Lương phi sao?

 

Hai vị hoàng tử có khả năng cạnh tranh với Thái Tử nhất đều được Lương phi sinh ra, Thẩm hoàng hậu hiền đến mấy cũng luôn đề phòng bà. Lúc này vừa nghe người nọ chủ động muốn người, nụ cười mỉm trên môi vẫn không đổi nhưng trong đầu đã lật lại phả Nhan thị một lượt, nghĩ thầm rằng còn có thế lực nào trong kinh thành mà bà ta bỏ sót? Trong trí nhớ, Nhan gia đứng cao nhất chỉ là một ngũ phẩm học sĩ, so với họ thì danh gia vọng tộc như bà ta thì không đáng kể tới. Xuất thân như vậy, ban cho Thái Tử làm hầu nữ còn được.

 

Vì tránh mang tiếng trầm mê nữ sắc, Thẩm hoàng hậu không muốn nạp nhiều người cho nhi tử.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Hắn chơi bên ngoài như thế nào thì ít nhất vẫn là chuyện bên ngoài, đừng khiến việc tuyển tú là chỗ dâng mỹ nhân về hắn.

 

Hoàng đế muốn gả Nhan thị cho Triệu Uyên còn không phải xuất phát từ lòng tốt của một người phụ thân-- Cô nương nay ta thấy vừa thú vị vừa xinh đẹp, cha rất thích nhưng đã đủ nữ nhân rồi nên đưa cho nhi tử được yêu thích nhất vậy.

 

Mà bà ta thân làm mẫu thân đồng thời là mẹ chồng tương lai chọn con dâu tương lai, mặc dù là tiểu thiếp không ảnh hưởng toàn cục cũng không thích vẻ ngoài xinh đẹp của Nhan Hoan Hoan, huống chi khả năng sinh con cũng là một tiêu chí để xem địa vị của Thái tử có vững chắc hay không, Thẩm hoàng hậu nóng lòng ôm tôn tử, cho dù không xét về gia thế cũng hy vọng vào những cô nương ngọt ngào đầy đặn, dáng vẻ nhìn sẽ sinh được hài tử.

 

Vậy Lương phi kia sao lại nhìn trúng Nhan thị?

 

Có khả năng là Nhị hoàng tử nhìn trúng Nhan thị nên Lương phi thay hắn ra mặt, cũng có thể là…… Thẩm hoàng hậu trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ Nhan thị là người của Lương phi muốn lấy lui vì tiến, cài người bên Thái Tử?

 

Ý tưởng sau cùng căn bản nói không liên kết cho lắm, nhưng giữ ấn phượng ở hậu cung nhiều năm, cả ngày sống trong mưu toan nên Thẩm hoàng hậu càng nghĩ càng thấy đúng.

 

“Những năm gần đây, Lương phi có công sinh dục, không kiêu căng cũng không nóng nảy, lúc này hiếm thấy Lương phi thích……” Ngừng một lúc, Thẩm hoàng hậu ngước mắt nhìn về phía ông ta: “Hoàng Thượng?”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ánh mắt Hoàng Thượng trống rỗng, không biết nghĩ gì.

 

Người thông minh suy nghĩ thường nặng nề như thế, chuyện phải nghĩ quá nhiều, ý nghĩ chực tới mà lề mề thì dễ dàng bay xa, cho nên phiền nhất người khác diễn trò mèo ở trước mặt hắn.

 

Đương nhiên chuyện không thuận lợi như trong tưởng tượng, thiên tử cũng không có đặc quyền, lên triều nghe hạ thần nói chuyện trầm bổng, tấu chương toàn lời ca tụng đã hết nửa cuốn, quay về hậu cung, mỗi một nữ nhân đều giấu hết tâm tư, giống như sống trong một cái lồng vàng, tầng tầng lớp lớp tôn quý phẳng phiu áp chế sinh lực ông ta, muốn ông ta làm phẳng lại nếp nhăn, nhìn cho rõ bên trong giấu người hay là yêu.

 

Một tiếng gọi khẽ này làm Hoàng Thượng hoàn hồn.

 

“Mấy năm nay Lương phi cũng vất vả rồi, cứ toại ý của nàng ấy đi.”

 

Thẩm hoàng hậu mừng thầm: “Nhưng phân vị này? Khuê nữ quan Ngũ phẩm, xuất thân thấp nhưng mà Lương phi thích……”

 

Không phải thích nàng sao? Cho nhi tử ngươi chiếm một suất, xem ngươi còn cười được hay không!

 

“Nếu Lương phi thích, vậy ban trắc phi thôi.”

 

Trắc phi của hoàng tử sau này chỉ là một thiếp của Vương gia mà thôi.

 

Khúc nhạc mà Nhan Hoan Hoan đánh trên điện đánh vào trong lòng hoàng đế, ông ta đang phiền vì chiến sự. 

 

Thái Tử chủ chiến, ông ta một lòng chủ hòa lại không muốn thừa nhận tuổi mình đã lớn, không còn dã tâm chinh chiến. Khúc nhạc kia của nàng đẩy hết những mù mịt tồn đọng trong ông ta bấy lâu này, ngay cả ấn tượng về nàng cũng tăng lên.

