Hoắc Dần đi kinh thành, Thẩm Miểu cũng chỉ có thể ở Ngô Châu chờ. Lúc trước khi Hoắc Dần đi Thẩm Miểu không cảm thấy có khó chịu gì, nhiều lắm là những ngày sau này nhàm chán chút, nhưng chung quy là thoải mái.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

Hiện tại thì ngược lại rồi, cá tôm cua trong nước biết Hoắc thiếu gia đi, đều vui vẻ trở lại tìm Thẩm Miểu nói chuyện phiếm, chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng  Thẩm Miểu buồn bã ỉu xìu, cá nhỏ cũng có chút nghi ngờ.

“Hoắc thiếu gia đi ngươi không vui sao?” Cá nhỏ lắc cái đuôi: “Mấy tháng trước ngươi biết hắn trở lại, đầu cũng sắp nổ mà?”

Thẩm Miểu liếc nhìn cá nhỏ: “Ngươi thì biết cái gì? Ngươi chỉ là con cá.”

Cá nhỏ nổi lên trên mặt nước, nhìn Thẩm Miểu ngồi ở bên cầu, ồ một tiếng thật dài: “Xem ra, sợ là những con tôm nhỏ kia nói đúng rồi.”

“Những con tôm nhỏ kia nói cái gì?” Thẩm Miểu hỏi nó.

Cá nhỏ nói: “Mấy ngày trước đây, ta chuẩn bị đi sông Hoàn Thành bên này tìm ngươi, đụng phải con tôm nhỏ bơi ra khỏi sông nói với ta chuyện của ngươi và Hoắc thiếu gia, sợ là ngươi thật sự rơi vào lưới tình không thể tự thoát ra được rồi. Nhưng mà điều này cũng không có gì lớn, mấy tháng này ta cũng gặp được con cá ta thích, vảy trên người nàng rất đẹp, ta hiểu được cảm giác thích một người như ngươi.”

Thẩm Miểu vừa nghe, ngắt lá trên nhánh cây đang cầm trên tay ném về phía con cá, còn mang theo dáng vẻ kiêu ngạo tự hào nói: “Ai nói ta không được? Rõ ràng là hắn yêu thích ta.”

Cá nhỏ nghe mà giật mình, lui về phía sau hỏi: “Ngươi bị Hoắc thiếu gia thích?”

Thẩm Miểu hừ một tiếng: “Đúng vậy, có gì ghê gớm chứ?”

Cá nhỏ ơ ơ chừng mấy tiếng: “Làm ta sợ muốn chết, loại người có tính tình như thế vậy mà thích ngươi.”

Thẩm Miểu: “. . . . . .”

Lúc đầu Hoắc Dần thật sự dọa đám tôm cua cá trong sông không nhẹ, nếu không dù thời gian đã qua lâu như vậy rồi mà cá nhỏ vẫn còn nhớ hành vi tồi tệ của hắn, thậm chí cảm thấy loại người như hắc. . . . . . Cơ bản sẽ không thích người khác.

Thẩm Miểu cũng nói không rõ, mặc dù nàng cũng rất nghi ngờ, chỉ nàng biết Hoắc Dần nhiều năm như vậy, tóm lại trong lòng vẫn còn giữ lại phần hảo cảm lúc mới gặp hắn, cũng nguyện ý tin tưởng hắn.

Hoắc Dần đi ước chừng hơn nửa tháng, Thẩm Miểu đặc biệt đi Hoắc gia một chuyến, muốn nghe một chút xem có tin tức về Hoắc Dần hay không.

Chỉ là trong tay Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân cũng không có tin tức Hoắc Dần truyền về, lần này Hoắc Dần vào kinh thành nửa chút động tĩnh cũng không có, Thẩm Miểu nóng nảy chừng mấy ngày, cuối cùng vẫn viết lá thư, giao cho người đưa tin mỗi ngày đi từ Ngô Châu ra, để hắn giúp một tay đưa đến một sản nghiệp dưới danh nghĩa Hoắc gia, cũng không biết có thể lành lặn giao vào trên tay Hoắc Dần hay không.

Một ngày kia, thời tiết trong xanh, vào hạ ngoài thành đều là tiếng côn trùng kêu chim hót.

Thẩm Miểu cầm một cây dù ngồi ở trước mặt miếu Thổ Địa, bên cạnh đặt một cái tô, trong chén nuôi bảy tám con cá nhỏ, cá nhỏ trong nước vui sướng bơi lội, Thẩm Miểu còn thỉnh thoảng bẻ vụn bánh ngọt ném vào bên trong.

