Guilty Fate (Thiên Mệnh Tội Lỗi)

Chương 6: Yoshino nổi giận, cấm thuật tam thế

"Ngạ quỷ??" Yoshino kinh hãi hét lên. Cơ thể hắn cững đờ, theo bản năng khẽ lùi lại vài bước. Phía bên kia, cô công chúa váy áo xanh ngọc cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn, gương mặt cô nhanh chóng trở nên tái mét, hoảng hốt kêu lên:

"Mau chạy đi..."

"Ugh"

Cái nhìn chòng chọc từ hai con mắt đỏ ngầu phía sau lớp mặt nạ khiến Yoshino lạnh sống lưng, hắn kinh hoảng run lập cập, lập tức quay người chạy đi với tốc độ thật nhanh.

"Ngạ quỷ... Tại sao vẫn còn sống qua Apocalypse. Lẽ nào mọi chuyện xảy ra gần đây trong thành phố đều do hắn gây ra???"

Các cơ bắp hoạt động hết công suất đưa Yoshino lao đi với tốc độ vượt xa ngày thường. Uy hiếp tử vong Hắc Ngạ Quỷ đem lại còn mạnh hơn Sona rất nhiều khiến hắn không dám ngừng lại một giây. Thình lình trên đỉnh đầu hắn truyền tới một nhiệt độ cuồng bạo. Yoshino hơi nhếch đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn ngay lập tức là một hoả cầu to gấp đôi lúc nãy, cuộn xoáy trong bàn tay Hắc Ngạ Quỷ, ngùn ngụt kinh khủng rơi xuống đầu hắn.

"Con người... Chết"

Thanh âm mang theo sát ý lạnh lẽo vô cùng vang lên kèn kẹt sau lớp mặt nạ. Yoshino hét lên kinh hoảng. Trong thời khắc này, hắn thấy trước mắt là cả một biển lửa, sức nóng vô tận theo hoả cầu như muốn đốt hắn ra tro. Trong đầu hắn chỉ có một đạo ý nghĩ duy nhất

" Mình sắp chết rồi..."

Giữa lúc nguy cấp nhất, trong khoé mắt Yoshino chợt xuất hiện một cái bóng màu xanh ngọc, nhanh như chớp xen vào giữa hắn va hoả cầu khủng bố, bàn tay nhỏ nhắn vung ra phía trước.

"Phong vương chi thuật: Độc Phong Toản"

Thình lình không gian bỗng trở nên chấn động kịch liệt, khí lưu như một vât thể sống theo hiệu lệnh của cô công chúa cuồn cuộn tiến về phía trước, tạo thành cơn lốc nhỏ ầm ầm nghênh chiến với hoả cầu. Âm thanh va chạm lăng lệ phát ra, giải phóng xung động cực mạnh điên cuồng lan toả về mọi hướng. Chỉ thấy cơn lốc nhỏ ngay lập tức tiêu biến, nhưng hoả cầu khổng lồ lại càng bùng lên mãnh liệt hơn, mang theo sóng nhiệt cường đại đổi chiều bay ngược lại tấn công Hắc Ngạ Quỷ.

"Phản đòn tuyệt đối? Quá ngây thơ... Lẽ nào ta còn không khống chế được hoả diễm của mình sao?"

Y quát lên một tiếng, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập tiếu ý. Áo chùng đen lồng lộng đón gió, thân ảnh hắn quỷ mị xuyên qua hoả cầu mà không gặp chút tổn thương nào. Trước đôi mắt tràn ngập sợ hãi của Yoshino và cô công chúa, bóng đen như một tảng thiên thạch lao về phía họ, thanh kiếm đỏ rực trong tay loáng thoáng tia lửa, hung bạo chém xuống. Cô công chúa sắc mặt tái nhợt, bàn tay nhỏ nhắn khẽ đẩy Yoshino lùi lại trong khi thanh kiếm xanh ngọc vung lên một cách tuyệt vọng.

Ầm

Khoé miệng xinh đẹp lộ ra một tia máu tươi, cơ thể nhỏ nhắn của cô công chúa bị phản chấn từ thanh kiếm đẩy bật về phía sau, đập vào người Yoshino khiến cả hai văng ra cả chục mét nữa, nằm gục trên mặt đường. Lưỡi kiếm đỏ của Hắc Ngạ Quỷ mất mục tiêu ầm ầm đâm xuống mặt đường, rạch ra từng đạo vết nứt còn bốc khói.

