*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lạc Lạc

“Cái gì? Anh ta còn thêm WeChat của cậu á?!”

Hôm sau, 10 giờ đêm tại quán bar, Biện Toàn lắc lư dụng cụ pha rượu, cười đến mức hai mắt nheo lại thành hai vầng trăng non.

Nguyễn Tư Nhàn nhướn mày, “Đúng vậy, mình không chấp nhận, còn mắng anh ta trên vòng bạn bè nữa.”

Tư Tiểu Trân ôm một chiếc đèn bàn vào trong lồng ngực, mơ màng nhìn Nguyễn Tư Nhàn: “Nói vậy, anh ta thật sự không nhớ ra cậu à?”

Nguyễn Tư Nhàn hừ nhẹ một tiếng, chộp lấy một nắm bỏng ngô nhét vào trong miệng.

“Không nhớ ra mới là bình thường đấy, các tiếp viên hàng không đều có đồng phục và kiểu tóc giống nhau, ngay cả nụ cười cũng phải thống nhất tiêu chuẩn để lộ tám chiếc răng, ai có thể phân biệt được, hơn nữa còn có rất nhiều tiếp viên hàng không lượn lờ trước mặt anh ta mỗi ngày, anh ta tìm đâu ra nhiều thời gian rảnh rỗi như thế.” Biện Toàn rót một ly rượu, đặt xuống trước mặt Nguyễn Tư Nhàn, véo má cô hỏi, “Nhưng cậu cũng biết anh ta cũng đang sống trong chung cư Danh Thần rồi mà, cậu có muốn tìm một căn hộ mới không?”

Nguyễn Tư Nhàn như đang nghe thấy một câu chuyện hoang đường nào đó, mở to hai mắt, “Tại sao mình phải dọn đi? Mình cũng đã qua Thế Hàng làm việc rồi, làm ra vẻ chi nữa? Hơn nữa chắc là anh ta cũng không thường xuyên ở lại, nằm gần sân bay, lúc bận rộn thì nghỉ chân chút thôi, mình sợ gì anh ta?”

"Thôi được thôi được thôi được.” Biện Toàn chỉ vào ly rượu trước mặt, hướng dẫn Nguyễn Tư Nhàn, “Đưa đến bàn số 3 đi.”

Nguyễn Tư Nhàn vỗ vỗ tay, cầm lấy cái khay có ly rượu đi đến bàn ở rìa sảnh quán bar.

Đầu năm Biện Toàn đã từ chức, cầm tiền tiết kiệm trong mấy năm nay quay trở về Giang Thành, thực hiện giấc mơ mở một quán bar nhỏ của cô, cả giấc mơ trong lúc cuộc sống rảnh rỗi thì sẽ tự mình tổ chức party.

Chỉ là việc kinh doanh của quán bar không được tốt lắm, miễn cưỡng hòa được vốn, vẫn chưa có lời, vì thế đến nhân viên phục vụ cũng chưa thuê, gặp được những lúc kinh doanh tốt thì liền sẽ tóm bạn bè đến giúp đỡ, trong mấy ngày trở về này Nguyễn Tư Nhàn đã bị tóm đến rất nhiều lần.

Khoảng thời gian bận rộn nhất tập trung từ 10 giờ đến 11 giờ tối, đợi Biện Toàn tóm được những thanh niên khỏe mạnh khác, Nguyễn Tư Nhàn và Tư Tiểu Trân sẽ lập tức công nên rút lui*.

*Công nên rút lui (功成身退): khi đã hoàn thành công việc thì tự động rút lui

Tuy nhiên bây giờ cũng không còn sớm, Tư Tiểu Trân nhớ ra ngày mai phải làm ca tối, nên tiện thể đến nhà mới của Nguyễn Tư Nhàn ngủ lại một đêm, để xem thử căn hộ cô thuê ba vạn một tháng nó trông như thế nào.

Tư Tiểu Trân hào hứng kéo Nguyễn Tư Nhàn ra ngoài, còn muốn thể hiện một chút kỹ năng lái xe của mình.

Nhìn thấy bốn cái nhãn dán thực tập được dán trên xe của Tư Tiểu Trân, Nguyễn Tư Nhàn bỗng bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.

“Hay là chúng ta bắt taxi đi?”

Tư Tiểu Trân kéo Nguyễn Tư Nhàn lên xe, đưa qua một ánh mắt baby, “Mặc dù mình không lái được máy bay, nhưng lái xe thì vẫn không thành vấn đề, cậu yên tâm đi, ban một ban hai đều đã qua rồi.”

