Mokukoo hôm nay trực ca đêm, chẳng qua buổi tối thông thường rất yên tĩnh, không có vụ án hình sự, vì thế đang vô cùng buồn chán vừa uống cà phê vừa lướt internet, đếm thời gian chờ tan ca.

“Mokukoo, thi thể phát hiện ngày hôm qua xác nhận là Nishikawa Shingo, con trai ông ta đến xác nhận rồi, đội trưởng gọi cô bây giờ đến phòng thẩm vấn số hai.” Một người cảnh sát ló đầu vào.

“Không thể nào!” Mokukoo đau thương kêu một tiếng, sắp tan tầm rồi, tại sao sớm không tới trễ không tới cố tình đến vào lúc này, còn không biết phải ghi chép đến mấy giờ đây!

Bĩu môi, Mokukoo cầm laptop và hồ sơ liên quan đi về phía phòng thẩm vấn số hai.

Tuy bụng đầy bất mãn nhưng lúc nhìn thấy một thân ảnh trong phòng thì hoàn toàn biến mất, Lori?! Vẻ mặt Mokukoo đầy kinh ngạc, sẽ không nhìn lầm đi, ban nãy còn đang cùng nhóm người cùng sở thích trên mạng thảo luận về người mới công ty C vừa đẩy ra tháng này, người thật lại có thể xuất hiện ngay ở trước mặt mình, phải chăng là mình nhận lầm người rồi chứ?

Nhưng trãi qua quan sát tỉ mỉ, cô xác định đúng là Lori, bởi vì tướng mạo và khí chất này không phải ai cũng có thể có.

“Cảnh sát Mokukoo?”

Nghe đội trưởng kêu, Mokukoo mới phản ứng lại, nhanh chóng ngồi vào vị trí.

Oa, nhìn gần Lori còn đẹp trai hơn trên đĩa, Mokukoo vừa mở máy vừa liếc trộm sang, hèn chi mọi người đều nghiêng một phía xem trọng người mới này, người hâm mộ của cậu ta cũng rất nhiều, nhìn xu hướng, không lâu sau Lori sẽ có trang web riêng rồi.

Mokukoo cảm thấy mình thật may mắn, vậy mà có cơ hội nhìn thấy Lori trong hiện thực, nhưng cậu ta sao lại xuất hiện ở cục cảnh sát chứ? Mokukoo hồ đồ đã sớm quên sạch sành sanh tại sao mình tới nơi này, may là đội trưởng phụ trách thẩm vấn vẫn chưa quên.

“Tên gì?”

“Ryou, Nishikawa Ryou.”

Đây là tên thật của Lori? Rất hợp với Lori, Mokukoo cảm thấy đêm nay trực ban thật sự là lựa chọn chính xác nhất cả đời cô, hơn nữa giọng nói của Lori rất dễ nghe, Lori trên phim thật quá trầm mặc, hại cô cũng không sao nghe rõ.

“Tuổi?”

“… 18.”

Từ khi ký hợp đồng, công ty không biết từ nơi nào làm ra một CMND, chỉnh năm sinh của Ryou sớm hai năm, vì thế trên CMND mới tuổi Ryou là 18 tuổi, đã trưởng thành.

Ryou chần chờ một chút, nói ra tuổi giả này.

“Quan hệ giữa cậu và Nishikawa Shingo là gì?”

“Là cha con.”

Ah, người chết là cha Lori, thảo nào! Mokukoo thông cảm nhìn Ryou, ghi chép trong tay lại không ngừng, sau khi hiểu rõ tình huống cơ bản của Ryou, bắt đầu hỏi về tình hình cuộc sống của bọn họ.

“Ngày hôm qua cậu có gặp cha mình không? Ông ta có gì khác thường không?”

“Không có, tôi đã hơn một tháng chưa gặp ông.”

“Vì sao?”

“… Ông có lẽ có việc a, nguyên nhân cụ thể ông cũng không nói.”

“Có liên lạc điện thoại không?”

“Không có.”

“Cha cậu có kẻ thù nào không?”

“Không có.”

“Nghĩ kỹ lại xem? Có người nào xích mích hoặc tranh chấp với ông ta không?”

“Không có.”

Ryou cũng không tin cảnh sát, nếu không có mấy cơ quan chấp pháp này dung túng và bao che, những người cho vay nặng lãi sao có thể kiêu ngạo như vậy, huống chi, cho dù biết rõ chân tướng thì sao, bọn họ thật sự sẽ chấp pháp công bằng sao?

