Mãi đến khi hai người kia đi khuất bóng, Kiều Tiểu Tranh mới rã rời ngồi xuống ghế xoay. Lưng cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, thấy xung quanh không có ai mới lấy lọ thuốc an thần ra, vội vã bỏ mấy viên vào miệng rồi dốc nước vào cho chúng trôi đi. Mãi lâu sau, cô mới có thể hô hấp bình thường.

Quầy lễ tân không còn việc gì khác. Đến lúc tan tầm, mấy con "cá nhỏ" còn lại mới lục tục rời khỏi công ty, trước khi về đều thân thiết chào tạm biệt cô, cô hòa nhã đáp lại từng người một.

Cô mới vào làm, chưa nhớ mặt được mấy người, nhưng ai ai cũng đối xử rất tốt với cô, giúp cô bớt căng thẳng phần nào.

Khi tất cả đã ra về, cô mới phát hiện một điều khác thường: Chị Thường và Đổng Vận Huy vẫn chưa ra.

Điện thoại nội bộ không ai bắt máy, văn phòng không còn một bóng người, phòng làm việc của chị Thường thì đóng kín bưng. Cô gõ cửa nhưng không hề có phản ứng.

Kỳ lạ thật. Cô dán lỗ tai lên cánh cửa, bên trong im lặng như tờ.

Cô gõ thêm hai cái, cuối cùng quyết định vặn nắm cửa. Cửa không khóa, cô cả gan đẩy ra bước vào.

Phòng làm việc kê một chiếc bàn tròn nhỏ để tiếp khách. Thường Phượng và Đổng Vận Huy đang ngồi đối diện nhau, tay đặt trên bàn. Cô từ từ bước đến gần quan sát, hai người đều đang nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch. Quanh người Thường Phượng có một luồng ánh sáng nhạt, trán thấm đẫm mồ hôi. Cô hoảng sợ gọi thử: "Chị Thường?"

Không có phản ứng, chị ấy ngã bệnh rồi sao? Có nên gọi 120 cấp cứu không nhỉ?

Cô lại nhìn sang Đổng Vận Huy, người máu sau lưng ông ta hiện rõ hơn, đôi mắt đỏ lựng của nó đã mở hẳn, u ám quan sát cô.

Cô phát điên mất! Sao lại như vậy? Cô vừa định gọi 120 thì đột nhiên nghe thấy tiếng "răng rắc" khe khẽ nhưng rõ mồn một trong phòng làm việc yên tĩnh.

Cô lần theo tiếng động kia, đẩy tay Thường Phượng ra thì phát hiện mặt bàn chia vạch hệt như một chiếc đồng hồ. Nhìn kỹ mới nhận ra trên bàn tổng cộng có mười hai vạch, thậm chí có cả kim chỉ giờ di chuyển chậm chạp. Ngoài việc mặt đồng hồ chính là mặt bàn ra thì nó không khác chiếc đồng hồ bình thường là bao. Chẳng qua kim giờ trên bàn lại không chỉ vào số sáu đúng giờ hiện tại.

Đây là...

Tay Kiều Tiểu Tranh thoáng khựng lại. Ở nhà cô cũng có một cái bàn tròn thế này, là di vật mà mẹ để lại. Sau khi mẹ tự sát, kim chỉ giờ trên mặt bàn cũng không còn di chuyển nữa, lúc ấy cô chỉ cho rằng nó đã hết pin.

Cô đưa tay chạm vào chiếc đồng hồ ấy, ánh sáng bao quanh Thường Phượng đột ngột vây lấy cô, mắt cô chói lòa, khung cảnh cũng thay đổi hoàn toàn.

Cô phát hiện chiếc bàn thủy tinh đã biến thành bàn vuông nhỏ màu vàng, bên trên viết rất nhiều công thức lộn xộn. Đây là... bàn học ư?

Kiều Tiểu Tranh giật mình. May mà suốt khoảng thời gian sau khi chia tay Chu Ngư, cô đã từng nhìn thấy rất nhiều ảo giác, sớm đã quen rồi. Cô lướt mắt một vòng, phát hiện có hơn mười đứa trẻ độ mười bảy mười tám, mặc đồng phục xanh trắng ngồi rải rác xung quanh. Giáo viên đang viết bảng trên bục giảng, học sinh thì chăm chú ghi chép bài vở.Cô gập quyển sách giáo khoa trong tay, hóa ra đây là môn Ngữ Văn lớp Mười hai.

