Sau hai tiếng dài đằng đẵng với bao suy nghĩ bộn bề trong đầu thì cũng đến nơi. Xuống xe xong chào mọi người, Tĩnh Hy lấy giỏ dâu tây của mình rồi vào trong nhà. Trong lòng cứ mãi thấp thỏm bất an, vừa đến phòng khách là cô đặt ngay giỏ dâu tây lên bàn. Cứ như quán tính mách bảo, cô một mạch bước thẳng lên tầng trên để vào phòng của Hồ Hiên Triệt. Vào bên trong tìm lại chiếc áo hôm qua, chắc chắn anh vẫn chưa mang nó xuống phòng giặt ủi đâu.

Đúng như dự đoán. Sau một lúc tìm kiếm quanh cả phòng ngủ, phòng tắm thì đã tìm được chiếc áo sơmi ngày hôm qua. Đau lòng hơn hết, nó chính là chiếc áo màu xanh - món quà đầu tiên cô tặng cho anh khi mình chỉ mười lăm tuổi.

Cố gắng kiềm nén nhưng không được. Hai hàng nước mắt nóng ấm đã lăn dài trên đôi má từ khi nào. Tĩnh Hy cắn môi dưới đến mức bật máu, dùng đôi tay không ngừng run rẩy để lấy chiếc áo sơmi được treo gọn gàng trên giá. Vô tình vết son môi nhạt nhòa trên cổ áo ập vào mặt khiến cô như ngã quỵ. Nhớ đến lần gặp mặt Linh Chi, đây chính là màu son mà cô ấy đang dùng. Thì ra anh nói dối là có lý do. Cô không thể tưởng tượng được đêm đó hai người đã làm gì để hương nước hoa còn vương lại trên áo, kể cả vết son cũng in hằn lên. Bây giờ thì Tĩnh Hy đã hiểu cả rồi. Không đơn giản gì mà năm xưa anh đồng ý cưới Linh Chi. Giờ đây cô ấy đã quay lại thì chuyện nối lại tình xưa cũng là lẽ thường tình.

Thất thần bước chân ra ngoài, trong tay vẫn siết chặt chiếc áo sơmi ấy. Tĩnh Hy không biết diễn tả nỗi đau của mình ra sao nữa. Đau đớn, tuyệt vọng, bẽ bàng,... Mỗi thứ từ chút từng chút bóp nghẹn khiến cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Không biết phải làm gì tiếp theo, Tĩnh Hy bất lực chống tay lên bàn khóc nức nở. Cho dù có cố kiềm nén thì nước mắt vẫn tuôn, cổ họng cứ như nghẹn ứ. Không còn sức lực nữa, chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ khiến cô sốc đến mức không còn đứng vững được.

* Cạch *

Cánh cửa bật mở. Hồ Hiên Triệt vừa trông thấy Tĩnh Hy thì đi vội đến và ghì chặt đôi vai gầy không ngừng run rẩy. Ánh mắt không ngừng lo lắng, từng nhịp thở và chất giọng của anh đều trở nên gấp rút.

- Tĩnh Hy!? Em sao vậy? Có biết anh đã tìm em nãy giờ hay không?

Tĩnh Hy không nói một lời, đôi mắt đỏ hoe phủ màng sương mỏng nhìn thẳng vào anh. Người đàn ông này không biết rằng cô đã vì anh mà đau lòng ra sao. Không màng đến khoảng cách tuổi tác, không màng đến bao lời dị nghị bên ngoài mà trao thân cho anh. Lúc nào cũng đặt anh ở vị trí đầu tiên, anh nói hai cũng không dám cãi là một... Để rồi nhận lại được gì? Lừa dối và phản bội. Không muốn tiếp tục thì nói một câu, cớ gì lại giày vò cô bằng cách này cơ chứ?

- Em làm sao vậy? Sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện rồi đúng không?

Đôi mắt ướt đẫm nước mắt cứ như cứa từng vết sâu vào tim của Hồ Hiên Triệt. Anh nhíu chặt đôi mày, chất giọng vô cùng lo lắng.

- Phải! Có chuyện rồi. Hức... Đêm qua anh đi đâu? Gặp gỡ những ai? Nói em biết đi.

- Anh đã nói là đi gặp đối tác mà.- Anh bình thản đáp.

- Đối tác? Đối tác quan trọng đến mức em không được đi cùng?- Tĩnh Hy tức giận gạt tay anh ra.- Hức, hức... Đối tác quan trọng đến mức khiến áo của anh vương lại hương nước hoa của phụ nữ ư?