 

Tuy sẽ không tới ba ngày thì hoàng đế cũng sẽ quên sạch Nhan Hoan Hoan có hình dáng thể nào nhưng vui vẻ ngay lúc này đã đủ lợi ích cho nàng rồi.

 

Mà Nhan Hoan Hoan về phủ vẫn chưa biết bản thân đã được định sẵn đi về đâu.

 

Lý thị vừa nghe nữ nhi về thì cơm cũng không buồn ăn nữa mà gác đũa chạy ra cửa phủ, nha hoàn thở hổn hển đuổi theo sau. Nhan Hoan Hoan vừa được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa thì đã nhận được một cái ôm mềm mại. Nàng ngẩng đầu, lần đầu tiên phát hiện ra mẫu thân cũng có thể chạy nhanh như vậy.

 

Lý thị là phu nhân kiểu mẫu thời cổ đại, sống theo phép tắc, từ trước tới nay Nhan Hoan Hoan chưa từng thấy dáng vẻ nôn nóng lộn xộn của bà. Mà lần trước bà có dáng vẻ gấp gáp như vậy chính là khi Nhan Hoan bị rơi xuống nước, sốt nặng mà nằm trên giường, cả người đổ đầy mồ hôi, đại phu nói nàng sắp không được rồi.

 

“Nương……”

 

Nhan Hoan Hoan nắm chặt góc áo bà, hốc mắt ươn ướt.

 

Nhan phủ tuy rằng không được coi là nhà cao cửa rộng nhưng cũng làm quan mẫu mực trong triều, trong cuộc tuyển tú nhà nào cũng đều quan tâm mong tin con gái nhà mình, vì để biết tin tức sớm một chút mà trở thành thời cơ tốt nhất để đám thái giám nha hoàn vui mừng kiếm thêm vài đồng, việc này cũng không ảnh hưởng gì mấy nên Hoàng Hậu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Lý thị cũng không ngoại lệ, Nhan Hoan Hoan còn chưa về, bà đã biết nữ nhi được ban châu rồi.

 

“Về là tốt rồi.”

 

Lý thị lau nước mắt, sau khi bình tĩnh lại cũng không muốn để sự thất lễ này mất mặt trước hạ nhân rồi vô cớ để La thị cười chê. Hai người trở lại phòng, gọi Đàn Văn vào, hiển nhiên là muốn chuyện riêng tư giữa mẫu thân và nữ nhi, thuận tiện dặn dò những việc lúc của hồi môn nên chú ý, không ngờ rằng Nhan Thanh sau khi biết muội muội về thì cáo ốm với thầy rồi vội vàng chạy tới, lúc gõ cửa khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng toàn là mồ hôi chảy xuống theo đường xét của hắn.

 

Khi Đàn Văn mở cửa bị dọa nhảy dựng cả lên: “Nô tỳ tham kiến Đại thiếu gia.”

 

Nhan Thanh gật đầu, lướt qua nàng ấy thỉnh an với Lý thị, động tác vẫn giữ lễ nhưng lồng ngực vẫn không ngừng phập phồng đã bán đứng hắn về sự thật chạy một mạch tới đây. Lý thị đương nhiên là đau lòng cho nhi tử ruột nên vội vàng đỡ hắn lên, ấn xuống ghế: “Đứa nhỏ này có gì mà gấp chứ? Nương còn chưa chạy đâu.”

 

“Nhi tử biết sai rồi ạ,”

 

Tuy rằng lời của Lý thị không phải thật sự trách hắn nhưng hắn vẫn theo thói quen thành thật nhận sai, rồi ngẩng đầu, mồ hôi trượt theo cằm hắn nhỏ giọt xuống đất, nhếch nhác tới mức có phần đáng thương: “…… Nhưng Hoan Hoan phải đi rồi.”

 

Sau khi bị vỡ giọng, giọng Nhan Thanh càng thêm trầm thấp, lúc này rầu rĩ nói, trầm đến mức muốn nghe cũng không rõ ràng.

 

Chóp mũi Nhan Hoan Hoan chua xót, nước mắt trào ra, tí tách rơi xuống mặt đất.

 

Nếu đổi lại là người trưởng thành có tâm hồn khác có khi phải cố gắng kìm lại nước mắt, nhưng trong mắt nàng không có người ngoài, thời khắc ly biệt sắp tới ngày mai có thể không còn gặp nữa……

 

Muốn khóc thì cứ khóc thôi.

 

Nước mắt chân tình chỉ có ý nghĩa trước mặt người mình yêu thương, gả đi rồi mới thật sự không cần khóc.

 

Thấy nàng rơi lệ Nhan Thanh ngay lập tức luống cuống tay chân, Đàn Văn và Lý thị còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã bước tới nâng gương mặt của muội muội lên, lấy khăn tay lau đi hàng nước mắt: “Sợ ở trong cung tủi thân sao?”

 

“Không phải,” Nhan Hoan Hoan sụt sịt mũi: “Là vì không nỡ rời huynh và cha nương.”