Má ơi, thể loại gì thế này? Bị rơi vào lò luyện thi à?

Cô sờ đầu, cùng lúc đó chuông hết giờ vang lên. "Bạn cùng lớp" đờ đẫn đóng sách giáo khoa lại, một bạn đứng dậy, lạnh tanh nói: "Nộp bài tập."

Tôi... Bài tập quái gì cơ chứ?

Kiều Tiểu Tranh cũng được xem như bệnh nhân thần kinh lâu năm, kinh nghiệm đầy mình. Mặc dù cô chẳng hiểu gì, nhưng lập tức rướn cổ nhìn "bạn cùng lớp" lấy vở bài tập ra.

Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên: "Tại sao cậu lại không làm bài tập?"

Giọng nói lanh lảnh ấy chỉ nghe thôi đã phát run rồi. Cô nhìn sang, thấy một nữ sinh mồ hôi nhễ nhại, mặt đầy lo lắng.

Kiều Tiểu Tranh lập tức nhận ra, nữ sinh ấy là Thường Phượng.

Thường Phượng đã ba mươi bảy tuổi, hiển nhiên không hề giống học sinh chút nào. Thế nhưng chị ấy mặc đồng phục, đầu tóc buộc gọn theo quy định. Điều kỳ lạ là, dường như không ai nhận ra sự khác biệt của chị ấy.

Thường Phượng hơi luống cuống, vừa định lên tiếng thì một học sinh khác xông đến, gấp rút nói: "Vở bài tập của cậu ấy đây này!"

Người đó đưa cuốn bài tập viết chi chít chữ, đầy cả nửa trang vở ra.

Lớp trưởng lật ra xem, rồi lại đến bàn khác.

Mà người vừa lao ra đưa vở bài tập kia chính là Đổng Vận Huy.

Kiều Tiểu Tranh nhìn thấy hai người, muốn hét toáng lên nhưng không dám. Mặc dù cô không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Thường Phượng, cô cũng đoán được phần nào. Nếu không nộp bài tập, nhất định sẽ có chuyện rất khủng khiếp xảy ra.

Cô khẽ gõ bàn, Thường Phượng hoảng hốt vội nhìn qua. Thấy cô, chị ấy không khỏi ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.

Chị lặng lẽ ra dấu hỏi nhỏ: "Sao em lại ở đây hả?!"

Kiều Tiểu Tranh cũng cảm thấy hoang đường vô cùng, nhún vai ý bảo: "Có trời mới biết ấy!"

Thường Phượng lại càng sốt ruột hơn, Kiều Tiểu Tranh cũng không có bài tập! Chị nhìn Đổng Vận Huy, ông ta lập tức vùi đầu làm bài tập điên cuồng.

Lớp trưởng từ từ thu vở bài tập, rất nhanh lại có tiếng quát mắng the thé vang lên: "Tại sao cậu không làm bài tập hả?"

Kiều Tiểu Tranh ngẩng đầu lên, lần này là một bạn học khác, mặt cậu ta trắng bệch nhưng ánh mắt trống rỗng. Lớp trưởng cầm một cây thước gỗ rất dầy, vụt đánh vào đầu cậu ta: "Tại sao cậu không làm bài tập?"

Cây thước vừa gõ xuống, mặt cậu ta đã bê bết máu. Nhưng cậu ta vẫn cứ đờ đẫn như thế, không mảy may né tránh.

Cô trơ mắt nhìn "lớp trưởng" đánh từng nhát, đến khi đầu cậu ta vỡ nát.

Tình cảnh này kéo dài kỳ dị, xung quanh không hề có âm thanh nào khác. Tất cả dường như đã quen với việc này, mặc cho cậu học sinh bị đánh kia từ từ ngã nhào xuống đất. Cả người cô run như cầy sấy, lần bị điên này của cô xem ra rất nghiêm trọng thì phải.

Điều đáng sợ hơn là cô cũng không có vở bài tập.

Cô từ từ rời khỏi chỗ ngồi, hình như lớp trưởng vẫn đang tập trung đánh người nên không chú ý tới. Vở bài tập đã được thu lại đều đặt trên bàn giáo viên. Mà dãy bàn phía trước chỉ còn lác đác vài người, rất nhiều chỗ bị bỏ trống. Theo tình huống hiện tại, e rằng các học sinh biến mất đều vì không hoàn thành bài tập rồi.

