến lần khác.

Trong xe, Nguyễn Tư Nhàn ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, nhưng không có nghĩa là cô không cảm nhận được Yến An đang liên tục nhìn mình.

“Sao thế?”

Yến An cuộn tròn tay lại rồi chống lên miệng, không giấu được ý cười, “Mặc dù tôi không biết cô và Phó Minh Dư đã có thù hằn gì, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy anh ta bị người khác làm cho bẽ mặt, tôi rất là sảng khoái.”

Nghe những lời này của Yến An như đang tìm hiểu nội tình, nhưng lại không thể hiện rõ ràng, cho Nguyễn Tư Nhàn một sự lựa chọn.

Cô tự động hỏi lại câu hỏi.

“Anh và anh ta lại có thù hằn gì nữa à?”

Tên này đúng là gây thù chuốc oán khắp nơi.

Yến An ho một tiếng, mơ hồ nói: “Thì không phải là đối thủ cạnh tranh sao.”

Lời này tất nhiên Nguyễn Tư Nhàn không tin, hai hãng hàng không ban đầu là do tách ra từ một thể, cho tới bây giờ vẫn đang giữ vững cách chơi có tổng bằng không, cạnh tranh và hợp tác lẫn nhau, thực hiện đôi bên cùng có lợi. Ai mà không biết chủ tịch của Thế Hàng và chủ tịch của Bắc Hàng thỉnh thoảng vẫn hay đánh golf và pha trà đạo cùng nhau, ngay cả thế hệ thứ hai như Phó Minh Dư và Yến An cũng coi như là cùng nhau trưởng thành.

Nhưng Nguyễn Tư Nhàn không tin, Yến An cũng ngại nói ra sự thật.

Khi còn nhỏ anh và Phó Minh Dư đã không hợp nhau, anh luôn quyết tâm trở thành một phú nhị đại để có thể được ghi vào giáo án tiêu cực của sách giáo khoa tư tưởng và đạo đức, nhưng vì sự quản giáo của gia đình nên cũng không dám làm ra chuyện gì quá khác người, thế nên anh vẫn luôn cảm thấy bản thân mình quả thực là không xứng đáng với bốn từ “Ăn chơi trác táng” mà giáo viên đã ban cho anh.

Nhưng Phó Minh Dư kia từ nhỏ đã không hợp với phong cách của nhóm bọn họ, ranh giới rõ ràng.

Nhưng nói anh ta nhiều quy củ thì cũng không đúng, những điều trái với quy tắc của học sinh trung học anh ta cũng đã làm không thiếu, không biết là do gương mặt đó quá lừa người hay là do bảng điểm vào cuối mỗi kỳ học quá đẹp, trước nay giáo viên vẫn luôn coi trọng anh ta, ngay cả trong kỳ nghỉ đông vào năm cấp ba đó anh ta đã mặc đồng phục của trường và lái xe thể thao, bị người ta chụp lại và gửi đến trường, kết quả không đợi người lớn trong nhà ra mặt thì đã được giáo viên ép xuống.

Tất nhiên đây không phải là vấn đề lớn trong mắt Yến An, điều anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chính là nữ thần mà anh yêu thầm suốt hai năm cũng chưa dám ra tay thế nhưng lại chủ động làm quen anh, làm bạn được một tháng, còn mời anh đi sinh nhật, khiến anh mê đắm đến thần hồn điên đảo, kết quả là cuối cùng người ta lại quăng ra một câu “Tiện thể gọi Phó Minh Dư đến luôn được không?”

Chuyện này nói ra thật mất mặt, nhưng thật sự là Yến An đã ghi hận Phó Minh Dư gần mười năm rồi.

Nhưng hôm nay, Yến An anh đây cũng cá muối lật mình*, Nguyễn Tư Nhàn thật sự đã lấy lại đủ mặt mũi cho anh.

*Hàm ngư phiên thân (咸鱼翻身): cá muối lật mình | cá muối tức đã chết rồi thì không thể lật mình -> hình dung: ở tình thế xấu chuyển thành tốt đẹp.