 

Nói chuyện vẫn có sự mạch lạ không phải khóc đến cuống cuồng.

 

Nàng thật sự khôn nỡ nhưng không đến nỗi không cách nào chấp nhận được.

 

Một người trưởng thành đã trải qua cấp hai cấp ba thì đều hiểu rõ, không phải con cá nào cũng đều sống chung một vùng biển, dòng nước chảy không ngừng, ly biệt vốn đã là quy luật tự nhiên rồi.

 

Nhưng hiểu thì hiểu, luyến tiếc vẫn là luyến tiếc.

 

Nhan Thanh đau lòng vô cùng, lau nước mắt cho nàng, bàn tay vỗ nhẹ vai nàng, không còn giống lúc còn nhỏ ôm nàng vào lòng an ủi nữa. Hắn tự kiềm chế thủ lễ với trách nhiệm của một huynh trưởng, muội muội đã sắp xuất giá, hắn càng hận mình vì còn quá trẻ mà không đủ tài sức, nghĩ rằng luôn phải cầu tiến, nếu không cho dù muội muội gả đi nhà nào mà bị oan ức, hắn cũng không có vốn khiến kẻ kia kiêng dè.

 

Hai tay hắn nắm chặt.

 

“Đại ca……”

 

Nhan Hoan Hoan nghĩ tới rất nhiều chuyện, nàng không có thói quen ỷ vào người khác, đương nhiên cũng sẽ không trách cứ cha nương huynh trưởng không đủ quyền thế làm hậu thuẫn mạnh mẽ của nàng. Nàng chỉ nghĩ, thượng đế đã cho nàng một vài ưu đãi nhưng lạilấy đi thứ nàng thích nhất, nếu như có thể nàng nguyện bảo vệ gia đình này dù chỉ sống nửa vời.

 

Nhưng thế giới này không cho phép nàng như thế. 

 

Ở thế kỷ 21, hôn nhân tự do, cha mẹ nàng mất sớm không có gia đình để nàng thương nhớ, đợi tới khi nàng có được người thân thương yêu mình thì lại sắp bị đưa đến một gia đình khác phân tranh cao thấp, có lẽ cả đời này sẽ không còn gặp được người thân mấy lần.

 

Nàng ngẩng mặt, nước mắt ngừng rơi như là đã khóc đủ.

 

Thật ra tại sao lại khóc đủ rồi chỉ là nghĩ thông rồi thôi, nàng nín khóc mỉm cười: “Hoan Hoan sau này sẽ luôn nhớ đến đại ca.”

 

Nhan Thanh không tin, sai Đàn Văn đi lấy một chén sữa đông chưng đường tới, lúc nàng ấy quay lại thì hắn giật lấy cái chén, muốn đích thân đút cho muội muội. Đây là một trong nhưng cách có khả năng mà hắn nghĩ tới có thể làm cho muội muội vui vẻ.

 

Lý thị nghĩ đến việc khác: “Thánh thượng ban châu, không biết cuối cùng sẽ hứa gả con cho nhà nào.”

 

“Ba vị hoàng tử đều còn chưa lập thất, có lẽ sẽ là một trong bọn họ,” Nhan Thanh nhấp môi: “Chẳng lẽ là Thái Tử.”

 

Thiếp của người kế vị nếu mà được sủng ái thì ngày sau đăng vị có thể trở thành nương nương.

 

Đã phải tiến cung thì cũng phải là đường bằng phẳng nhất.

 

“Những việc này cũng không tới lượt chúng ta suy nghĩ,”

 

Nhắc tới vấn đề này Nhan Hoan Hoan ngược lại không chú ý lắm, dù sao quyền quyết định cũng không thuộc về mình. Chỉ là nếu không gả cho Thái Tử, nếu muốn tiến cung đúng là khó như lên trời lại phải đi thảo luận với hệ thống: “Mẫu thân đừng quá lo lắng, tùy hoàn cảnh thôi, gả ai cũng là gả mà?”

 

Ba người nói chuyện cả buổi tối, đến giờ ăn tối, Nhan Mộc quay về đã biết chuyện nhi tử giả bệnh nhưng cũng không mắng, chỉ nói chờ muội muội xuất giá rồi thì tự lãnh phạt.

 

Nhan Thanh đương nhiên không có ý kiến gì.

 

Đêm đến, bữa tối trong Đông Hoa cung.

 

Triệu Uyên sớm đã biết chính thê của mình là ai không giống Tam đệ vẫn còn bồn chồn muốn biết cô nương nào là vợ cả của mình.

 

Thiên hạ đều là nữ nhân trong tay hắn, ai chính thức, căn bản đều không quan trọng.

 

Hắn chỉ thấy hứng thú chuyện khác: “Cuối cùng phụ hoàng chọn cô nương Hà gia cho Nhị đệ Tam đệ?”

 

Lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều rõ*.

 

*Tư Mã Chiêu (211 - 265), người huyện Ôn, Hà Nội thời Tam Quốc (phía tây huyện Ôn tỉnh Hà Nam ngày nay). Và câu Lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều rõ ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ cũng đều biết.