Cô nhanh chóng ngồi vào một bàn trống rồi rút một quyển vở bài tập ra. Lớp trưởng đã thu bài ở khu này rồi, không biết có kiểm tra lại không nữa. Kiều Tiểu Tranh quay đầu lại khẽ hỏi Thường Phượng ngồi sau: "Chị Thường, mọi người đều là người thật đấy à?" Dứt lời, cô sờ tay chị ấy.

Tay chị mềm mại, cũng rất ấm áp.

Mẹ kiếp! Kiều Tiểu Tranh thầm tuyệt vọng. Trong suốt mấy tháng sau khi chia tay Chu Ngư, cô cũng thường nhìn thấy bóng dáng anh, nhưng cũng không chân thật đến mức này. Cô khẽ khàng hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Thường Phượng nói: "Má nó, tôi bị tên khốn kiếp Đổng Vận Huy này gài bẫy rồi!"

Ông ta sờ sờ mũi, ngậm miệng đứng tránh sang một bên. Thường Phượng tiếp lời: "Tiểu Kiều, em có biết công ty chúng ta làm gì không?"

Cô ngu ngơ: "Làm gì cơ?"

Ôi cô em này quả là con nai vàng ngơ ngác mà! Thường Phượng lại càng suy sụp hơn: "Chị còn tưởng em là thiên tài ẩn dật cơ! Em không biết gì sao chui vào đây được hả?"

Kiều Tiểu Tranh nghĩ thầm, thế giới của bệnh thần kinh thì logic thế nào được! Vào dịp Tết hằng năm, nhà cô còn có một bầy chuột đến chúc Tết đây này.

Cô nói: "Chị Thường, chị đừng sốt ruột, từ từ nói với em đi."

Thường Phượng buộc mình bình tĩnh một chút, "Công ty chúng ta chuyên giúp đám khốn kiếp thay đổi những việc ngu xuẩn họ từng làm trong quá khứ."

Tim Kiều Tiểu Tranh hẫng một nhịp, bất chợt nhớ đến tên công ty - Trung tâm Nghiên cứu Văn hóa Hối hận. Cô thắc mắc: "Chuyện đã làm rồi, sao có thể thay đổi được nữa ạ?"

Thường Phượng giải thích: "Có vài chuyện vượt qua phạm vi khoa học mà em vốn biết. Ví dụ như, trái đất không ngừng xoay tròn, thời gian cứ thế trôi đi. Nhưng hiện tại nó vẫn còn một kẽ hở. Chúng ta gọi kẽ hở này là góc thời gian."

Đằng sau lại có một học sinh không nộp bài tập, Kiều Tiểu Tranh quay đầu lại nhìn lướt qua rồi hỏi tiếp: "Chúng ta không thể rời khỏi đây đến chỗ khác nói chuyện sao?"

"Chờ mọi người nộp xong bài tập thì chúng ta có thể đi. Em nghe này, ông ta là Đổng Vận Huy, giáo viên cấp ba. Vì mải mê bài bạc, ông ta không chỉ thua hết tiền lương của mình, ngay cả ba trăm nghìn vợ ông ta tích góp để mua nhà cũng bị ông ta vét sạch. Bây giờ ông ta muốn chúng ta vào đây để sửa chữa sai lầm giúp."

Kiều Tiểu Tranh nhìn Đổng Vận Huy, ông ta không dám nói tiếng nào, chỉ cắm đầu làm bài tập điên cuồng. Cô tò mò, "Em không rõ, làm thế này giúp ông ta thế nào được? Không phải ông ta đã thua sạch tiền rồi à?"

"Đúng vậy, nhưng chúng ta có thể thay đổi mọi thứ trong góc thời gian."

Kiều Tiểu Tranh cố gắng hiểu ý chị ấy: "Ý chị là, quay trở lại khoảng thời gian trước khi ông ta cờ bạc à?"

Thường Phượng cười mệt mỏi: "Sao có thể chứ? Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, không thể để lại kẽ hở khổng lồ như vậy được. Thế nhưng chúng ta có thể khai thông góc thời gian này. Thời gian quả thật không thể thay đổi, song nếu chúng ta thành công, việc ông ta đánh bạc thiếu nợ sẽ xem như chưa từng xảy ra."

Kiều Tiểu Tranh không thể nào tin được, bệnh thần kinh mà cũng có thể logic đến thế à?

"Kẽ hở thời gian này không nhỏ nhỉ?"

Đương nhiên Thường Phượng biết cô không tin, nhưng giờ không phải lúc giải thích, đành nói ngắn gọn: "Chị sẽ nói một chút về tình hình hiện tại."