Nghĩ đến đây, Yến An cảm thấy thiện cảm của anh với Nguyễn Tư Nhàn lại nhiều thêm vài phần, nhìn qua vài lần đồng phục trên người cô, thở dài nói: “Hầy, không nhắc đến Phó Minh Dư, bây giờ tôi vẫn đang suy nghĩ về việc cô không đến Bắc Hàng, tôi vẫn thấy thật tiếc, có điều là tôi rất rộng lượng, chắc chắn sẽ hy vọng rằng dù ở đâu thì cô cũng sẽ có được một tương lai tươi sáng.”

Nguyễn Tư Nhàn chạm vào huy hiệu, cười nói: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn gì, chốc nữa cô đến sân bay sẽ có một bất ngờ.”

“Gì thế?”

“Chút nữa cô sẽ biết.”

Có một bầu không khí hài hòa bên trong xe, lúc này ở bộ phận tiếp viên của Thế Hàng cũng đã có người thăng quan tiến chức thuận lợi.

Giang Tử Duyệt kéo hành lý chuyến bay bước nhanh về phía phòng hội nghị, đôi giày da đế bằng màu đen không tạo ra âm thanh vang dội trên mặt đất sạch sẽ, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến khí thế của cô.

Bước chân của cô cũng nhanh hơn, nụ cười trên môi ngày càng rõ ràng.

Nghê Đồng nửa đường gặp được cô, mỉm cười bước qua chào hỏi, “Sư phụ! Chào buổi sáng, hôm nay thật xinh đẹp.”

Giang Tử Duyệt dừng lại, hai tay khoanh lại trên cần kéo của hành lý chuyến bay, hai chân tự động đứng thẳng thành hình chữ T.

“Cô rảnh rỗi lắm à, sao còn chưa lên máy bay?”

“Cuộc họp vẫn chưa bắt đầu mà.” Nghê Đồng chớp mắt, “Trạng thái hôm nay của chị rất tốt, chút nữa máy ảnh của phóng viên sẽ hướng đến chị, nhớ hãy để lộ phần mặt bên trái nhiều lên, bên đó có lúm đồng tiền, trông sẽ đẹp hơn.”

Giang Tử Duyệt rất hài lòng với những lời này, dừng lại tán dóc một lúc, sau đó kéo hành lý chuyến bay sải bước vào thang máy.

Có năm tiếp viên hàng không trong phòng họp, tất cả đều được lựa chọn cẩn thận, ngũ quan thanh lịch, dáng người thon thả, ghé đầu vào nhau tán chuyện cũng mang lại cho người ta một cảm giác dễ chịu.

Một số người thấy Giang Tử Duyệt đến, chào cô, nhưng cũng không thấy nhiệt tình lắm.

Xét cho cùng cũng có rất nhiều nhân viên trong bộ phận tiếp viên, còn Giang Tử Duyệt lại vừa chuyển từ tuyến quốc tế sang tuyến nội địa, hầu hết các tiếp viên hàng không ở đây cô đều không quen.

Hơn nữa chủ đề mà các tiếp viên hàng không này vừa nói cũng có liên quan đến cô, không phải nói xấu, nhưng cũng coi như là không phải lời gì hay, cho nên cũng tự động ngậm miệng.

Vốn dĩ tiếp viên trưởng hôm nay không phải là Giang Tử Duyệt, mà là một cựu tiếp viên trưởng có nhiều kinh nghiệm trên các tuyến nội địa.

Chuyện này ngay cả Giang Tử Duyệt cũng bị nhầm lẫn, cái cô nhìn thấy ở chỗ Vương Nhạc Khang chỉ là danh sách ứng cử viên, nhưng lại bị cô nhầm tưởng là đã hoàn thiện. Vui vẻ trở về từ Tây Ban Nha, lúc kiểm tra lý lịch, không nhìn thấy nhiệm vụ chuyến bay ACJ31 đầu tiên, lại đi đến bên cạnh lắng nghe một lúc, cô mới biết rằng mình không được chọn.

Mặc dù là do bản thân hiểu lầm mà thành ra không vui, nhưng cô đã kể chuyện này với những người gần gũi với mình, bây giờ lại tự mình cho mình một bạt tai, trong lòng nghẹn khuất, tối qua còn lôi mấy chị em ra để mà chửi rủa.