- Hôm qua anh đã nói với em rồi, đang bình thường mà sao em lại trở nên như vậy chứ?

- Anh đỡ cô gái bị say suýt ngã phải không? Cô ấy say mà để lại vết son như vậy được à?

Tĩnh Hy mất bình tĩnh ném chiếc áo lên giường. Đến lúc này mà anh vẫn còn quanh co chưa nói sự thật ra sao? Cô có thể tha thứ cho dù anh có sai đến đâu, gây ra lầm lỗi gì khi thành thật mọi chuyện. Còn cứ chối bỏ như thế này thì không cần phải nói gì cả.

- Em bình tĩnh nghe anh nói. Anh thật sự không hề phản bội em.- Hồ Hiên Triệt bất lực nhặt chiếc áo lên.

- Anh có cần em nói người gặp anh đêm qua là ai không?

Tĩnh Hy gằn giọng, đôi bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm khi thấy sắc mặt khựng lại từ Hồ Hiên Triệt. Thái độ này thì là đúng rồi. Mọi thứ cô nghĩ trong đầu bấy giờ đều không lệch một chút nào. Anh thành công rồi đấy, rất thành công khi nói lời đường mật đưa cô lên tận thiên đàng để rồi vô tình đẩy mạnh xuống địa ngục.

- Anh lừa em, tại sao lại nói dối? Hai người có gì mờ ám hay sao?

- Em đã gặp Linh Chi?- Anh nhíu chặt đôi mày.- Cô ấy đã nói gì với em?

- Không nói gì cả! Bấy nhiêu đây cũng đủ cho em hiểu hết rồi.

Đôi tay vụng về lau nước mắt. Hi vọng rồi lại tuyệt vọng. Tĩnh Hy không thể ngờ ngày này lại đến với mình. Những tưởng mình may mắn hơn hẳn mọi cô gái trên đời khi được anh yêu thương, chiều chuộng. Ấy vậy mà bây giờ vẫn phải chịu đớn đau.

Đôi chân toan bước đi nhưng anh đã bắt lấy khủy tay kéo lại rồi ôm chặt cô vào lòng. Không nói không phải do bản thân lừa dối mà là anh lo rằng cô sẽ suy nghĩ nhiều. Đêm qua cũng do Linh Chi chủ động và anh không lường trước được cô ấy sẽ làm như vậy.

- Tin tưởng anh lần này có được không? Anh không hề phản bội hay làm bất kỳ điều gì có lỗi với em.

- Đừng chạm vào em!

Mạnh tay đẩy Hồ Hiên Triệt ra khỏi người, Tĩnh Hy quay lưng chạy nhanh ra khỏi phòng. Hai hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt xinh xắn. Lần đầu tiên trong đời cảm thấy đau đớn như thế này. Hiện tại cô không dám nghĩ đến chuyện đó, mỗi lần nhớ đến vết son kia thì tim cứ quặn thắt, đau buốt tận cùng tâm can.

Thấy Tĩnh Hy chạy đi anh cũng vội vàng đuổi theo giữ lại. Cô bây giờ không được bình tĩnh nên không thể ra ngoài hay ở một mình được. Chưa bao giờ ở trong tình huống này nên anh biết rõ cô sẽ không chịu đựng được những đả kích.

- Em bình tĩnh lại đã, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi.

Đến phòng khách, Hồ Hiên Triệt vừa đuổi kịp là bắt Tĩnh Hy kéo lại ngay.

- Hiểu lầm, hiểu lầm.- Cô giằng tay ra.- Em phải hiểu đúng nghĩa ra sao khi chính anh là người nói dối em chứ?

- Hiện tại em không được bình tĩnh nên anh không muốn tranh luận với em. Em muốn nói gì cũng được, nói cho hả giận đi. Sáng mai ổn thỏa rồi chúng ta nói rõ ràng chuyện này.

- Không cần! Em không muốn nhìn thấy anh.

Vừa nói xong Tĩnh Hy lập tức chạy vụt ra ngoài khiến anh phải tiếp tục đuổi theo sau. Không thể để cô mãi lang thang bên ngoài như thế này với bộ dạng đó, anh thở dài đi vội đến xe để đuổi theo. Ít ra khi đuổi theo kịp còn có thể khoá cửa mà giữ lại.

...

- Bạn nói gì chứ? Con bé đó là bạn gái của Hồ Hiên Triệt?