Nói thì nói vậy, nhưng trên đường đi Nguyễn Tư Nhàn vẫn nắm chặt lấy dây an toàn, dựng thẳng lưng, mắt nhìn bảy đường tai nghe tám hướng, cuối cùng cũng bình an đi vào bãi đỗ xe ngầm.

“Bên đó, rẽ trái.” Chỗ đỗ xe trong khu dân cư này rất chật, hầu hết là chỗ đỗ xe riêng, cả hai lượn hai vòng mới được Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy một chỗ còn trống, “Cậu chậm lại, chỗ đỗ xe không lớn, ở đây có rất nhiều siêu xe, cậu đừng va phải.”

Đang nói, một chiếc xe hơi màu đen bỗng chạy vụt qua, tóc của Tư Tiểu Trân như muốn dựng đứng lên, “Lại là một tên cướp chỗ đỗ xe! Phiền chết được!”

Cô nhìn vào chỗ đỗ xe đó, một chân đạp lên chân ga, Nguyễn Tư Nhàn còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã một tay xoay mạnh vô lăng, quay đầu về phía chỗ đỗ xe, tốc độ nhanh đến mức ngay cả vị trí Nguyễn Tư Nhàn cũng không nhìn thấy được, nhưng lại cảm nhận được thân xe vang lên một tiếng cọ xát kì lạ.

"Cậu va phải xe bên cạnh rồi à?”

Dù sao cũng đã giành được chỗ đỗ xe, Tư Tiểu Trân đạp phanh, bấy giờ mới nhận ra bản thân mình đã làm gì.

“Không, không phải chứ?”

Nguyễn Tư Nhàn lập tức hạ cửa kính xe xuống, ló đầu nhìn ra ngoài, đuôi xe của Tư Tiểu Trân đã dồn vào đầu của chiếc xe bên cạnh, toàn bộ chiếc xe đều nghiêng theo đuôi xe.

“Va phải thật rồi!"

Tư Tiểu Trân căng thẳng, suy nghĩ hỗn loạn, thế nhưng lại lái về phía trước một chút.

Nguyễn Tư Nhàn cảm nhận được ma sát giữa hai thân xe, quay đầu lại quát: “Cậu đừng di chuyển!”

Tư Tiểu Trân lập tức giơ hai tay lên không dám chạm vào vô lăng nữa, tim đập thình thịch, “Cậu mau nhìn xem mình đã đụng phải xe gì vậy.”

Nguyễn Tư Nhàn lườm nguýt cô một cái, sau đó nhìn ra ngoài dò xét một lần nữa.

Vừa nhìn qua, suýt nữa Nguyễn Tư Nhàn đã ngất xỉu.

Mặc dù cô không nhận ra logo trên lốp xe đó, nhưng cô vẫn có kiến thức cơ bản, chỉ cần nhìn vào hình dáng của chiếc xe, thân xe đóng kín, hình giọt nước phía sau lưng, hai cửa hai chỗ ngồi, một màu xanh sẫm mờ —— tiêu rồi.

Cô nhìn về phía Tư Tiểu Trân đầy vẻ sâu xa, “Cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chưa?”

“Cái gì?”

“Mình nhìn thấy một chiếc xe thể thao có thể mua nhà của cậu mười lần.”

Tư Tiểu Trân đảo mắt qua, da đầu ngứa ran, lập tức bước xuống xe, chen ra phía sau, thấy một vết xước lớn trên chiếc xe thể thao đó và phần thân xe bị lõm của mình, suýt thì hôn mê tại chỗ.

“Mình, mình có thể trốn không?”

“Sao cậu không nói cậu có thể tự tử không đi?”

Nguyễn Tư Nhàn lườm cô, chống hai tay lên hông, nhìn ngó xung quanh.

Lúc này, chiếc xe màu đen định giành chỗ đỗ xe với Tư Tiểu Trân lúc nãy thảnh thơi chạy qua, còn hạ cửa kính xe xuống mà cười đầy hả hê.

Nguyễn Tư Nhàn lườm anh ta, tài xế đó cũng không nổi giận, đạp phanh lại, nói: “Người đẹp, biết đây là xe gì không? Bugatti Chiron phiên bản giới hạn kỷ niệm 110 năm, toàn Giang Thành chỉ có một chiếc.”

