Dưới đáy hồ, cả người Đổng Vận Huy đã run lẩy bẩy, mãi vẫn không thốt lên được tiếng nào, nếu còn tiếp tục như thế, chắc ông ta bị dọa chết mất.

Hạ Nhất Thủy đưa tay kéo ông ta, cất giọng gọi: "Tiểu Kiều?"

Anh ta khá thông minh. Nếu gọi tên Chu Ngư, chắc chắn sẽ bị Chu Ngư phớt lờ. Nhưng nếu Kiều Tiểu Tranh nghe anh ta gọi, nhất định cô sẽ lên tiếng.

Quả nhiên cô đáp lại: "Bọn em ở đây!"

Ba người đồng thời nhìn về phía sau ngôi nhà, sau đó khẽ ho khan.

Kiều Tiểu Tranh đưa lưng về phía họ nên không biết chuyện gì đang xảy ra. Chu Ngư bước một bước dài về phía trước, chỉ để lại một câu: "Em chờ ở đây."

Thấy anh đi khỏi, cô không dằn được tò mò xoay người lại xem.

Tấm chiếu bao lấy xác chết kia từ từ được lật lên, chỉ nhìn thoáng qua Kiều Tiểu Tranh đã thấy ngay phần đầu bị đập nát. Cô giật lùi về phía sau nhà gỗ nhỏ, cảm nhận cơn rét chầm chậm rót đầy xương tủy.

Bấy giờ, xác chết kia càng lúc càng quái lạ, máu me rỉ ra khắp người. Dưới sự gột rửa của máu tươi, mặt cô ta cũng dần thay đổi, vậy mà lại biến thành Đổng Vận Huy, ngay cả nếp nhăn ngay khóe mắt cũng không hề khác biệt!

Thường Phượng thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm vụ của chị là bảo vệ sự an toàn của khách hàng, chị liền lôi Đổng Vận Huy đi, cùng trốn sau nhà gỗ.

Kiều Tiểu Tranh ngồi bó gối, cả người run lẩy bẩy không sao kiềm chế được. Thường Phượng nhận ra, vội trấn an: "Đừng sợ đừng sợ, ra khỏi đây là tốt rồi."

Cô lắc đầu, đôi môi cũng trở nên tím tái, Thường Phượng mau chóng ôm lấy cô: "Đừng nhìn là được, đừng nhìn nữa."

Cô từ từ vùi đầu vào đầu gối.

Không thể nào! Trước kia dù thường xuyên gặp ảo giác, nhưng cô chưa bao giờ thấy điều gì rùng rợn. Hình ảnh trước mắt là thật ư, hay là bệnh cô nặng hơn rồi?

Cuối cùng cô sẽ điên đến mức nào đây? Liệu có giết người không? Cô không muốn mình trở nên như vậy chút nào cả!

Thấy mắt cô ngân ngấn lệ đáng thương, Thường Phượng nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi: "Có bọn chị ở đây, em đừng sợ."

Vì có liên quan đến mạng người nên ác thân của Đổng Vận Huy rực một màu đỏ.

Chu Ngư đang đeo đôi găng tay màu bạc không biết lấy từ đâu ra. Nghe thấy tiếng Thường Phượng, anh quay đầu nhìn lại rồi ném đến một vật.

Thường Phượng nhanh tay tiếp được, hóa ra là một thanh chocolate. Chị dở khóc dở cười, đưa cho Kiều Tiểu Tranh: "Nào, Đại đô đốc cho em đấy, cứ như đang an ủi trẻ con vậy."

Đổng Vận Huy bên cạnh nhìn chằm chằm thanh chocolate, nuốt nước miếng lẩm bẩm: "Tại sao chỉ có một thanh... Tôi cũng đói..."

Thường Phượng trừng mắt: "Cút!"

Ác thân Đổng Vận Huy từ từ duỗi người, đầu của nó xoay ba trăm sáu mươi độ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Ông ta cũng cảm thấy kinh hãi: "Nó đang tìm gì thế?"

Thường Phượng hầm hầm đáp: "Đương nhiên là đang tìm ông rồi."

Nghe vậy, Đổng Vận Huy sợ phát khóc. Kiều Tiểu Tranh bẻ đôi thanh chocolate, nhét một miếng vào miệng Thường Phượng. Thường Phượng cũng rã rời kiệt sức, thời gian ở đây khác với thời gian bên ngoài, dù có vẻ chị chưa ở đây được bao lâu, nhưng thật ra đã trải qua rất nhiều ngày rồi.