Lý Thùy Vân hốt hoảng mở to mắt. Đứa trẻ đó được nuôi từ bé, rõ ràng là con cháu trong nhà vậy mà Hồ Hiên Triệt lại làm ra những chuyện đồi bại đó được sao?

- Đúng, mình đã vờ thử lòng con bé. Chính thái độ ấy đã khiến mình chắc chắn rằng mối quan hệ của họ đã khác.- Linh Chi cười nhạt.

- Sao có thể? Oh my god! Mình... Mình vừa nghe được tin gì thế này?

Thùy Vân hoang mang áp hai tay ôm mặt. Chuyện này đúng là ngoài sức tưởng tượng.

- Không phải gần đây mới như vậy đâu. Từ nhỏ con bé đã được Hồ Hiên Triệt quan tâm một cách đặc biệt rồi. Đôi lúc sự ân cần chu đáo ấy còn khiến mình phải ghen tị nữa. Ngày trước cãi nhau với mình cũng chính miệng anh ấy đã nói nhân tình, người yêu hoặc vợ thì có thể tìm được cả vạn người nhưng chỉ có con bé mới là duy nhất.

- Hồ Hiên Triệt... Anh ta bị điên hay sao mà nói như vậy với bạn chứ? Hai người bên nhau bao nhiêu năm ấy vậy chỉ vì con bé đó mà tan hoang hết.

- Đừng trách Tĩnh Hy, con bé vẫn luôn ủng hộ mối quan hệ của mình và Hiên Triệt.- Linh Chi khịt mũi rồi cúi gằm mặt, hai bàn tay đã đan chặt vào nhau từ lúc nào.- Ngày đó là do mình đã mượn tay Kelvin để chọc tức anh ấy. Mình chỉ muốn biết anh ấy có muốn giữ mình lại hay không. Cảm giác bị phản bội không thoải mái chút nào, vậy nên Hiên Triệt nói lời chia tay vào thời điểm đó là hoàn toàn đúng. Anh ấy chỉ nói những lời khiến mình đau lòng nhưng mình đã ngu ngốc khiến anh ấy phải thấy những gì không nên thấy. Lỗi lầm ngày hôm nay chính là do mình mà ra cả.

Nhìn thấy cô bạn thân đã bắt đầu xúc động khiến Lý Thùy Vân không biết phải nói gì hơn. Thở dài một hơi, cô ấy vươn tay ôm lấy Linh Chi đang bắt đầu thút thít. Có những thứ mất đi rồi sẽ không thể tìm lại được. Ngày hôm nay chính là kết quả của những năm tháng với những nghĩ suy không thấu đáo. Bây giờ ai nấy đều gần đến tuổi bốn mươi cả rồi, một người thì đã buông bỏ còn một người cứ ôm chuyện cũ không nguôi, đến sau cùng thì người nặng lòng vẫn là tổn thương nhất.

- Bạn làm vậy thì liệu Tĩnh Hy có hiểu lầm và dẫn đến cãi vã với anh ta không?

- Không đâu! Tĩnh Hy vẫn còn là một đứa trẻ nên sẽ không suy nghĩ nhiều đâu. Vả lại con bé rất nghe lời Hiên Triệt, rồi anh ấy sẽ giải quyết ổn thỏa thôi.

Linh Chi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hồ Hiên Triệt là người điềm tĩnh. Rồi đây anh ấy sẽ giải quyết mâu thuẫn với Tĩnh Hy một cách êm xuôi mà thôi. Vả lại chỉ là vài câu nói vu vơ của cô chứ chẳng hề có bằng chứng gì nên con bé sẽ không suy nghĩ nhiều đến mức xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu.

...

* Bộp *

Ly rượu đặt mạnh xuống mặt bàn, Tĩnh Hy đưa tay với lấy chai rượu bên cạnh tiếp tục rót vào. Ánh Minh vội vàng giật lấy chai rượu từ tay của cô rồi giấu nhẹm đi, từ nãy đến giờ Tĩnh Hy đã uống khá nhiều rồi đấy. Có bao giờ đụng chạm đến rượu đâu, vậy mà bây giờ lại biến thành ra bộ dạng này.

- Được rồi đó, có gì thì bạn cứ nói đi. Gọi mình đến đây chỉ để xem bạn uống rượu vậy à?

- Mình... Ức, mình muốn uống tiếp.

Tĩnh Hy lè nhè, cả người ngồi còn muốn không vững. Cả gương mặt chuyển sang màu đỏ rực, đôi mắt đến tận bây giờ vẫn còn đỏ hoe, ướt nhòe nước mắt.

