Ngón tay cảm nhận được một sự nóng ẩm, những sôi nổi hiếm có trong tận đáy lòng Ô Nhạc mềm nhũn đi, hắn không rõ đây là cảm giác gì, hắn chưa từng trải qua.

"Tối qua cũng chỉ là mây mưa một trận thôi mà, có gì đâu chứ?" – Ô Nhạc nói.

Lời của hắn vừa dứt, Mạnh Hoài Trạch cụng đầu vào vào tường "cốp" một tiếng rồi giữ nguyên tư thế không nhúc nhích nữa.

Mặc dù Ô Nhạc không biết rốt cuộc Mạnh Hoài Trạch đang trăn trở điều gì, chuyện này đôi với hắn mà nói không quá mức đáng xấu hổ, muốn làm thì làm thôi, nhưng thấy Mạnh Hoài Trạch như vậy thắn vẫn thấy thú vị.

Nghiêng đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của chàng, cười nói:

"Xấu hổ hả?"

Hắn chống cằm như đang hồi tưởng lại: "Tối qua ngươi chẳng phải thế này đâu..."

"A!" – Mạnh Hoài Trạch không chịu được nữa hét lên một tiếng, hét xong khí thế đùng đùng của chàng vơi đi gần hết sạch, đối diện với ánh mắt của Ô Nhạc lại càng như rơi vào đáy vực.

Chàng quay về với bức tường yếu ớt nói:

"Đừng...!đừng nói nữa..."

Ô Nhạc đáp:

"Đã bảo ngươi đừng chạm vào tiểu yêu hồng kia, ngươi cứ phải chạm vào, trách ai?"

Một lúc sau, người nọ mới phun ra hai chữ nóng hổi từ bên trong khe hở với vách tường:

"A Phi?"

Ô Nhạc chậm rãi nói:

"Trong yêu giới có một loại yêu tinh có ngoại hình tuyệt đẹp, khi hóa thành nguyên thân thì sẽ có đôi cánh màu hồng."

Cuối cùng Mạnh Hoài Trạch cũng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn hắn.

"Loại yêu quái này tên là mị yêu, sức tấn công không lớn, điểm mạnh là ở mị thuật trên thân nó, không cần tu luyện, bẩm sinh đã có sẵn.

Đa số yêu lực của yêu quái là do bản thân nó khống chế, nhưng mị yêu thì khác, chúng không khống chế được sự ảnh hưởng đến người khác bởi yêu lực của mình.

Đây là bản tính của chúng."

"Ngươi...!ngươi nói là..." – Mạnh Hoài Trạch ngỡ ngàng.

Khi nói chuyện Ô Nhạc cũng không quên giở trò, nhân lúc Mạnh Hoài Trạch đang đờ đẫn, hắn ôm người ta lại, bàn tay lại chạm vào làn da nóng ẩm kia, hắn hài lòng nói tiếp:

"Núi Xuyên Cơ giáp nhân giới, linh khí suy yếu, cho dù hội tụ mấy trăm năm linh khí, nhiều hơn linh khí của nơi khác ở nhân giới nhiều thì cũng không bằng yêu giới, yêu tinh được sinh ra không phát triển hoàn toàn, nhiều biến dị, rất nhiều yêu quái có yêu lực nhỏ bé, hình dạng cũng biến đổi đôi chút."

Chàng nhớ lại gương mặt xấu xí kia của A Phi, nếu như đôi cánh kia không quá nổi bật thì ngay cả chàng cũng không cách nào gắn được hai chữ "tuyệt đẹp" với mị yêu kia.

"Cho nên, ngươi hãy thấy may mắn là gặp con phế vật này đi."

Ô Nhạc cười khẩy một tiếng.

"Nếu như gặp mị yêu thật thì sợ rằng ngươi chết trên giường rồi."

Mạnh Hoài Trạch rùng mình, giờ mới nhận ra được cái "vuốt sói" trên người mình, toàn thân bỗng chốc ê ẩm, chàng đẩy Ô Nhạc ra chạy trối chết.

Chàng vội vàng chộp lấy chiếc áo đã vùi thành đống ở cuối giường, luống cuống tay chân mặc vào người, vừa mặc vừa nghiến răng nghiến lợi, thật ra là vì đau quá, nhưng con sói bên cạnh vẫn thong dong nhìn chàng.

Mạnh Hoài Trạch nhẫn nhịn nuốt nỗi đau xuống, biểu cảm trên gương mặt cũng giãn ra, áo vẫn chưa thắt xong đã chạy xuống giường.