"Urg"

Yoshino đau đớn xoa xoa cổ tay bị dập mạnh xuống đất. Hít một hơi khí lạnh, hắn rùng mình nhìn lại cái hố với những đường nứt chằng chịt còn toả ra khói đen ngay nơi mà vài giây trước thôi hắn vẫn còn đang đứng. Nếu so sánh, Yoshino cảm thấy vết thương này chỉ là quá nhỏ nhặt. Tuy nhiên tình trạng của của cô gái kia thì không ổn chút nào. Cánh tay cầm kiếm nhỏ nhắn lúc này có một dải đỏ dài cỡ hai ngón tay đang nhỏ máu.

"Cô không sao chứ?"

Vết thương của cô công chúa khá sâu, nhưng may mắn còn cách vùng động mạch một chút nên cũng không nguy hiểm, thế nhưng chắc chắn cô không thể tiếp tục chiến đấu được. Alluriana cố cử động, nhưng cánh tay phải không nghe lời cô, năm đầu ngón tay run run trượt trên cán kiếm xanh ngọc tuyệt đẹp. Khuôn mặt búp bê trở nên lo lắng, hiện lên một tia bất lực vô cùng.

"Không sao... Thế nhưng kế tiếp, e là không xong rồi"

Hắc Ngạ Quỷ, kẻ đang nắm quyền điều khiển mọi việc nở nụ cười ghê tởm phía sau lớp mặt nạ. Hắn từ từ cúi xuống nhặt một vật gì đó trên mặt đất, giơ lên cao với vẻ nâng niu. Một hòn đá nhỏ, hay nói đúng hơn là một viên ngọc toả ra từng đợt ánh sáng kì lạ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Đôi mắt đỏ ngầu của y nhìn vào hòn đá với vẻ say mê. Hắn khùng khục cười trong cổ họng, dường như cảm xúc vui sướng dời bỏ hắn đã lâu đột ngột quay trở lại. Hắn ngẩng mặt lên trời, thét lên the thé:

"Ta thắng rồi... Không phải các ngươi, mà là ta, Gleen vĩ đại. Ai thèm quan tâm Thiên Mệnh của các ngươi hùng mạnh tới đâu cơ chứ. Ta mới là người được Đế Vương Chi Thạch chọn. Ta mới là kẻ hùng mạnh nhất. Khục khục... Tất cả các ngươi sẽ phải run sợ dưới chân ta. Mở to mắt ra mà chiêm ngưỡng đi... Thời khắc đản sinh của tân Viêm Đế."

"Hắn điên rồi..."

Yoshino thở dốc ra một hơi. Hắn đang cố gắng thích nghi với những điều đang xảy ra, đồng thời vắt óc tìm lối thoát cho hai người. Thế nhưng trước sức mạnh khủng khiếp mà Hắc Ngạ Quỷ bộc lộ, hắn dần xuất hiện cảm giác áp bách tới bất lực. Đột nhiên cô công chúa bên cạnh hắn nói với giọng mỉa mai lạnh lùng:

"Một kẻ Thiên Mệnh phàm nhân lại muốn chiếm lấy Đé Vương Chi Thạch, vọng tưởng trở thành Viêm Đế... Hừ... Viêm Chủ nếu nghe thấy những lời này không biết sẽ cảm thấy thế nào đây...?"

Yoshino trợn ngược mắt, âm thầm kêu khổ. Hắn mặc dù không biết cô gái này đang nói gì nhưng cũng hiểu rằng những lời đó đang xúc phạm Hắc Ngạ Quỷ ghê gớm. Hắn vốn còn muốn nhân cơ hội Hắc Ngạ Quỷ đang chìm đắm trong điên loạn, nhanh chóng dẫn cô trốn đi nhung xem ra Alluriana còn muốn đùa với cái mạng nhỏ của hắn.

"Này, cô bị ngốc à?"