Nào biết vừa về nhà đã nhận được cuộc gọi từ Vương Nhạc Khang, nói rằng tiếp viên trưởng được chọn kia đã bị viêm ruột thừa cấp tính, bảo cô đến thay.

Ngay lúc đó, Giang Tử Duyệt có cảm giác rằng cô sẽ không bao giờ có thể chạy thoát được, thậm chí còn có một kiểu ảo tưởng đã giành lại được thứ mình bị đánh cắp, lập tức bật dậy khỏi giường và đắp một miếng mặt nạ La Mer.

Lúc nãy trong phòng hội nghị cũng đang nói về chuyện này, bọn họ đều nói rằng Giang Tử Duyệt thật may mắn.

Bọn họ làm tiếp viên hàng không, trông thì là một công việc tử tế, nhưng những đắng cay trong đó người ngoài có thể hiểu được bao nhiêu, bức xạ trên không, ảnh hưởng từ tạp âm, không có gì là nhẹ nhàng cả.

Thăng tiến trong nghề nghiệp cũng có sự hạn chế, đôi khi không thấy một kế hoạch dài hạn nào cả. Hơn nữa chỉ cần là ngành dịch vụ, bình thường đều sẽ kết thúc trong sự thất vọng, biết bao nhiêu người bị chèn ép đến mức mất đi bình tĩnh nhưng vẫn không thể mất đi kiên nhẫn với hành khách.

Vì vậy với nhiệm vụ chuyến bay đầu tiên của máy bay mới này, có truyền thông đưa tin, có ý nghĩa kỷ niệm, máy ảnh nhắm vào chụp một vài bức ảnh, đăng lên một tin tức, cũng đã được coi như là một trong số ít những điểm nổi bật trong sự nghiệp.

Đột nhiên lại bị người ta sửa mái nhà hỏng*, những người khác cũng không thể mỉa móc, nhưng cũng âm thầm lấy làm tiếc cho cựu tiếp viên trưởng kia.

*Sửa mái nhà hỏng: raw là 捡漏 (kiểm lậu), đại khái là đồ tốt mà người khác không để ý, mình đến nhặt

Thật ra Giang Tử Duyệt cũng cảm nhận được cảm xúc của mọi người, nhưng không quan tâm, thoải mái ngồi xuống, nói: “Cơ trưởng bọn họ đã đến chưa?”

Một người trong đó nói: “Vẫn chưa đến nữa, chắc là sắp rồi.”

Giang Tử Duyệt gật đầu, lấy danh sách hành khách ra.

Nhiệm vụ chuyến bay lần này không phải bình thường, không phải tất cả các khoang đều được mở ra cho công chúng, một phần lớn hành khách là được mời đến trải nghiệm, ngoài một số người truyền thông truyền thống, còn có một số nhà hoạt động tự truyền thông mạng, ngoài ra, Phó Minh Dư cũng nằm trong số đó.

Theo bộ phận tiếp viên, anh ta không cố tình ngồi chuyến bay lần này, chỉ là tình cờ hôm nay phải đến Lâm Thành công tác, thời gian trùng hợp.

Giang Tử Duyệt xác nhận lại danh sách hành khách, sau đó lật lại danh sách đội bay và danh sách tổ tiếp viên.

Hôm qua cuộc gọi đến gấp, cô thì bận đắp mặt nạ, nên chỉ cẩn thận xem qua danh sách hành khách, danh sách đội bay và danh sách tổ tiếp viên vẫn chưa kịp xem.

Mắt chỉ vừa chạm đến thanh thông tin, bên tai lại vang lên những tiếng thảo luận: “Này? Nữ phi công đó cũng có mặt trong chuyến bay lần này của chúng ta à? Không phải nói là sắp xếp cho cô ấy đi theo cơ trưởng bay ra nước ngoài sao?”

“Cô mới phát hiện ra à? Từ tối qua tôi đã biết rồi, trước khi có danh sách chuyến bay là đã nghe nói rồi.”