- Ở đây không an toàn đâu. Đi thôi! Mình đưa bạn về.

- Mình không về! Ức, ức... Ưm, không bao giờ về căn nhà đó nữa.

Ánh Minh vừa nắm lấy khủy tay thì Tĩnh Hy đã giật phắt ra. Cô không muốn về ngôi nhà đó, càng không muốn nhìn thấy mặt Hồ Hiên Triệt. Hiểu lầm sao? Trong sáng sao? Nếu mọi chuyện không có gì thì hà cớ chi phải giấu giếm chuyện hai người họ gặp nhau chứ? Phải rồi! Cô chỉ vừa mười tám tuổi, đối với anh chính là một đứa trẻ con vô tư không biết gì. Vậy nên bị xem thường đến thế là đúng thôi.

* Cạch *

Nhận được tin nhắn từ Ánh Minh thì An Khánh và Thái Ân lập tức đến chỗ của họ ngay. Mới đặt chân vào phòng đã thấy Tĩnh Hy say khướt từ lúc nào, cả người yếu ớt suýt ngồi không vững. Thái Ân lo lắng đi đến ngồi xuống bên cạnh. Không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nhìn cô tự hành hạ bản thân như thế này khiến anh vô cùng đau lòng.

- Tĩnh Hy, về nhà thôi. Bạn đừng uống nữa.

- Thái Ân!?- Cô bật cười chua chát.- Mình không về đâu... Không bao giờ.

Nhận thấy tình hình không ổn, Ánh Minh vội lấy điện thoại gọi cho Hồ Hiên Triệt. Nếu như không thấy Tĩnh Hy ở nhà là anh sẽ lo lắng lắm. Không rõ chuyện gì xảy ra, trước tiên phải đưa cô về đã, có gì thì ngày mai rồi tính.

" Ánh Minh! Con tìm được Tĩnh Hy rồi à? "

" Dạ, bạn ấy gọi con đến karaoke bên cạnh khu trung tâm thương mại. Chú nhanh đến đây đi, phòng 206. "

" Được, ở đó đợi chú. "

Ánh Minh vừa ngắt máy thì An Khánh đã bắt lấy khủy tay giữ lại. Ánh mắt của anh chứa đầy tia lạ lẫm khiến cô vô cùng khó hiểu. Rốt cuộc thì anh đang muốn gì đây?

- Cho dù có nhìn thấy gì thì Minh cũng phải thật bình tĩnh.

- Là sao chứ? Ý của Khánh là gì vậy?

- Không có gì, mình chỉ muốn Minh bình tĩnh để an ủi Tĩnh Hy thôi.- Anh nhanh chóng lảng tránh.

- Mình không sao đâu. Chúng ta sang đó ngồi đi.

Ánh Minh mỉm cười và kéo An Khánh ngồi xuống sofa bên cạnh Tĩnh Hy. Nãy giờ Thái Ân đã cố ngăn lại nhưng Tĩnh Hy vẫn không đồng ý, càng lúc càng uống nhiều hơn. Đã có chuyện gì xảy ra khiến cô phải trở thành bộ dạng như thế này chứ?

- Tĩnh Hy, đừng uống nữa.

Khó chịu mang hết ly và chai rượu đặt xuống sàn, khuất khỏi tầm mắt, Ánh Minh chỉ biết thở dài rồi ôm lấy cô bạn của mình. Không kể cũng được, bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng bằng sức khỏe của Tĩnh Hy bây giờ. Cứ mãi uống như vậy không phải là chuyện tốt, thêm bản thân có bệnh sẵn nên sẽ rất là nguy hiểm.

- Được rồi, đừng khóc nữa mà.

Đôi vai gầy không ngừng run rẩy, Tĩnh Hy gục đầu vào vai Ánh Minh với đôi mắt ướt đẫm những giọt lệ long lanh. Bên trái lồng ngực của cô bây giờ như có hàng vạn mũi kim liên tục châm vào chi chít vậy. Vô cùng đau đớn, đau không khác gì đang bị một bàn tay cứ giày vò, bóp nghẹt vô cùng khó thở. Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, Tĩnh Hy không thể nghĩ đến bất kỳ thứ gì khác ngoài người đàn ông ấy.

An Khánh không biết phải nên nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Thái Ân ở phía đối diện. Cậu bạn này vô cùng yêu thích Tĩnh Hy từ những năm trung học đến tận bây giờ. Tuy nhiên thứ tình cảm ấy sẽ không bao giờ được đáp lại. Anh đã đoán được trong lòng Tĩnh Hy có ai. Tuy chỉ là nghi ngờ nhưng anh biết nó đang là sự thật ở ngay trước mắt.