Lần này Tư Tiểu Trân thật sự muốn hôn mê, cô đỡ lấy cửa xe, hai chân run lẩy bẩy, “Tiêu rồi, tiêu mình rồi.”

“Trước tiên đừng hoảng, cậu gọi cho công ty bảo hiểm đi.”

Nguyễn Tư Nhàn nhíu chặt mày, bước tại chỗ vài bước, "Phải liên hệ với chủ xe thế nào đây……”

Nguyễn Tư Nhàn liếc nhìn Tư Tiểu Trân, thấy cô gọi điện thoại mà tay vẫn không ngừng run rẩy, cũng không trông chờ vào cô nữa.

Toàn Giang Thành chỉ có một chiếc……

Nguyễn Tư Nhàn bỗng nhớ đến một người, không chừng anh ta thật sự biết được.

Cô bước sang một bên, chụp lại thân xe và biển số xe rồi gửi cho Yến An.

Yến tổng, xe của bạn tôi đang gặp phải một tình trạng nhỏ trong bãi đỗ xe nhà tôi, xin hỏi anh biết chủ nhân của chiếc xe này là ai không?】

Trong lúc gửi đi, Nguyễn Tư Nhàn ôm hi vọng mà nghĩ rằng, không chừng chiếc xe này là của Yến An.

Theo như tiếp xúc trước mắt, anh ta là một người dễ nói chuyện, có thể mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Không quá vài phút, Yến An trực tiếp gọi điện thoại đến, thậm chí còn kèm theo một mùi vị hả hê.

“Hai người đụng phải xe này à?”

Nghe câu này, Nguyễn Tư Nhàn liền biết mình đã nghĩ nhiều, đây không phải xe của Yến An.

“Ừm, lúc bạn tôi giành chỗ đỗ xe đã không cẩn thận xảy ra chút vấn đề.”

Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy Yến An cười một tiếng, giọng điệu đó nghe cứ lạ lùng làm sao.

“Đúng là tôi biết xe này của ai, lúc trước muốn giành mà giành không được.”

Dừng lại một lúc, anh lại nói: “Bạn cô cũng rất may mắn đấy.”

Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên có một loại dự cảm bất thường, lưng lạnh căm căm.

“Vậy Yến tổng, ngài có thể giúp tôi liên hệ chủ xe xuống đây không?”

Yến An lại cười một tiếng rồi mới chậm chạp nói: “Được thôi, chắc là anh ta vẫn chưa ngủ, tôi sẽ gọi cho anh ta.”

“Cảm ơn.”

Cúp máy, Nguyễn Tư Nhàn quay lại nhìn Tư Tiểu Trân, có cảm giác người trước mặt mình đã đóng băng mất một nửa.

“Công ty bảo hiểm nói thế nào?”

Tư Tiểu Trân run run rẩy rẩy cúp máy, giọng nghẹn ứ, “Bọn họ nói sẽ đến đây ngay, không, nhưng, nói rằng xe mình đã xê dịch ra khỏi vị trí, không có cách nào bồi thường 100%, có thể chỉ bồi thường 70%.”

Được, người trước mặt cô đã lạnh cóng rồi.

“Cậu, bên cậu sao rồi?”

Bây giờ lo lắng cũng được ích gì, Nguyễn Tư Nhàn lại nhìn vết xước của chiếc Bugatti đó, thở dài nói: “Chủ xe sẽ xuống đây ngay.”

Tư Tiểu Trân lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, nắm chặt tay Nguyễn Tư Nhàn, “Làm sao đây?”

Nguyễn Tư Nhàn vỗ vai cô, “Không sao, chỉ là quẹt phải sơn, có lẽ vẫn chưa đến mức khiến cậu táng gia bại sản, đợi chủ xe đến rồi nói sau.”

Cả hai lo sợ bất an đứng trong bãi đỗ xe khoảng năm phút, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân ở đằng xa.

Cảm xúc của Tư Tiểu Trân khó khăn lắm mới bình tĩnh được một chút thì lại phải sụp đổ, “Đến rồi đến rồi!”

Theo tiếng bước chân của người đó, Tư Tiểu Trân siết chặt tay Nguyễn Tư Nhàn, suýt nữa thì Nguyễn Tư Nhàn đã đưa ngón tay cho cô bẻ gãy.

"Cậu bình tĩnh chút đi, chút nữa người ta thấy cậu như vậy……” Nguyễn Tư Nhàn ngước đầu lên nhìn, khi đã nhìn thấy được dáng vẻ của người đó, lời nói trong miệng cô đột nhiên im bặt.