Đây chính là điều cô quan tâm, lập tức gật đầu.

"Có vẻ góc thời gian này mô phỏng theo ngôi trường Đổng Vận Huy dạy, còn chúng ta là học sinh lớp 12/2, ở ký túc xá học sinh, tan học, ăn cơm, tự học buổi tối, tất cả đều trong vai trò là học sinh. Nhưng em cũng thấy rồi đó, nếu không làm bài tập thì sẽ chết."

Tất nhiên cô đã thấy, thầm ớn lạnh: "Hình như lớp trưởng không phát hiện ra em đổi chỗ ngồi. Chúng ta không thể không đi học à?"

"Tiểu Kiều, em quá ngây thơ rồi. Góc thời gian này cho chúng ta một manh mối rất rõ ràng. Em xem đi, việc học hành của mọi người đều bị đốc thúc gắt gao, có thể thấy trường học rất quan tâm đến hiệu suất học tập. Nếu không làm bài tập sẽ bị lớp trưởng đánh chết, nếu không đi học, vậy chẳng phải toàn bộ giáo viên và học sinh đều sẽ..."

Kiều Tiểu Tranh hiểu ra: "Cho nên bây giờ chúng ta có thể thay đổi vị trí, lớp trưởng không phát hiện ra, nhưng các "bạn học" sẽ từ từ chết sạch. Đến lúc đó, dù có đổi chỗ ngồi cũng không còn tác dụng gì nữa."

Ánh mắt Thường Phượng toát lên khen ngợi. Rất ít người lần đầu bước vào góc thời gian, đối mặt với tình cảnh máu tanh này mà vẫn có thể suy nghĩ một cách rõ ràng như thế.

"Bây giờ chúng ta phải tìm được nguyên nhân Đổng Vận Huy đi cờ bạc, nhưng trường học quản lý chặt quá."

Đang nói chuyện thì lớp trưởng đã kiểm tra bài tập xong. Quả nhiên lớp trưởng không hề để ý đến việc Kiều Tiểu Tranh đổi chỗ, chỉ tuyên bố tan học.

Thường Phượng, Đổng Vận Huy và Kiều Tiểu Tranh cùng bước ra khỏi lớp. Trong trường có cả nghìn giáo viên và học sinh, ai ai cũng chạy hối hả về phía nhà ăn. Thường Phượng bật thốt: "Nguy rồi, Tiểu Kiều không có phiếu cơm."

Đổng Vận Huy đáp: "Chúng ta chia cho cô ấy thôi."

Ba người cùng nhau đến nhà ăn, Đổng Vận Huy quẹt phiếu cơm. Kiều Tiểu Tranh phát hiện ba người họ chỉ có mỗi một phiếu cơm, còn là của Đổng Vận Huy.

Cô ngạc nhiên, thế giới trong tưởng tượng mà cũng cần ăn cơm á?

Một phần cơm thật sự rất ít ỏi. Hình như bệnh run tay là điểm chung của mấy dì phát cơm trong căn-tin, Đổng Vận Huy thở dài nhìn phần cơm bé tẹo mà phải chia đều cho cả ba.

Kiều Tiểu Tranh ăn một miếng, mùi vị giống y như thật! Cô cau mày: "Dở quá đi."

Thường Phượng lắc đầu: "Chịu đói hai ngày sẽ thấy ngon thôi. Chúng ta phải nghĩ cách đi ra ngoài, nơi này thật kỳ lạ, hoàn toàn không có điểm gì khác thường."

Kiều Tiểu Tranh chẳng hề lo lắng, cô chỉ thấy hết sức tò mò với góc thời gian này, nên chỉ "ừ" một tiếng gọn lỏn.

Thường Phượng lấy làm lạ: "Sao em chẳng lo lắng tí nào vậy?"

Quả thực Kiều Tiểu Tranh bình tĩnh vô cùng, cô chẳng những không lo lắng, mà còn thấy hơi buồn cười.

Lần ảo giác này thật thú vị.

Mẹ! Trước kia mẹ hay nói, dù một ngày mai kia chỉ còn mình con trên đời, con cũng phải sống thật tốt. Vì vậy, dù từ nhỏ con đã không có ba, dù đến năm mười hai tuổi ngay cả mẹ cũng mất, dù sau này chia tay với Chu Ngư, nhưng con vẫn luôn sống thật tốt.

Nhưng cuối cùng con vẫn bị điên.

Mẹ nhìn xem, kiên cường thì có tác dụng gì chứ!