Giang Tử Duyệt hơi khựng lại, nhìn xuống, nhưng chỉ thấy có hai cái tên “Phạm Minh Tri” và “Du Dương Sóc” trong danh sách đội bay, rõ ràng đều là tên đàn ông.

“Nữ phi công nào thế?”

“Cô không download à?” Một tiếp viên hàng không nói, “Danh sách chuyến bay đã được cập nhật vào sáng nay, nữ phi công mới đến đó cũng có trong chuyến bay của chúng ta.”

Trong lúc đối phương đẩy danh sách đến, những tiếng thảo luận bên tai tiếp tục vang lên.

—— “Cái tên này nghe hơi quen tai nha……”

—— “Tôi chưa nghe nói qua à?”

—— “Sao tôi cứ có cảm giác tôi đã nghe nói qua rồi nhỉ?”

Những giọng nói dần dần nhỏ đi theo tiếng bước chân từ bên ngoài, cửa phòng họp được mở ra, ba người mặc đồng phục trắng và đeo huy hiệu đen xuất hiện.

Một giọng nam hùng hậu vang lên: “Mọi người đều đến rồi à?”

Giang Tử Duyệt nhìn theo tiếng, bên cạnh hai người đàn ông, chính là cái người mà cô đã gặp tối qua.

“……”

Phòng họp im lặng một lúc.

Sự im lặng của những tiếp viên hàng không khác là vì được nhìn thấy một nữ phi công xinh đẹp tới mức vượt qua tưởng tượng gấp mười lần, rất nhiều kinh ngạc, còn có chút sự ngưỡng mộ và sùng bái của một cô gái nhỏ.

Còn sự im lặng của một người khác, lại là vì rơi vào cuộc đấu tranh cái tôi thật lớn.

Rõ ràng tối qua cô ấy vẫn còn ở quán bar……

Làm sao có thể……

Giữa hoảng loạn, Giang Tử Duyệt thấy ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn đang đối diện với mình.

Ngay lúc đó, Giang Tử Duyệt cảm thấy dường như cô ấy đã biết tất cả mọi thứ.

Mặt Giang Tử Duyệt thoáng chốc đỏ lên, cảm giác nóng bức truyền thẳng lên não, bàn tay đang đặt trên bàn âm thầm cuộn tròn lại, móng tay bấm nhẹ vào lòng bàn tay, cơn đau nhẹ này có thể vừa đủ đè nén những tiếng ong ong trong đầu cô.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Nguyễn Tư Nhàn vẫn sẽ xuất hiện ở Thế Hàng, vì vậy ngay lúc nhìn thấy cô ấy, cô đã tự đóng đinh mình lên thớt trước, như thể Nguyễn Tư Nhàn sẽ quay lại để chất vấn cô bất cứ lúc nào.

Mọi người đều đứng dậy chào hỏi, cơ trưởng Phạm phất tay, “Mọi người không cần phải khách sáo như vậy, ngồi đi.”

Lúc này Giang Tử Duyệt mới lấy lại tinh thần, định đứng lên, nhưng lại thấy mọi người đều đã ngồi xuống.

Cô thấy Nguyễn Tư Nhàn ngồi xuống, khóe môi mỉm cười, khẽ gật đầu với cô, như muốn nói rằng “Đã lâu không gặp”.

Đã lâu không gặp gì chứ……

Giang Tử Duyệt nhớ đến tin nhắn trên WeChat hôm qua, cảm thấy câu nói “Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội” của Nguyễn Tư Nhàn dường như còn có ý nghĩa khác.

Nghĩ về điều này, Giang Tử Duyệt hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên để đối diện với Nguyễn Tư Nhàn được nữa.

Thật ra Nguyễn Tư Nhàn thật sự không có ý gì khác, cô chỉ cảm thấy thật kỳ lạ nếu như tùy tiện ôn chuyện trong một tình huống như vậy.

Phạm Minh Tri lật xem bản đồ tuyến đường bay hai lần, đứng dậy nói: “Mọi người hãy tự giới thiệu một chút đi, tôi là Phạm Minh Tri cơ trưởng của chuyến bay lần này.”