Thần Thổ Địa lau mồ hôi trên trán, hỏi nàng: “Ngươi đưa cá đến cho ta ăn à?”

Thẩm Miểu buồn bã ỉu xìu đáp: “Gần đây quá nhàm chán, muốn tới chơi với tám đứa con của cá nhỏ, không phải cho ngài ăn.”

Thần Thổ Địa chậc chậc miệng: “Ngươi nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi xem, nhũn như nước sông đấy.”

Thẩm Miểu đưa tay chống cằm, ấn đường hơi nhíu, nói: “Ta lo lắng cho hắn.”

Thần Thổ Địa hắng giọng một cái: “Không có gì đáng lo lắng, ta giúp ngươi hỏi, tiểu tử kia ở kinh thành tốt lắm.”

“Ngài có thể ra khỏi Ngô Châu?” Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt nhìn về phía thần Thổ Địa, vội vàng tới gần phía trước: “Sao ngài làm được vậy?”

“Cả nước vốn là một thể, ta cũng chỉ bị phân chia tới nơi này mà thôi, nếu muốn hỏi thần Thổ Địa ở Lâm Châu bên cạnh thì rất đơn giản, chỉ cần đứng ở ranh giới hô một tiếng là được, bên cạnh hỏi bên cạnh, không phải là hỏi được sao?” Thần Thổ Địa vuốt râu, hoàn toàn không nói mình phí sức thế nào.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

Lão thần Thổ Địa ở Lâm Châu là một con quỷ tham ăn, thật ra ông đưa tất cả đồ tốt mà mình giấu đi cho đối phương thì người nọ mới bằng lòng giúp một tay hỏi thăm, một đường hỏi thăm, tốn hao cũng không ít.

Rốt cuộc Thẩm Miểu có chút tinh thần: “Vậy ngài có hỏi được gì không?”

“Quả thật trong kinh xảy ra biến động lớn, tạm thời Hoắc Dần không về được, đám sơn phỉ được hắn dẫn đi, còn có một nhân vật liên lụy đến thân thế của hoàng tử hơn hai mươi năm trước, nghe Thổ Địa trong kinh thành nói, hiện tại hắn và đại hoàng tử bận rộn khắp nơi, bố trí cơ hội, sẽ chờ thời cơ bắt hết vây cánh của tam hoàng tử, nâng đại hoàng tử thượng vị.” 

Thẩm Miểu đưa tay nắm tóc: “Sao ta nghe không hiểu.”

Thần Thổ Địa liếc nàng: “Tóm lại là làm chuyện lớn, thành bại liên quan đến vận mệnh của quốc gia, ngươi cứ chờ, trong thời gian ngắn sẽ không về được.”

Thẩm Miểu nghe hiểu lời này, ồ một tiếng thật dài, trong rừng truyền đến âm thanh huyên náo, Thẩm Miểu lập tức nhìn qua, chỉ thấy hai hán tử trên bả vai khiêng đao, vội vã đi tới. 

Thẩm Miểu lập tức ôm cá ẩn núp thân thể, hai người kia ăn mặc vừa nhìn là biết không bình thường, giống như là sơn phỉ lên Chu Sơn.

Tuy nói đám sơn nhỏ nhỏ lẻ và Lộc Phong Trại cũng bị Hoắc Dần bắt lại rồi, nhưng bên phía Nam Chu Sơn và Trần Huyện lệnh vẫn có liên hệ với Hạ tướng quân, đội ngũ mấy ngàn người cũng vẫn còn đó, mấy ngày Hoắc Dần đi, nàng đều phải hỗ trợ nhìn chằm chằm.

Khi hai người kia đi tới, trong miệng đang nói chuyện, sắc mặt có chút khó coi, một người trong đó còn mơ hồ, không hiểu rõ được tình huống.

“Triệu ca, huynh nói Tướng quân để chúng ta tìm Trần Huyện lệnh, hỏi Trần Huyện lệnh muốn tiêu hủy chứng cớ, hủy chứng cớ gì?”

Một người nam nhân khác sờ sờ tóc ngắn của mình, nói: “Còn có thể chứng cớ gì nữa? Chính biến trong triều, gần đây tam hoàng tử vẫn bị người tìm phiền toái, kinh thành đã có gió nổi, nói tam hoàng tử cũng không phải do Quý phi sinh, cũng không phải hoàng tử, người biết chuyện như vậy cũng chỉ có mấy người, giữ lại thì chính là một mối họa.”