Chị ấy và Đổng Vận Huy chỉ có thể chia nhau một phần thức ăn của căn tin, còn phải vắt óc nghĩ cách, thật sự là vô cùng cật lực.

Vị đắng hòa lẫn vị ngọt của chocolate tan ra trong miệng, cuối cùng Kiều Tiểu Tranh cũng thở nổi. Nhìn ra phía trước ngôi nhà cũ nát, một tay Chu Ngư kẹp lấy cổ ác thân, tay kia giữ chặt cánh tay nó. Anh đang định hành động thì thấy Kiều Tiểu Tranh đang nhìn chằm chằm về phía này, bèn ngừng lại, trầm giọng quát: "Đã bảo em đừng nhìn rồi! Xoay người lại!"

Hạ Nhất Thủy chậc lưỡi mấy tiếng. Kiều Tiểu Tranh ngập ngừng nhỏ giọng: "Em... Em trưởng thành rồi mà!"

Còn dám mạnh miệng! Chu Ngư cau mày, may mà cô đã xoay người lại. Xưa nay cô không phải là người muốn gây phiền phức cho người khác, nếu tranh cãi trong tình cảnh này, hiển nhiên sẽ gây bất lợi cho anh.

Ác thân đang giãy giụa dữ dội, Hạ Nhất Thủy bê một tảng đá đến hỏi Chu Ngư: "Tôi ra tay nhé?"

Chu Ngư cố gắng khống chế nó: "OK!"

Hạ Nhất Thủy đập mạnh tảng đá xuống, ác thân lại càng vùng vẫy điên cuồng, thoát khỏi sự kiềm chế của Chu Ngư. Nó xông về phía Hạ Nhất Thủy, song tay kia Chu Ngư vẫn kẹp chặt lấy cánh tay nó, cố sức ghìm lại.

Anh ra tay nhanh như chớp, chỉ nghe một tiếng "rắc" giòn giã, cánh tay của ác thân đã bị bẻ gãy. Hạ Nhất Thủy không biết lôi đâu ra chiếc gậy bóng chày, đập mạnh lên đầu gối nó.

Ác thân ngã nhào ra đất, Chu Ngư thẳng tay bẻ gãy luôn khớp gối của nó. Hạ Nhất Thủy giơ tảng đá lên, nện xuống thật mạnh. Sau cú nện, cả thế giới bỗng rung chuyển dữ dội.

Thường Phượng đỡ lấy Kiều Tiểu Tranh. Không gian dưới đáy hồ như bị phá tan, nước hồ lập tức tràn vào. Hiển nhiên Chu Ngư và Hạ Nhất Thủy đã có chuẩn bị, Hạ Nhất Thủy bơi đến bắt lấy Đổng Vận Huy. Kiều Tiểu Tranh vừa đứng lên đã bị một bàn tay túm lấy.

Khung cảnh trước mặt ngập ngụa trong nước, cơn rét bủa vây lấy cô. Cô cố sức giãy ra khỏi bàn tay đó, ý bảo mình có thể tự bơi lên được, nhưng bàn tay ấy vẫn cứ giữ chặt, kéo cô đi như một chiếc valy.

Đường về ngắn hơn bởi tốc độ bơi nhanh chóng của Chu Ngư.

Vừa ra khỏi nước, Kiều Tiểu Tranh lập tức hít thở thật sâu. May mà mấy chuyện vớ vẩn như nước tràn hết vào miệng mũi không hề xảy ra.

Năm người lần lượt bước ra khỏi hồ nước, đám thầy trò bên ngoài vẫn đang "tham quan" thầy hiệu trưởng treo lơ lửng trên cột điện. Thân thể chúng cứng đờ, không thể trèo lên được.

Đúng là đám IQ âm vô cực. Hồ nước bên này chấn động đến tối tăm trời đất, thế mà bọn họ vẫn không liếc nhìn lấy một lần.

Thường Phượng kéo Kiều Tiểu Tranh lùi lại, chỉ một lúc sau, trong hồ xuất hiện một con thú khổng lồ. Có điều nhìn kỹ lại, nó chẳng phải thần thú gì đặc biệt, dù hình thể to lớn nhưng chỉ là một con heo mà thôi.

Còn là loài heo lông trắng, mông có đốm đen được nuôi trong nhà nữa.

Kiều Tiểu Tranh suýt ngất. Còn Đổng Vận Huy thì chỉ biết nhìn trố mắt.