Quả nhiên tiếng cười của Hắc Ngạ Quỷ đột ngột dừng lại. Lần đầu tiên hắn đưa đôi mắt đỏ ngầu trơ lại với con mồi của mình. Câu nói của Alluriana như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm trí đang thăng hoa điên cuồng của hắn. Vẻ hoang dại trong mắt y vụt tắt, chỉ còn lại sự trống rỗng, khát máu khiến Yoshino lạnh buốt cơ thể. Sau một hồi im lặng, cái luõi rắn phía sau mặt nạ cong lên thành những âm thanh xào xạc ghê rợn:

"A... Mạnh mồm lắm. Suýt nữa thì ta quên mất sự tồn tại của các ngươi. Công chúa nhỏ và... Con người"

Chữ cuối cùng được hắn rít lên đặc biệt thích thú, đồng thời con ngươi nhuộm máu đảo Yoshino đầy đe doạ.

"Mau trả nó lại cho ta. Đây là lệnh"

Alluriana lạnh lùng đáp lại, giọng điệu vô cùng cương quyết. Yoshino tiếp tục nín lặng, mồ hôi vã ra như tắm. Chẳng cần biết trước đây cô gái này là công chúa hay gì, nhưng nhìn vào biểu hiện của Hắc Ngạ Quỷ, Yoshino có thể khẳng định ngay bây giờ hắn chẳng coi trọng cô chút nào. Hắn lắc lắc đầu, khẽ nói:

"Cô đùa tôi à"

Alluriana bỏ ngoài tai lời của hắn, lặp lại từng từ một:

"Trả nó lạ cho ta"

Hắc Ngạ Quỷ bật cười khùng khục, hắn thản nhiên cho viên đá vào túi áo nhàu nát, bộ dạng không hề quan tâm tới "lệnh" của công chúa.

"Nếu là ngày xưa, chắn sẽ có nhiều người sợ lắm đấy. Huyền Phong công chúa Alluriana cao cao tại thượng. Nhưng hiện tại, ngươi có biết bản thân mình đã tệ hại đến như thế nào rồi không?"

Yoshino không hiểu y muốn ám chỉ điều gì, nhưng hắn nhận thấy rõ ràng cô công chúa kia đã bị dao động. Sự kiên cường trên khuôn mặt búp bê dần biến mất, hai môi đỏ hồng khẽ mím lại, dần xuất hiện vẻ mềm yếu.

"Có thắc mắc tại sao ta lại tìm được ngươi, hơn nữa lại vào lúc ngươi suy yếu nhất không? Cách đây mấy ngày, ta đã giết hụt một thằng nhóc phong chức dám kiếm ăn trên địa bàn của ta. Thật tình cờ, nó lại gặp được Huyền Phong công chúa. Với rất nhiều ma lực bỏ ra tới mức cơ thể gần như khô kiệt, đưa chính Thiên Mệnh của mình vào trạng thái ngủ, cuối cùng thằng nhóc đó cũng được công chúa cứu sống. Cảm động thật đúng không? Nhưng thằng nhóc đó không nghĩ vậy. Ngươi có biết việc đầu tiên nó làm khi có đủ sức để đi lại không? Nó tới tìm ta, kể cho ta nghe về việc công chúa đã cạn kiệt ma lực, về Thiên Mệnh đã phong ấn của ngươi, và về Đế Vương Chi Thạch. Khục khục... Buồn cười thật, sau tất cả những gì mà Hoả Quốc gây ra với quốc gia của nó... Người mà nơ căm thù nhất lại chính là công chúa tối cao của mình, chính là ngươi đó Alluriana..."

"Một công chúa luôn sống với mong muốn đem lại hạnh phúc cho tất cả thần dân, nhưng lại nhu nhược không có chính kiến của riêng mình. Ngươi quả là một công chúa vô dụng..."

Lúc này, lớp vỏ bọc mạnh mẽ của cô công chúa cuôi cùng đã hoàn toàn vỡ nát. Thân hình nhỏ nhắn đứng lặng yên như một cái bóng, gương mặt búp bê tái nhợt đi, hai mắt mở ra đờ đẫn, mang theo chút thất lạc, cô đơn. Bàn tay nhỏ bé nắm chặ lại, Alluriana cúi gằm mặt, im lặng.

"Không như Hoả Quốc chúng ta chỉ muốn lấy lại Đế Vương Chi Thạch, thứ mà thần dân của ngươi muốn... Chính là tính mạng của ngươi đó công chúa."