Chân vừa chạm đất chưa chạy được bước nào, cơ thể Mạnh Hoài Trạch đã mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.

Mỗi một khúc xương giống như đều đã rã ra, chân và hông lại càng ê ẩm vô cùng.

Ô Nhạc hô "này" một tiếng, hắn đưa tay ra định đỡ Mạnh Hoài Trạch, chàng đỏ mặt đẩy tay Ô Nhạc đi, vội nói:

"Không...!không sao, ngươi đừng để ý tới ta."

Chàng cố gắng chống tay lên chiếc ghế bên cạnh mà đứng dậy trốn khỏi phòng.

Ánh nắng rực rỡ bao trùm xuống, nóng rực đến mức Mạnh Hoài Trạch phải nhắm mắt lại.

Chàng đứng trước cửa phòng nhìn những thứ quen thuộc khắp sân.

Qua một đêm, những chiếc lá rơi lác đác trên sân, Mạnh Hoài Trạch đứng đo nhìn rất lâu, từng sự vật bình thường lúc này đây đều trở nên thân thiết với chàng hơn bao giờ hết.

Rất lâu sau, chàng tựa người vào cửa cất một tiếng thở dài.

Đêm qua, chàng ôm quyết tâm mình sẽ chết chắc mà tiến vào phòng, cứ tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại những thứ này nữa, thế mà giờ đây, ánh nắng vẫn ở đây, gió nhẹ vẫn còn đây, chàng cũng vẫn còn ở đây.

"Mạnh đại phu?"

Mạnh Hoài Trạch đang chìm đắm trong xúc cảm vừa mới chết đi sống lại thì nghe thấy có người gọi chàng, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tuyết Chiêu đang đứng dưới hiên nhìn chàng hiếu kỳ.

Mạnh Hoài Trạch đỏ mặt, cảm khái về sự sống và cái chết ban nãy bỗng chốc biến mất không thấy tăm hơi, trái lại là những chuyện hoang đường đêm qua lại ồ ạt tràn về trong đầu.

Chàng lắp bắp nói:

"Sao, sao thế?"

"Có gì đâu à."

Tuyết Chiêu cười ngây thơ vài tiếng, hỏi chàng:

"Mạnh đại phu đứng đây làm gì thế?"

"Không, không làm gì cả." – Mạnh Hoài Trạch chột dạ né tránh ánh mắt của Tuyết Chiêu.

Gượng cười vài tiếng:

"Hôm nay nắng đẹp nhỉ."

Tuyết Chiêu quay đầu nhìn, đúng là nắng đẹp thật, nó cười với Mạnh Hoài Trạch "ừm" một tiếng rồi bỗng dưng đứng im, hơi nghiêng đầu về phía trước nhìn Mạnh Hoài Trạch chằm chằm.

Tim Mạnh Hoài Trạch bây giờ giống như có con mèo con đang cào cấu chàng không ngừng, chàng miễn cưỡng nói như không có gì xảy ra:

"Ngươi nhìn, nhìn gì thế?"

"Mạnh đại phu." – Tuyết Chiêu thấy quái lạ liền hỏi.

"Sao trên cổ ngươi có nhiều chấm đỏ vậy?"

Ban đầu Mạnh Hoài Trạch hơi ngẩn ra, khi nhận ra được rồi thì như có một luồng khí nóng xộc thẳng lên đến đỉnh đầu, suýt nữa thì đã tiễn thẳng chàng đến điện Diêm La – hoàn thành ý định chưa thực hiện được của tối hôm qua rồi.

Chàng tóm lấy cổ áo mình kéo lên, cố che đi tội chứng "dơ bẩn" tối hôm qua để lại.

Tuyết Chiêu tiếp tục ngây ngô vô tội hỏi:

"Có ai đánh ngươi sao? Miệng ngươi cũng có vết thương nữa."

Mạnh Hoài Trạch lại luống cuống tay chân che miệng lại.

Tuyết Chiêu vẫn còn đang ngờ vực:

"Nhưng mà ai đánh nhau lại đi đánh vào miệng chứ?"

"Dừng! Dừng lại đi!" – Trán Mạnh Hoài Trạch đẫm mồ hôi, đỏ mặt nói.

"Là, do ta không cẩn thận bị va phải thôi."

Chàng kéo cổ áo cao lên đến tận cằm, cười gượng nói:

"À thì, năm nay muỗi đến hơi sớm, haha."