- Tĩnh Hy!

Hồ Hiên Triệt vừa đến cửa đã gọi tên cô. Nhìn vào bên trong phòng thấy cô đang ôm Ánh Minh thì anh lập tức bước vào trong.

- Con chào chú! - Ba người thay phiên nhau chào hỏi.

Ánh mắt nhìn Anh Khánh rồi dừng lại ở Thái Ân, Hồ Hiên Triệt gật nhẹ đầu đáp lời.

- Chào các con!

Trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác lo lắng, anh vội vàng ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Hy và ghì lấy bả vai khi Ánh Minh vừa buông tay ra.

- Tĩnh Hy! Tĩnh Hy!

- Triệt? Anh đến đúng lúc lắm.

Tĩnh Hy thều thào vài tiếng xong thì đưa bàn tay ra sau gáy ghì đầu anh thấp xuống. Tâm trí hoàn toàn bị khống chế bởi men rượu. Mặc kệ xung quanh mình có những ai, cô không ngần ngại mạnh tay kéo gương mặt anh tuấn áp sát rồi chủ động hôn lên đôi môi mà bản thân đinh ninh sẽ luôn là của mình trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Thái Ân và Ánh Minh mở to đôi mắt, hoàn toàn bị sốc đến mức không thể xử lý thông tin trong não bộ của mình. Tĩnh Hy hôn Hồ Hiên Triệt? Làm sao có thể như thế chứ? Trong khi hai người kia đang trong tâm thế hốt hoảng thì An Khánh lại điềm tĩnh hơn. Xem ra những gì anh đoán là không sai chút nào. Hai người họ không đơn thuần chỉ là mối quan hệ chú - cháu.

Biết rằng không thể đáp trả lại nụ hôn của Tĩnh Hy trước mặt bạn bè đang ngồi xung quanh. Chính anh cũng bất ngờ khi có men rượu thì cô có thể bạo gan đến như vậy. Vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt, Hồ Hiên Triệt vừa rời môi thì cô đã gục đầu vào vai của mình mà khóc nấc.

- Tại sao lại đối xử với em như vậy? Hức... Anh biết rõ là em yêu anh nhất trên đời mà. Hồ Hiên Triệt! Anh là đồ xấu xa... Hức, đồ xấu xa...

Hai bàn tay siết, chặt trước ngực của mình khiến Hồ Hiên Triệt đau lòng hơn bao giờ hết. Là anh sai. Tất cả là do anh không thành thật. Tất cả là do anh đã khiến cô phải chịu đớn đau như thế này. Đôi tay vươn ra bế sóc Tĩnh Hy lên, anh nhìn ba người họ rồi cất lời.

- Cảm ơn mấy đứa đã bên cạnh Tĩnh Hy. Cô ấy cần nghỉ ngơi nên chú phải về trước đây.

- Dạ, ngày mai tụi con sẽ sang thăm Tĩnh Hy sau.

An Khánh cất lời thay trong khi Ánh Minh và Thái Ân hoàn toàn cứng miệng, không biết phải nói gì với anh cả.

Gật nhẹ đầu, rất nhanh chóng Hồ Hiên Triệt đã đưa Tĩnh Hy rời khỏi căn phòng này. Lúc này cô hoàn toàn không còn biết trời trăng là gì cả, cứ thế mà tựa đầu vào lồng ngực của anh ngủ ngon lành, nơi khoé mắt vẫn còn đọng lại giọt lệ long lanh mặn chát.

Đặt Tĩnh Hy vào ghế phụ, Hồ Hiên Triệt ngã ghế ra sau một chút rồi thắt dây an toàn. Cởi áo vest cẩn trọng đắp lên người, bàn tay của anh nhẹ vuốt lên mái tóc mềm mượt, hơi thở cũng bất chợt trở nên nặng nề. Lần này chính là lỗi do anh. Là anh đã không tốt nên mới khiến cô trở nên như ngày hôm nay. Tĩnh Hy càng đày đọa bản thân thì càng khiến anh nhận ra tình cảm giữa hai người đang ở mức độ nào. Lắm lúc anh còn suy nghĩ có thể nào do cô vẫn còn nhỏ, vẫn chưa được chín chắn trong quyết định của mình. Nhưng anh đã sai rồi, Tĩnh Hy biết rõ bản thân mình đang làm gì và thật sự nghiêm túc với mối quan hệ này.