“Con mẹ nó……”

Tư Tiểu Trân khó hiểu dụi dụi mắt, thấy được người đó mặc áo sơ mi trắng và quần tây, vóc dáng rất đẹp, chỉ từ xa, cô đã cảm nhận được khí chất vô cùng đáng sợ từ trên người của người đó, vẫn chưa nói lời nào, nhưng cô đã cảm thấy có thể chôn cất mình ngay tại chỗ được luôn rồi.

“Nguyễn Nguyễn, làm sao đây?”

“Cậu câm miệng.”

Vừa dứt lời, Phó Minh Dư đã nhìn qua đây, tầm mắt rơi trên gương mặt của Nguyễn Tư Nhàn, dừng lại một lúc.

Sau đó là bước đến với tốc độ nhanh hơn.

Đừng đến đây đừng đến đây……

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ thầm bản thân mình đã đụng phải tai ương đổ máu nào, toàn Giang Thành chỉ có một chiếc xe thể thao mà cũng bị các cô đụng phải, toàn thế giới chỉ có một Phó Minh Dư mà cũng bị cô chọc phải.

“Xe do các cô tông à?”

Dưới tình huống này, mặt cún Tư Tiểu Trân đã bị sốc bởi giá trị gương mặt của người trước mặt mình, “Anh đẹp trai, tôi…… tôi không cố ý…… tôi……”

Phó Minh Dư quay người lại xem xét tình trạng của chiếc xe, tùy tiện nhìn thoáng qua, cuối cùng ánh mắt vẫn rơi trên Nguyễn Tư Nhàn.

Những hơi thở thiếu kiên nhẫn lúc nãy đã biến mất từ lâu, thay vào đó, lúc này lại trông như kiểu xe của mình không hề bị tông, cùng với một nụ cười trên khóe môi, “Vẫn thật trùng hợp.”

Lại nữa lại nữa, anh ta lại bắt đầu!

Lại còn thật trùng hợp, thật trùng hợp thật trùng hợp mẹ nó chứ thật trùng hợp……

“Không trùng hợp.” Nguyễn Tư Nhàn đờ đẫn nói, “Ai tông xe sẽ chọn xe tông, chọn xe tông cũng không chọn xe anh.”

Phó Minh Dư lùi lại hai bước, sau đó nhìn sang xe của Tư Tiểu Trân, “Còn dán những bốn cái nhãn dán thực tập.”

Tư Tiểu Trân vừa ngại vừa sợ, cả khuôn mặt như bị thiêu cháy, “Tôi…… tôi sẽ bồi thường…… tôi……”

“Không sao.” Phó Minh Dư nói, “Không cần các cô bồi thường.”

???

Không riêng gì Tư Tiểu Trân, ngay cả Nguyễn Tư Nhàn cũng không dám tin đây là lời do Phó Minh Dư nói ra.

Hello? Anh là Phó Minh Dư đúng không?

Không phải bị hoán đổi linh hồn rồi đấy chứ?

“Đã gọi cho công ty bảo hiểm chưa?”

Phó Minh Dư lại hỏi.

Tư Tiểu Trân lắc đầu điên cuồng, sửng sốt, sau đó lại gật đầu điên cuồng, “Gọi rồi, gọi rồi, thật…… thật sự không cần tôi bồi thường sao?”

Phó Minh Dư đưa tay vuốt lên vết xước trên xe mình, mắt nhìn theo tay, nói: “Không nghiêm trọng, cô muốn bồi thường cũng bồi thường không nổi.”

Mặt Tư Tiểu Trân càng đỏ hơn, Phó Minh Dư nói như vậy, cảm giác tội lỗi trong cô lại càng thêm nặng nề.

Mà Nguyễn Tư Nhàn đang điên cuồng trợn mắt ở một bên tự dưng lại bị lôi vào, “Lương một năm của cô Nguyễn rất cao, thật ra có thể bồi thường được.”

???

Có chuyện gì liên quan đến tôi thế?

Xe không phải do tôi tông mà?

Tư Tiểu Trân ngờ nghệch nhìn Phó Minh Dư, sau đó lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Hai người quen nhau à?”

Nguyễn Tư Nhàn không nói gì, Phó Minh Dư như đang suy nghĩ điều gì đó, hờ hững đảo mắt qua Nguyễn Tư Nhàn, sau đó nói: “Không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

Phải đi rồi sao???