Tuyết Chiêu "oh" một tiếng tỏ vẻ đã tin lời chàng, rồi quay đầu nhìn khắp nơi tìm muỗi mà Mạnh Hoài Trạch nói.

Mạnh Hoài Trạch xấu hổ vô cùng, chỉ muốn kết thúc chủ đề này ngay, chàng hỏi Tuyết Chiêu:

"Sao chỉ có mình ngươi? A Phi đâu?"

Tuyết Chiêu chỉ về phía góc sân, Mạnh Hoài Trạch chỉ nhìn thấy một đám cỏ xanh tươi, Tuyết Chiêu trèo lên bậc thềm thấp giọng nói với Mạnh Hoài Trạch:

"Không biết A Phi bị làm sao, từ hôm qua tới giờ không có nói chuyện, ta hỏi hắn hắn cũng không thèm để ý ta."

Mạnh Hoài Trạch nhíu mày lại đi về phía góc sân cùng với Tuyết Chiêu, chàng ngồi xổm xuống vén đi đám cỏ trước mặt ra, chỉ nhìn thấy một cục màu hồng, A Phi tự gói mình lại vào trong đôi cánh.

"Ngươi sao thế?" – Mạnh Hoài Trạch hỏi.

Đôi cánh màu hồng run lên nhưng không có hồi đáp nào.

Mạnh Hoài Trạch vẫn còn sợ hãi với đôi cánh của nó, không dám đưa tay ra chạm vào nữa, chỉ nhẹ nhàng hỏi:

"Đêm qua ngươi nói dối ta đúng không?"

Rất lâu sau, "cục hồng" kia mới trả lời lí nhí một câu:

"Xin lỗi..."

Đôi cánh của A Phi đã vén ra, tiểu yêu hồng bên trong lộ ra, nó đang thu mình lại dựa vào tường, cúi minh không dám nhìn Mạnh Hoài Trạch, lặng lẽ dè dặt rơi nước mắt.

"Tại sao?" – Mạnh Hoài Trạch hỏi.

A Phi không trả lời, Mạnh Hoài Trạch im lặng chờ, một lúc sau thì tiểu yêu tinh mới thút thít lên tiếng:

"Ta sợ ngươi đuổi ta đi...!trước đây mọi người đều nói ở gần ta sẽ thấy khó chịu, không có yêu tinh nào chơi với ta, nhưng hình như Tuyết Chiêu không thấy vậy, ta nghĩ, có lẽ ta không xấu xa đến thế..."

Tuyết Chiêu gãi đầu lẩm bẩm:

"Thảo nào hôm qua ta thấy hơi nóng."

Nước mắt của A Phi chảy còn dữ dội hơn nữa, nó ngồi dậy nghẹn ngào nói:

"Ta xin lỗi, ta đi ngay đây..."

"Tại sao phải đi?" – Mạnh Hoài Trạch nói.

A Phi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hoài Trạch.

Mạnh Hoài Trạch đang nhếch miệng cười, nhìn nó dịu giọng nói:

"Đây cũng đâu phải là lỗi của ngươi, có một số chuyện trời sinh đã như vậy không có cách nào thay đổi được, nhưng chỉ cần ngươi cố ý muốn hại người thì ngươi không phải kẻ xấu."

"Đúng vậy!" – Tuyết Chiêu cũng hùa theo sau chàng.

"Ngươi không xấu xa chút nào cả."

Nó nắm lấy cánh của A Phi, ưỡn ngực nói:

"Ngươi xem, ta không sợ luôn đấy."

A Phi sửng sốt một lúc lâu, bỗng giơ một tay lên che mắt lại khóc nức nở, hỏi:

"Có thật không?"

"Thật mà." – Mạnh Hoài Trạch đáp.

"Ta không trách ngươi đâu."

Chàng hạ giọng xuống:

"Hơn nữa, vốn dĩ đâu phải đều tại ngươi."

Trong lòng chàng hiểu rõ, thật sự đêm qua là vì A Phi nên chàng mới mất hết lý trí sao? Thế thì cũng chưa chắc.

Ô Nhạc dựa người vào lan can, khoanh tay nhìn một con người và hai yêu quái ngoài sân kia, lời nói của Mạnh Hoài Trạch đã lọt hết vào tai hắn.

Ánh nắng chiếu rọi, gió nhẹ phớt qua, ánh mắt hắn phút chốc trở nên xa xăm..