Ngừng chân, người đi ở phía sau nói: “Chuyện này. . . . . . Đây là muốn chúng ta động thủ sao?”

“Giết người thì như thế nào? Theo ta thấy, những người này đã sớm đáng chết! Nếu không phải là giữ lại để làm lá chắn cho chúng ta thì đã không để đến hôm nay?”

Người đi ở phía sau vội vàng đuổi theo, lắc đầu bất đắc dĩ, nhịp bước dưới chân của hai người nhanh hơn, đi thẳng về phía Hạ Thành.

Trong Hạ Thành trừ Trần Huyện lệnh biết chuyện này, còn có ông chủ Quý, trong trí nhớ của Thẩm Miểu, ông chủ Quý và Hạ tướng quân là nhân vật quan trọng nàng tận mắt thấy mua bán đứa bé.

Bọn họ nói muốn giết người, lại muốn tiêu hủy chứng cớ, chẳng phải là ông chủ Quý gặp nguy hiểm sao?

Thần Thổ Địa lắc đầu nói: “Thiện ác cuối cùng sẽ có báo, chỉ là đã muộn hơn hai mươi năm thôi.”

Thẩm Miểu để chén cá xuống, đứng lên vỗ vỗ váy muốn đi theo, thần Thổ Địa vội ngăn cản nàng: “Aizz! Ngươi đi làm gì chứ?”

Thẩm Miểu nói: “Bọn họ muốn đi giết ông chủ Quý, tuy ông chủ Quý đáng chết, nhưng ông ta là nhân chứng quan trọng, nếu như tam hoàng tử thật sự được bọn họ mua tới, ông chủ Quý kia biết tất cả, ông ta mà chết, chứng cứ sẽ ít đi một, sẽ bất lợi cho đại hoàng tử.”

Thần Thổ Địa cười ha ha: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi chứ?”

“Nếu đại hoàng tử xảy ra chuyện, Hoắc Dần sẽ thoát khỏi liên quan sao?” Thẩm Miểu dậm chân, không nói hai lời đã chui vào trong sông, thần Thổ Địa không thể ngăn được nàng, ấn đường khóa chặt.

Nha đầu này, chưa bao giờ để người khác bớt lo cả.

Thẩm Miểu đoán không lầm, Hạ tướng quân sợ sự việc đã bại lộ, cộng thêm trong kinh có người truyền tin trở lại, nói tình huống bất lợi, để gã mau động thủ, đi xử lý sạch sẽ, đừng lưu lại mối họa, lúc này mới phái hai thủ hạ đắc lực đi, đi chỗ Trần Huyện lệnh và ông chủ Quý, đuổi tận giết tuyệt.

Khi Thẩm Miểu đi theo hai người kia đến phủ Huyện lệnh, Trần Huyện lệnh đang bể đầu sứt trán ứng phó ông chủ Cổ.

Tuy nói ông chủ Cổ có chút quan hệ với Trần Huyện lệnh, chỉ là cũng không nguyện ý thật sự coi tiền như rác, tuy Hoắc Dần đi, nhưng ở lại trong thành còn hơn một ngàn binhh, mỗi ngày ăn uống đều phải tốn bạc, sau khi Trần Huyện lệnh biết được Hoắc Dần là Tri phủ thì không dám đưa tay lấy tiền kia, đã không lấy được bên này thì chỉ có thể lấy từ ông chủ Cổ thôi. Ông chủ Cổ đã thời gian dài không buôn bán, hơn nữa hao tổn thảm trọng, vài cửa hàng cũng bởi vì Trần Huyện lệnh lấy ra nhưng không nhập vào đã đóng cửa, tiếp tục như vậy nữa, ông chủ như ông ta cũng sẽ ngồi không mất.

Lúc này mới tìm tới phủ Huyện lệnh, nói chuyện với Trần Huyện lệnh.

Trần Huyện lệnh lắc đầu, nghe người bên ngoài nói có hai bằng hữu trong núi tìm ông ta thì ông ta để người đi vào từ cửa sau, muốn dùng chính sự này đuổi ông chủ Cổ đi trước rồi nói sau.