Nguyễn Tư Nhàn và Tư Tiểu Trân kinh hãi dõi theo Phó Minh Dư xoay người rời đi, một hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

“Người giàu đều dễ nói chuyện vậy sao?” Tư Tiểu Trân thơ thẩn nói, “Hóa ra những gì được viết trong tiểu thuyết đều có thật.”

Nguyễn Tư Nhàn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhìn theo bóng lưng của Phó Minh Dư mãi đến khi anh bước vào thang máy.

“Nguyễn Nguyễn, cậu và anh ta quen nhau à?”

Nguyễn Tư Nhàn lạnh lùng liếc mắt sang, “Quen chứ, mình còn giúp cậu đưa thư cho anh ta nữa đấy.”

“………………”

Sau đó, trong một tiếng chờ đợi người của công ty bảo hiểm đến đây, Tư Tiểu Trân vẫn luôn rơi vào trạng thái nhân cách phân liệt.

Chốc chốc lại nói: “Mình thấy người đó cũng tốt mà, ôn ôn hòa hòa, quẹt xe anh ta thành ra như vậy mà anh ta vẫn không nổi giận.”

Chốc chốc nữa lại nói: “Không đúng, điều này không đúng, một người như anh ta làm sao có thể buông tha dễ dàng cho mình được? Có khi nào anh ta nghĩ rằng mình cố tình quẹt xe anh ta để thu hút sự chú ý của anh ta không?”

Qua lại giữa hai cách nói, cuối cùng Nguyễn Tư Nhàn cũng không thắng nổi sự phiền phức này, “Câm miệng!”

Tư Tiểu Trân ngoan ngoãn rút qua một bên.

Tâm trạng Nguyễn Tư Nhàn rất khó khăn mới tốt lên được một chút, kết quả là người của công ty bảo hiểm đến, sau đó nói rằng chủ xe bên đó phải đến đây xác nhận.

“Sao lại cần anh ta đến nữa? Anh ta cũng nói là không cần bồi thường rồi mà.”

Người của công ty bảo hiểm hơn nửa đêm còn bị call đến đây, thái độ cũng không được tốt lắm, “Đây là quy định, không có chữ ký của đối phương, chúng tôi cũng không làm gì khác được.”

Tư Tiểu Trân nhìn Nguyễn Tư Nhàn một cách vô cùng đáng thương.

OK, coi như là do tôi bày ra.

Nguyễn Tư Nhàn xoay người lại nhắn tin cho Yến An, đợi mười phút đối phương vẫn không trả lời, chắc là đã ngủ rồi.

Cô lại tìm đến Bách Dương, đã gửi tin nhắn đi, nhưng vài phút sau cũng không thấy ai trả lời, cô lướt qua vòng bạn bè, thấy rằng anh ta đã chia sẻ một bài hát cách đây một tiếng, cùng với cụm từ “Ngủ ngon”.

Thôi được rồi.

Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại, nhìn ánh mắt như sắp chết của Tư Tiểu Trân, hít một hơi thật sau, nhấp vào trang ứng dụng bạn bè, chấp nhận lời mời đó.

Phó tổng nhân viên bảo hiểm bên này cần ngài xác nhận nếu chưa ngủ thì phiền ngài xuống đây một chuyến

Ngay cả dấu chấm câu Nguyễn Tư Nhàn cũng không muốn gõ, Phó Minh Dư gần như chỉ trả lời lại sau vài giây.

Hóa ra cô biết đó là tôi.

Wow, là gã này thật.

Nguyễn Tư Nhàn sao chép lại câu trên hai lần với vẻ mặt vô cảm.

Phó tổng nhân viên bảo hiểm bên này cần ngài xác nhận nếu chưa ngủ thì phiền ngài xuống đây một chuyến

Phó tổng nhân viên bảo hiểm bên này cần ngài xác nhận nếu chưa ngủ thì phiền ngài xuống đây một chuyến

Được rồi, đến ngay, đừng nôn nóng.】

???

Ai nôn nóng đâu chứ!

Năm phút sau, Phó Minh Dư xuất hiện ở bãi đỗ xe lần nữa, còn Nguyễn Tư Nhàn đã ngồi lên ghế phụ của Tư Tiểu Trân, đóng chặt cửa xe lại.