Thường Phượng ở bên cạnh giải thích: "Giờ Hợi là giờ của heo, có lẽ Đổng Vận Huy đã giết người vào giờ Hợi nên quái thú cầm tinh của góc thời gian này mới hiện thân là con heo kia."

"Giết con heo này là chúng ta có thể ra ngoài à?"

Thường Phượng gật đầu, đau lòng nhìn toàn thân Kiều Tiểu Tranh đã ướt đẫm. Kiều Tiểu Tranh vội cởi áo khoác đồng phục ra vắt nước, trên người chỉ còn chiếc áo sơ-mi ướt mem.

Thường Phượng an ủi cô: "Đừng sợ, có Chu Ngư và Tiểu Hạ tổng, chúng ta không gặp nguy hiểm đâu."

Vừa dứt lời, con heo kia lập tức xông đến tấn công.

Rõ ràng mục tiêu của nó chính là Đổng Vận Huy. Ông ta nhanh trí trốn sau lưng Chu Ngư, như kẻ điên, kêu la ơi ới: "Đại sư Chu! Cứu tôi với!"

Chu Ngư đá văng ông ta sang một bên, dồn hết sức đấm thật mạnh vào con heo kia. Tay anh lóe lên ánh sáng chói lòa, con heo to chừng một tấn cứ thế bị đánh đến mức lui về sau mấy bước. Miệng nó đầy máu, răng cũng bị rơi mất mấy cái. Chu Ngư tóm lấy hàm con heo, xoay người trèo lên lưng nó.

Động tác của anh nhanh như chớp, nó còn chưa kịp cắn phập thì anh đã rút tay ra, tức khắc đấm thẳng vào mắt nó.

"Bụp" một tiếng, mắt heo đã tràn đầy nước đen. Nó vừa gào thảm thiết, vừa bắt đầu biến đổi hình thể. Lông nó trở nên sắc nhọn mọc lên tua tủa như chiếc gai cứng cáp. Mũi nó dài ra, tai nhỏ lại, hóa thân thành con nhím.

Chu Ngư bị gai đâm, đành phải nhảy khỏi lưng nó mà không kịp nện thêm cú nào.

Dường như Hạ Nhất Thủy đã đoán trước được điều này, mặc sẵn bộ giáp tinh xảo chuẩn bị ra trận tự lúc nào. Anh ta bay lên, rút lấy một cái gai trên người nó rồi đâm vào con mắt còn lại.

Cả sân trường văng vẳng tiếng gào của con heo hóa nhím khổng lồ kia. Nó điên cuồng chạy trốn, muốn giẫm nát hai kẻ địch đang tấn công mình, thân hình cũng dần dần thay đổi.

Lần này nó biến thành một con heo rừng. Chiếc nanh dài nhô ra khỏi miệng trở thành lợi thế cho những cú húc tấn công mạnh bạo, thậm chí áo giáp của Hạ Nhất Thủy cũng bị nó làm rách một đường.

Hai người cố gắng lẩn trốn, nhưng dù nó không nhìn thấy đường, mũi lại rất thính, nơi hai người có thể trốn cũng không nhiều. Hạ Nhất Thủy rút chiếc dao găm đâm mạnh vào người nó, nhưng da nó vừa dày vừa cứng, chỉ để lại một vết xước màu trắng.

Anh ta càu nhàu: "Đúng là khó chơi!"

Chu Ngư cất găng tay đi. Thoáng chốc, tay anh mọc lông dài đen tuyền, rồi cả cơ thể cũng dần biến đổi thành một con chó mực khổng lồ!

Kiều Tiểu Tranh đờ đẫn như đám thầy trò bên kia. Đổng Vận Huy ngạc nhiên há hốc mồm: "Chẳng, chẳng lẽ đại sư Chu... là chó mực thành tinh à?"

Lúc này, Chu Ngư đã hóa thân thành chú chó tứ chi cường tráng, móng vuốt bén nhọn, thè chiếc lưỡi đỏ tươi, bổ nhào về phía trước, cào sâu vào lưng heo rừng, dễ dàng xé toạc một mảng da thịt của nó.

Nó nổi điên, hung hãn xông lên. Chu Ngư cũng nhào đến, húc nó ngã ra đất, cắn lấy cổ nó, khiến nó giãy giụa gào thét không ngừng. Hạ Nhất Thủy cũng không nhàn rỗi, đâm thẳng con dao vào vết thương mà Chu Ngư vừa tạo ra.