Du Dương Sóc bên cạnh nói tiếp: “Tôi là Du Dương Sóc cơ phó của chuyến bay lần này.”

Ngay lúc anh vừa dứt lời, năm tiếp viên hàng không ở đối diện đều nhao nhao dán mắt vào Nguyễn Tư Nhàn.

Cô đứng dậy, hắng giọng, “Tôi là cơ phó thực tập sinh của chuyến bay lần này, Nguyễn Tư Nhàn.”

Nói xong, cô nhìn lướt qua năm tiếp viên hàng không ở đối diện: “Trên mặt tôi có cái gì sao?”

Người ngồi phía trước nhấp môi mỉm cười: “Không có, tại thấy cô đẹp quá thôi.”

Câu nói này đã khiến bầu không khí cả phòng hội nghị trở nên nhẹ nhàng hơn, ở đây dường như chỉ có Giang Tử Duyệt là đang mất tập trung.

Nguyễn Tư Nhàn nhìn sang vài lần, mỗi khi đối diện với ánh mắt của cô, Giang Tử Duyệt đều mất tự nhiên mà quay đầu đi.

Còn gì để nói nữa, biểu hiện này đã khẳng định phỏng đoán của Nguyễn Tư Nhàn.

Thật nhàm chán.

Nguyễn Tư Nhàn ngả người ra sau ghế, cơ trưởng đột nhiên gọi cô: “Cô có vấn đề gì sao?”

“Hửm?” Nguyễn Tư Nhàn lập tức ngồi thẳng dậy, “Tôi không có.”

“Vậy được, cuối cùng tôi sẽ nói về những vấn đề cần chú ý.” Cơ trưởng cầm danh sách, gằn từng chữ, “Thứ nhất, hôm nay có truyền thông đưa tin, hành khách đến trước hai mươi phút. Thứ hai, sau khi cất cánh được 1 giờ 5 phút có thể sẽ có xóc nảy, làm tốt công tác nhắc nhở. Ngoài ra trong trường hợp khẩn cấp có cháy, phải báo cáo cho buồng lái kịp thời.”

Nói xong ông nhìn qua phía Giang Tử Duyệt, đối phương không phản ứng.

Nguyễn Tư Nhàn cầm bút gõ lên bàn, “Tiếp viên trưởng?”

Giang Tử Duyệt bỗng hoàn hồn, hơi há miệng, đối diện với ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn, không nói gì một lúc.

“Sao thế?” Cơ trưởng hỏi, “Có vấn đề gì sao?”

“Không có không có.” Giang Tử Duyệt lập tức đứng lên, hít vào một hơi, hóp bụng, nói, “Tôi sẽ nói hai điều, thứ nhất là tỷ lệ 3:7 cho nước nóng và nước lạnh, chú ý nhiệt độ, tránh việc hành khách bị bỏng. Ngoài ra cần phải theo dõi nhiều hơn đối với hành khách tùy ý thay đổi chỗ ngồi, tránh tình huống máy bay bị mất cân bằng.”

“Ừm được, hai người thì sao?”

Cơ trưởng quay sang hỏi Nguyễn Tư Nhàn và Du Dương Sóc.

Du Dương Sóc lắc đầu, Nguyễn Tư Nhàn xoay bút, nghiêng đầu nói: “Tôi sẽ bổ sung chút lời nói ngoài lề.”

Mọi người trong phòng hội nghị đều nhìn cô, đặc biệt là các tiếp viên hàng không đó, cười tít mắt, cười tươi như hoa.

“Trường hợp hôm nay đặc biệt, có truyền thông đưa tin, mọi người hãy chú ý đến lời ăn tiếng nói.” Nguyễn Tư Nhàn nhìn sang Giang Tử Duyệt, “Nếu không biết nói gì, cứ giữ im lặng là được rồi, đã hiểu chưa?”

Giang Tử Duyệt thấy Nguyễn Tư Nhàn như vậy, lòng bàn tay lại nóng lên, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp.

“Được, hiểu rồi.”

"Tốt.” Cơ trưởng đứng dậy nói, “Chúng ta đi thôi.”