Khi nhân viên bảo hiểm nhìn thấy chủ xe Bugatti, thái độ rõ ràng tốt hơn rất nhiều, còn Tư Tiểu Trân nhân cách phân liệt thì đang ngượng ngùng xoắn xít ký tên ở một bên, gật đầu vâng vâng dạ dạ, thỉnh thoảng lại nhìn lén Phó Minh Dư một cái.

Nguyễn Tư Nhàn cũng lười quan tâm đến bọn họ, lấy điện thoại ra đánh câu hỏi.

Chỉ một lúc sau, cửa xe đột nhiên bị mở ra, một mùi linh sam* nhàn nhạt theo không khí trong xe xộc thẳng vào mũi Nguyễn Tư Nhàn.

*Linh sam là một loại cây bonsai, hoa linh sam có mùi rất đậm và ngọt ngào

Cô ngẩng đầu nhìn Phó Minh Dư với vẻ đầy ngạc nhiên: “Anh vào đây làm gì?”

Phó Minh Dư đóng cửa xe lại, nhấn nút khởi động, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Công ty bảo hiểm muốn đem xe đi, tôi giúp cô ấy quay xe ra ngoài.”

“Bọn họ không có tay à?”

“Vì xe dựa gần quá, bọn họ không dám.”

“……”

Thôi được, anh có Bugatti thì anh lợi hại.

Nguyễn Tư Nhàn định mở cửa ra, “Vậy anh để tôi xuống trước đi.”

Lời vừa dứt, trong xe bỗng “Cụp” một tiếng.

Bốn cánh cửa đều bị anh khóa lại.

“Anh làm gì đấy?”

Phó Minh Dư đặt tay trái lên vô lăng, tay phải chống lên ghế xe của cô, mặc dù không có ý đến gần, nhưng sức mạnh tựa như bao phủ này lại khiến Nguyễn Tư Nhàn không còn chỗ trốn.

Ánh mắt dò xét không chút che đậy của anh nán lại trên gương mặt của Nguyễn Tư Nhàn một lúc, “Cô Nguyễn, cô có ý kiến gì với tôi đúng không?”

Bên trong không gian chật hẹp, hầu như tất cả đều là hơi thở của anh, trong bãi đỗ xe ngầm tối tăm này, ngay cả âm thanh cũng trở nên lắng đọng hơn vài phần.

Nguyễn Tư Nhàn co rúm về phía cửa xe, “Không có, tôi làm sao dám có ý kiến gì với Phó tổng.”

“Vậy à? Cái trên vòng bạn bè tối qua là cô mắng tôi đúng không?”

Vậy ra anh còn rất biết tự mình hiểu lấy.

“Cái nào?”

Phó Minh Dư không nói một lời, mí mắt nhấc lên, ý là đừng giả vờ với tôi.

“Ồ, anh nói cái đó à, chỉ là có rất nhiều đàn ông kết bạn với tôi mỗi ngày, tôi thấy rất khó chịu.”

Dù sao tôi cũng không phủ nhận điều đó.

Nguyễn Tư Nhàn không biết Phó Minh Dư có tin hay không, nhưng anh vẫn không nói gì, chỉ nhìn sâu vào Nguyễn Tư Nhàn, một ánh mắt khó phân biệt được là vui hay là giận.

Nhìn nhau, không ai trốn tránh.

Khi một bầu không khí kỳ lạ đang lan tỏa trong xe, tay trái của Phó Minh Dư bất ngờ đánh tay lái, quay xe ra ngoài mà không cần nhìn đến đường, ánh mắt vẫn luôn hướng về Nguyễn Tư Nhàn.

Mẹ kiếp.

Nguyễn Tư Nhàn đứng hình một lúc.

Tự nhiên tỏ vẻ đẹp trai, anh bị bệnh à?

-

Về đến nhà, Tư Tiểu Trân đi tắm, Nguyễn Tư Nhàn thay quần áo rồi nằm lên ghế sô pha, vẫn cảm thấy chỗ nào cũng sai sai.

Tông xe là Tư Tiểu Trân, cuối cùng bỏ thêm WeChat lại là cô, tranh luận cả buổi cũng là cô.

Sao cứ có cảm giác như mình đã bị lừa.

Cô càng nghĩ càng giận, cầm lấy điện thoại và đăng bài lên vòng bạn bè.

Trong khu dân cư này có chó hoang, sợ quá 〈khóc to〉 〈khóc to〉 〈khóc to〉

------------

---------

Xe của nam chính đây nhe :3