Hồi đó khi lâm vào cảnh khó khăn không trông cậy bọn họ, hiện tại lúc này Ryou cũng không có ý định ký thác hi vọng trên người bọn họ, cho nên chọn giấu diếm.

Chỉ là thái độ Ryou rõ ràng không phối hợp làm cho đội trưởng không ngừng nhíu mày, đứa nhỏ này rất quái lạ, theo cảnh quan dẫn cậu ta đi xác nhận trước đó nói, lúc cậu ta thấy thi thể của cha mình cũng không khóc, chỉ là mặt không chút thay đổi đứng yên ở đó thật lâu, nếu không phải nóng lòng biết kết quả, bị cảnh quan cắt ngang hỏi, không chừng cậu ta bây giờ vẫn ngơ ngác đứng ở đó.

Nếu không phải đau khổ quá mức, chẳng lẽ là vì… lại lật lại hỏi không có kết quả, đội trưởng quyết định thẩm vấn theo một phương thức khác.

“Cậu bây giờ còn đang đi học a?”

“Không có.”

“Vậy đi làm rồi sao?”

“…” Ryou không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn cảnh quan một cái, đây là lần đầu tiên từ khi vào phòng cậu dời tầm mắt khỏi mặt đất.

“Có thể nói cho chúng tôi biết cậu bây giờ đang làm gì không?” chỉ liếc mắt, đội trưởng cũng biết đứa nhỏ này có điểm bất thường.

“Đóng GV.” Ryou càng cúi thấp đầu, chỉ là biểu hiện không có biến hóa gì rõ rệt.

“Cái gì?” Đội trưởng lặng đi một chút, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cảnh sát hỗ trợ thẩm vấn bên cạnh, cảnh sát hiểu ý đội trưởng, lập tức ghé vào tai hắn nhẹ giọng giải thích GV là cái gì.

“Cha cậu biết chuyện này không?” Lông mày đội trưởng xoắn cùng một chỗ, hèn chi đứa trẻ này một thân hàng hiệu, cư nhiên dùng cách này kiếm tiền, nếu là con mình, không thể không đánh chết.

“Không… Tôi không rõ lắm.” Ryou vốn muốn trả lời không biết, nhưng nghĩ lại, đĩa của mình là bán công khai, có lẽ cha đã thấy được!

Đội trưởng dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, mỗi câu trả lời của đứa bé này đều rất mơ hồ, còn có một chút rất mâu thuẫn, ví dụ câu vừa rồi. Có khả năng là đứa bé này đòi tiền cha mình không được, một lúc tức giận ra tay tàn ác, dù sao vết thương trí mạng của Nishikawa Shingo là ở sau ót.

“Cậu có thể cho tôi biết từ 4h chiều hôm qua đến 6h sáng hôm nay, cậu ở đâu không?”

“Tại XX.”

“Đi đến đó làm gì?”

“Đóng phim. ?

“Có nhân chứng không?”

“… tôi là nhận được điện thoại mới từ nơi ấy chạy tới, có vé xe làm chứng.”

“Tôi hỏi có người có thể chứng minh cả ngày hôm qua cậu ở đó không?”

Ryou trầm mặc, người duy nhất có thể chứng minh cậu ở đó chỉ có Edgar, nhưng làm việc này kiêng kỵ nhất là tiết lộ thông tin trong cuộc sống hiện thực của mình, chính mình là bất đắc dĩ, thật sự không muốn kéo Edgar xuống nước.

“Không có nhân chứng sao?” Đội trưởng đột nhiên vỗ bàn một cái, quát to: “Chính cậu đã giết cha mình đúng không?”

Thông thường người có tật giật mình nếu đột nhiên nghe được có người vạch trần tội của mình cũng sẽ nháy mắt có biểu hiện chột dạ, khủng hoảng, thế nào cũng che dấu không được, đội trưởng dùng chính là chiến thuật này.

Ai ngờ, sau khi Ryou nghe được câu này, lộ ra vẻ mặt trào phúng quả nhiên như thế: “Vậy ông bắt tôi đi.”

Này… này cái thằng chết tiệt này đang nói cái gì? Đội trưởng xoa đầu, cảm thấy đau đầu không thôi.