Mọi người lưu loát đứng dậy, Nguyễn Tư Nhàn đi theo sau cơ trưởng, các tiếp viên hàng không nhích lại gần trò chuyện cùng cô, Nguyễn Tư Nhàn đáp lại một câu, quay đầu lại thì thấy Giang Tử Duyệt đang đi ở phía sau.

Nguyễn Tư Nhàn bước chậm lại một bước, nghiêng đầu nhìn cô, “Chị Giang?”

Giang Tử Duyệt nghe tiếng thì dừng lại, giữ khoảng cách hai mét với Nguyễn Tư Nhàn, “Sao thế?”

Nguyễn Tư Nhàn chuẩn bị há miệng nói gì đó, bỗng có một loạt tiếng hò hét nhỏ vang lên ở phía trước, cô cũng ngẩng đầu nhìn qua đó, một anh chàng mặc đồ công sở đang bước đến với một bó hoa hồng lớn đỏ rực.

Một mảnh đỏ thắm tươi đẹp, nhìn qua cũng khoảng trăm đóa, chặn hết nửa người của anh chàng đang ôm nó, tất nhiên là sẽ thu hút sự chú ý của đám người này.

Anh chàng đó tiến thẳng về phía Nguyễn Tư Nhàn dưới sự chú ý.

“Cô Nguyễn, hoa của cô.”

Tự dưng lại nhận được một bó hoa như vậy, Nguyễn Tư Nhàn phản ứng một hồi lâu, mới nhớ ra “Sự bất ngờ” mà Yến An đã nói trong xe hôm nay.

Điều này đúng là đủ bất ngờ.

Nguyễn Tư Nhàn mỉm cười cứng ngắc, nhận lấy hoa, tìm thấy tấm card bên trong, quả nhiên là Yến An, chúc cô có một chuyến bay đầu tiên suôn sẻ.

“Cảm ơn.”

Anh chàng là người ở quầy lễ tân của Thế Hàng, đưa hoa đến thì rời đi ngay.

Nguyễn Tư Nhàn ôm bó hoa, trước những ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ của mọi người, không biết phải làm sao.

Cô không thể mang hoa lên máy bay được.

Trong lúc cô đang nhìn khắp xung quanh để tìm nơi xử lý bó hoa này, cánh cửa phòng hội nghị quốc tế đối diện với bộ phận chuyến bay bỗng được mở ra, hai cô gái mặc trang phục chuyên nghiệp mở cửa đứng ra bên ngoài, Phó Minh Dư bước ra, theo sau là Bách Dương và hàng tá nhân viên tham gia cuộc họp.

Đoàn người trông rất nghiêm trang, trong đó còn có hai quản lý cấp trung với vẻ mặt không được tốt lắm, từ xa đã cảm thấy rằng họ đã bị chỉ trích tại cuộc họp.

Hơi thở nghiêm trọng đó đã lây lan đến chỗ Nguyễn Tư Nhàn, nhóm tiếp viên hàng không phía sau cũng im thin thít.

Khi ánh mắt của Phó Minh Dư đảo qua đây, bọn họ vội vàng kéo hành lý chuyến bay và lặng lẽ đi đường vòng, sợ mình không cẩn thận sẽ bị lửa thiêu rụi.

Nguyễn Tư Nhàn bị hoa che hết nửa gương mặt, một đôi mắt lộ ra nhìn thẳng vào Phó Minh Dư.

Xung quanh lặng ngắt như bị nhấn nút tắt tiếng.

Vì vậy mà tiếng bước chân của Phó Minh Dư đã được khuếch đại một cách khó hiểu, anh bước từng bước về phía Nguyễn Tư Nhàn, đứng lại trước mặt cô, hai mắt rũ xuống, lướt qua bó hoa hồng, môi cong nhẹ thành một vòng cung.

Vòng cung đó khiến Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy đặc biệt chói mắt.

Tôi nhận một bó hoa thì đã làm sao? Nguyễn Tư Nhàn tôi đi tới đâu cũng người gặp người thích hoa gặp hoa nở tổng giám đốc thấy tổng giám đốc cũng phải say mê, cần anh đứng lại đây cười quái lạ vậy 1 2 »