Thẩm Miểu theo mấy người này cùng nhau vào phủ nha, nhìn thấy sổ sách ông chủ Cổ mang tới trên bàn, lại thấy bốn người này đứng ở đại sảnh, hai mặt nhìn nhau, vì vậy mình đứng ở một bên, xem bọn hắn có tính toán gì không.

“Không biết hai vị đại nhân có chuyện gì quan trọng không?” Trần Huyện lệnh chắp tay với hai sơn phỉ.

Bọn họ là thủ hạ của Hạ tướng quân, khác với các sơn phỉ thấp cổ bé họng khác, ngày sau nếu tam hoàng tử được ngôi vị hoàng đế, thân phận của bọn họ cũng theo nước lên thì thuyền lên, nhận nổi một tiếng đại nhân mà Trần Huyện lệnh gọi. 

Hai người gật đầu với Trần Huyện lệnh, liếc mắt nhìn ông chủ Cổ đứng ở bên cạnh, hỏi Trần Huyện lệnh: “Vị này là. . . . . . ?”

“A, vị này là ông chủ Cổ, những năm này cũng đều nhờ ông chủ Cổ không ngừng cung cấp lương thực và y phục cho trong núi.” Trần Huyện lệnh còn phải dựa vào mấy cửa hàng còn lại của ông chủ Cổ, không tốt khi trở mặt với ông ta.

Hai sơn phỉ hơi lớn tuổi hỏi: “Hả? Vậy nói như thế, quan hệ giữa chúng ta và Trần Huyện lệnh, ông chủ Cổ đều biết?”

Trần Huyện lệnh gật đầu: “Là biết chút ít, chuyện năm đó tuy ông chủ Cổ không tham dự vào, chẳng qua sau khi ta nhậm chức, cũng đều nhờ ông chủ Cổ giúp một tay, chuyện những năm này cũng không cố ý giấu giếm.”

Sơn phỉ gật đầu, liếc mắt nhìn người bên cạnh, nam nhân kia trong tay nắm đại đao hít sâu một hơi, đi về phía ông chủ Cổ. Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt có chút không kịp phản ứng, đây là muốn bắt đầu?

Ông chủ Cổ cũng đã đi theo Trần Huyện lệnh rất nhiều năm, tuy không biết quá nhiều chuyện trong triều nhưng cũng biết chút ít chuyện Trần Huyện lệnh và sơn phỉ, nhưng rốt cuộc đám binh lính lên Chu Sơn này là dưới trước của vị hoàng tử nào, ông chủ Cổ cũng không biết.

Có thể là sát khí trên người sơn phỉ quá nặng, ông chủ Cổ lập tức nhận ra nguy hiểm, nói với Trần Huyện lệnh: “Các ngươi đã có chuyện quan trọng cần nói vậy thì ta đi về trước.”

Trần Huyện lệnh dừng một chút, lời còn không nói ra miệng đã lập tức hoảng hốt thét lên.

Đao pháp người nọ rất nhanh, trực tiếp bổ xuống hõm vai ông chủ Cổ, chặt đứt nửa người trên của ông ta, ông chủ Cổ không còn đường giãy giụa, đã lảo đảo ngã trên mặt đất, một đôi mắt hoảng sợ mở to, tia máu phun ra.

Thẩm Miểu đưa tay che miệng, cả người rét run, sau lưng nổi lên một lớp mồ hôi, nhìn chằm chằm mặt đất rất nhanh phủ đẩy máu tanh, lui về phía sau hai bước.

Sắc mặt Trần Huyện lệnh tái nhợt, gần như là ngơ ra, thật lâu sau mới phản ứng lại, hỏi hai người kia: “Chuyện này. . . . . . Này! Đây là có việc gì?! Vì sao phải giết người?!”

Sắc mặt sơn phỉ lạnh nhạt, nói với Trần Huyện lệnh: “Phía trên có lệnh, phàm là người biết được chuyện của tam hoàng tử thì không bỏ qua cho ai, đây mới chỉ là kẻ đầu tiên, trong thành có bao nhiêu người liên quan, Trần Huyện lệnh cần phải viết ra không sót một ai cho ta.”

Trần Huyện lệnh há miệng, giọng nói nghẹn lại, thở hổn hển mấy cái trực tiếp ngã ở trên ghế, đối mặt với hai nam nhân cường thế, ông ta biết tính nghiêm trọng của chuyện này, vì vậy gật đầu.

“Được rồi. . . . . . Ta... Ta viết.”