Hắc Ngạ Quỷ hưởng thụ cảm giác từ từ đâm từng nhát dao vào tâm hồn công chúa đáng thương. Sự tuyệt vọng, sự cô đơn sẽ dễ dàng bắt con người ta phải lộ ra sự yếu đuối của chính mình. Mặc dù cô gái đó là Huyền Phong công chúa quyền uy, mang theo Thiên Mệnh tối cao thì phía sau lớp vỏ bọc mạnh mẽ đó cũng chỉ là một cô gái bình thuòng với những cảm xúc non nớt, dễ bị tổn thương. Hắn thích nhất là được xé toang lớp vỏ bọc giả tạo đó. Dày vò kẻ cao cao tại thượng như cô khiến hắn cảm thấy bản thân mình vĩ đại tới nhường nào.

Kéo lê lưỡi kiếm đỏ rực còn đang nhỏ máu trên mặt đường, Hắc Ngạ Quỷ tiến lại gần "tác phẩm" của mình. Hai hốc mát đỏ lòm nhìn chằm chằm vào cô công chúa, hắn nở nụ cười âm độc như loài rắn rết.

"Cuộc sống thảm hại, vô dụng của ngươi cũng nên kết thúc rồi, công chúa"

Alluriana đã suy sụp tới mức không còn để ý gì tới xung quanh, hai mắt cô vô thần nhìn ra phía trước, miên man như đang quan sát mọi việc từ một thế giới xa xăm, chấp nhận buông xuôi tất cả. Cán kiếm xanh ngọc bên cạnh cô cũng phát ra những tia sáng ảm đạm buông thảm.

Trong ánh sáng leo lét, u ám của mấy ngọn đèn đường, lưỡi kiếm đỏ rực từ từ giơ lên. Không gian u tối của thành phố Tokyo càng làm cho màu đỏ đó mang theo vẻ tà dị, tuyệt vọng vô cùng. Gió buồn bã thổi qua những tán cây, tạo ra những thanh âm thồn thức thê lương... Sinh mệnh của một cô gái, sắp bị phán quyết.

"Tiễn biệt công chúa."

Màu đỏ trong không gian lạnh lùng lao xuống cơ thể nhỏ nhắn của Alluriana. Phán quyết mà cô ấy đang chờ đợi... Chính là cái chết.

Hai hố mắt đỏ ngầu của Hắc Ngạ Quỷ phản chiếu hình ảnh ánh sáng màu đỏ tước đoạt sinh mệnh đó một cách phấn khích.

KENG.

Hai tia chớp một xanh một đỏ va chạm với nhau một cách dữ dội, toé lên muôn vàn ánh hào quang.

"Cái gì?"

Đòn đánh toàn lực bất ngờ từ lưỡi kiếm xanh ngọc đẩy bật Hắc Ngạ Quỷ lại phía sau một khoảng lớn. Đôi con ngươi đỏ ngầu của y nhìn kẻ chen ngang đầy sửng sốt và bất mãn, lưỡi rắn rít lên giận dữ.

Yoshino cầm trên tay thanh kiếm của Alluriana, nét hoảng sợ, do dự cuối cùng trong mắt hắn đã hoàn toàn biến mất.

"Đồ phế vật. Tại sự yếu ớt, vô dụng của mày mà tất cả bọn tao đều trở thành trò cười."

"Mày nên cút khỏi đây đi..."

"Đồ vô dụng..."

"Thật không công bằng. Các người không dám gánh lấy trách nhiệm đó, nhưng lại cố gắng đùn đẩy hết mọi tội lỗi cho người khác. Chà đạp lên Yoshino để phủ nhận đi sự yếu kém của mình... Các người còn tồi tệ đến thế nào nữa hả? Nếu thật sự có bản lĩnh... Tại sao không ai dám đứng ra thay anh ấy nhận lấy gánh nặng đó... Không ai muốn nhận lấy nó... Bởi vì thế các người... "

"Đặt tội lỗi lên vai một người khác...!"

Yoshino nắm cán kiếm xanh ngọc. Cơ thể hắn run run lên từng hồi vì cố kìm nén cơn giận điên cuồng đột ngột bộc phát. Alluriana cũng vậy, cô cũng như hắn, đều phải gánh trên vai tội lỗi của cả một gia tộc, một quốc gia. Tại sao chỉ có mình bọn họ phải mất đi cuộc sống của mình? tại sao bọn họ lại phải chịu nỗi đau này?

"Liệu có ai dám đứng ra nhận lấy gánh nặng đó chứ?"