Máu tươi văng tung tóe, heo rừng nhỏ dần, thân thể từ từ biến thành màu trắng, cuối cùng trở về lại hình dáng con heo nhà bị đâm mù hai mắt.

Lúc này, Chu Ngư có thể dễ dàng cắn nát cổ họng nó. Hạ Nhất Thủy cũng đâm thẳng vào tim nó. Cuối cùng, con heo ngã ra đất không còn động đậy nữa.

Lông và móng vuốt của Chu Ngư từ từ biến mất, trở lại thành hình người, như thể tình cảnh hóa thành chó ban nãy chỉ là ảo giác.

Ngay lúc này, cả thế giới bỗng biến dạng, nước hồ cũng trở nên trong suốt. Thường Phượng vội kéo Kiều Tiểu Tranh: "Đi thôi!"

Kiều Tiểu Tranh chỉ cảm thấy đầu mình như vừa bị ai nện, đau đến sắp nổ tung. Cô cố gắng chịu đựng, thắc mắc: "Nhảy xuống hồ nữa hả?"

Thường Phượng "ừ" một tiếng, kéo cô nhảy xuống, Đổng Vận Huy cũng cuống quýt nhảy theo.

Bên này Hạ Nhất Thủy hỏi Chu Ngư: "Có đồ gì ngon không?"

Hai người mò mẫm con heo kia một lúc, Chu Ngư hờ hững đáp: "Chỉ có một cái nanh heo."

Dưới đất quả nhiên có một cái nanh dài nhỏ. Chu Ngư khom lưng nhặt lên, Tiểu Hạ tổng tỏ vẻ khinh bỉ: "Đồ heo nghèo xơ nghèo xác, chẳng có cái quái gì trong người cũng dám chường mặt ra đường!"

Chu Ngư chẳng thèm để ý đến sự thất vọng của bạn mình: "Đi thôi!"

Hai người lần lượt nhảy xuống hồ, thế giới tối sầm lại, chỉ một lát sau, trời đất cũng đổi thay.

***

Trong phòng làm việc, Kiều Tiểu Tranh chợt đưa tay ra nắm lấy vật bên cạnh. Cảm giác không trọng lực khi nhảy xuống hồ ban nãy khiến cô rất hoảng sợ. Thường Phượng, Đổng Vận Huy cũng lần lượt tỉnh lại, hai người dựa vào ghế, há miệng thở hổn hển.

Kiều Tiểu Tranh nhìn dáo dác, đột nhiên phát hiện thứ mình vừa nắm chính là cánh tay của Chu Ngư. Mặt cô nóng như bị lửa thiêu, vội vàng buông ra.

Thấy vậy, Thường Phượng tỏ vẻ không đồng ý: "Van em đấy, tốt xấu gì hai người cũng từng yêu nhau, dù chia tay rồi, động chạm một chút có làm sao chứ? Cần đỏ mặt vậy không hả?"

"Chị Thường!" Cô xấu hổ đến dậm chân.

Thường Phượng cười khanh khách, đúng lúc ấy, Chu Ngư và Hạ Nhất Thủy cũng lần lượt "hoàn hồn". Hai người đều nhìn về phía Đổng Vận Huy, cuối cùng, vẫn là Hạ Nhất Thủy lên tiếng: "Ông có biết che giấu chúng tôi thì sẽ có kết quả gì không?"

Đổng Vận Huy chối đây đẩy: "Tôi không cố ý! Tiểu Hạ tổng, tôi quả thật không còn cách nào khác! Tôi không sống nổi nữa..."

Hạ Nhát Thủy đấm thẳng vào mồm ông ta làm hai chiếc răng rơi rụng.

Kiều Tiểu Tranh rời khỏi phòng làm việc của Thường Phượng, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.

Hóa ra mọi chuyện đều là thật! Cô về chỗ ngồi của mình, phát hiện máy vi tính vẫn còn mở, đồng hồ tích tắc từng nhịp, không hề có gì bất thường.

Chuyện này sao có thể là thật chứ?

Cô kéo ngăn tủ dưới cùng, nhìn thấy túi xách của mình vẫn còn ở yên đấy, đèn trên điện thoại di động cũng nhấp nháy thể hiện sự hiện hữu của mình với chủ nhân.

Cô chầm chậm dựa vào ghế. Bỗng chốc có bóng người đổ xuống, cô ngẩng đầu lên thì thấy Chu Ngư đang đăm đăm nhìn mình, sau đó mới chậm rãi cất lời: "Anh cần kiểm tra cơ thể em một chút."