Yoshino gầm lên, khuôn mặt vốn hiền hoà đã trở nên lạnh lẽo. Ngay phía sau hắn Alluriana giật mình, ngây ngốc nhìn bóng lưng đang bảo vệ mình. Đôi mắt đẹp bỗng nhiên xao xuyến. Cô không hiểu tại sao con người kia đột ngột trở nên tức giận như vậy. Cảm xúc của hắn mãnh liệt tới mức lấn át hoàn toàn nỗi sợ hãi cùng yếu ớt của chính bản thân mình. Nổi giận và liều mạng vì một người xa lạ... cô tự hỏi liệu hắn có phải là kẻ ngốc không.

"Này... đầu óc ngươi có vấn đề à... thường nhân thì làm gì có chỗ ở đây chứ... mau chạy đi"

Hắn đáp lại cô với gương mặt kiên quyết:

"Tôi sẽ giữ chân hắn, còn cô mau chạy đi"

"Cả hai đứa bọn mày sẽ không đi đâu cả"

Hắc Ngạ Quỷ thét lên giận dữ. Vừa rồi hắn cố tình lờ đi sự có mặt của Yoshino, chỉ nhằm vào Alluriana để Yoshino nhân cơ hội đó bỏ trốn. Không gì làm hắn thú vị hơn khi đặt cho con mồi một niềm hi vọng để nó vứt bỏ mọi thứ mà bám lấy, sau đó từng chút thu lưới lại, biến niềm hi vọng đó trở thành tuyệt vọng tột cùng. Thế nhưng hắn không thể ngờ được kẻ kia không những không điên cuồng trốn chạy mà bộ dang lại như muốn chiến đấu với hắn. Điều đó làm hắn tức tối vô cùng, thanh âm lạnh lẽo truyền ra từ sau mặt nạ.

"Mày làm tao điên lên rồi đấy... con người"

"Chạy đi"

Yoshino hét lên, đồng thời mang theo thang kiếm xanh ngọc lao thẳng vào Hắc Ngạ Quỷ, bỏ qua thanh âm hoảng hốt của Alluriana.

"Thật là ngạo mạn"

Ầm ầm

Hau lưỡi kiếm xanh đỏ lại một lần nữa cuốn lấy nhau, tung ra hàng trăm bông hoa lửa giữa màn đêm. Mỗi kiếm đều được Hắc Ngạ Quỷ toàn lực xuất ra, lưỡi thép đỏ rực như chớp giật liên tục bổ xuống với khí thế kinh khủng. Thế nhưng dù hắn có tấn công hung bạo tới đâu vẫn không thể chạm vào người Yoshino được một chút nào. Sau vài đường kiếm tung hoành, Hắc Ngạ Quỷ dần chú ý tới cách di chuyển của Yoshino hoàn toàn khác hẳn với khi mới xuất hiện. Thình lình Yoshino nghiêng người, đâm một nhát thật mạnh vào chính giữa sống kiếm của y. Hắc Ngạ Quỷ lảo đảo lui lại, hai mắt đỏ ngầu giật giật, nội tâm nổi lên sóng gió dữ dội

"Lấy yếu thắng mạnh...Cách đánh giống hệt Alluriana?? Tên này có cảm giác khác hẳn khi nãy"

Không đợi hắn kịp suy nghĩ, Yoshino đã mang theo vẻ mặt lạnh băng lao tới, thanh kiếm xanh ngọc bổ xuống với sức mạnh khủng khiếp., nghiến chặt lấy lưỡi kiếm màu đỏ cuả y. Hắc Ngạ Quỷ tái mặt, nơi cổ tay cầm kiếm xuất hiện cảm giác đau nhức. Hắn kinh hãi nhận ra kiếm thế cùa Yoshino không biết từ lúc nào đã trở nên giống hêt với hắn.

"Ngươi tự cho mình quyền được phán xét người khác phải không?"

Yoshino chợt lên tiếng, thanh âm lạnh băng truyền tới kèm theo áp lực kinh khủng càng ngày càng lớn mạnh đè xuống lưỡi kiếm đỏ. Hắc Ngạ Quỷ bất giác cảm thấy sống lưng lạnh buốt, hắn kinh hãi nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt. "Ta ghét nhất... là những kẻ như ngươi"

Hai mắt Yoshino mở lớn, sâu trong đôi con ngươi chợt lóe lên ánh sáng kì lạ. Một tia máu lộ ra từ khóe miệng Yoshino, hắn băng lãnh kêu lên:

"Cấm thuật: Tam Thế"