Lưu Đan sau khi cho tách café và một ít trái cây lên mâm cô mang vào trong cho Minh Hạo, vừa bước tới trước cửa phòng, cô giật mình đánh rơi cả chiếc mâm xuống sàn nhà khi nhìn thấy những bí mật mà cô cố tình chôn giấu bấy lâu nay đã bị anh phát hiện.

Minh Hạo ngước mặt lên nhìn Lưu Đan với ánh mắt tràn đầy lòng hận thù, đôi mắt anh đỏ hoe như có hai ngọn lữa đang phừng phựt cháy và ngày càng lan rộng khắp cả cơ thể.

Nỗi đau quá lớn dường như làm cho Minh Hạo không thể kiềm chế thêm được nữa, nhìn thấy Lưu Đan là lòng anh lại quặng thắt đau, anh không nói gì đứng dậy thẳng tay quăng những tấm ảnh cùng chiếc nhẫn xuống sàn nhà rồi mạnh mẽ bước đi.

Lưu Đan vội chạy theo Minh Hạo nắm lấy tay anh.

_Minh Hạo, anh hãy nghe em giải thích

_Bỏ tay ra

Minh Hạo lạnh lùng.

Lưu Đan quỳ xuống chân Minh Hạo khóc lóc.

_Em xin anh mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, anh nghe em giải thích đi Minh Hạo

_Tôi nói cô bỏ tay ra

Minh Hạo to tiếng quát.

Tiếng khóc Lưu Đan càng lớn hơn, cô vẫn nắm chặt lấy tay Minh Hạo.

_Em xin anh đừng đi, hãy nghe em giải thích một lần thôi

Minh Hạo tức tói vung tay đẩy Lưu Đan ra khỏi người mình quát lớn.

_Suốt thời gian qua cô lừa dối tôi như vậy chưa đủ hay sao mà còn muốn giải thích, tôi ghê sợ con người cô, tôi không ngờ lòng dạ cô lại độc ác đến thế

Lưu Đan nói trong tiếng khóc nức nỡ.

_Em biết mình sai rồi, nhưng xin anh hãy nghe em nói rồi sau đó anh muốn làm gì em cũng được

Minh Hạo lặng im quay mặt đi không nói, giọng Lưu Đan cất lên khe khẽ.

_Đúng là những gì anh vừa đọc được trong cuốn nhật ký của em đều là sự thật, em thừa nhận điều đó, em chính là Vệ Đan người mà anh tìm kiếm suốt bao nhiêu năm qua. Trước đây khi còn ở quê mọi người đều biết rằng Vệ Đan là một chàng trai đồng tính, mọi người đều chê cười, coi thường, khinh rẽ, chỉ có một mình anh là bênh vựt em, luôn ở bên cạnh chia sẽ những niềm vui nỗi buồn, khi em cảm thấy dường như cả thế giới quay lưng với em thì chỉ có mình anh luôn bên cạnh ủng hộ, động viên, đưa tay nâng đỡ tinh thần em dậy, chính vì lẽ đó mà em đã yêu anh và muốn sống thật với chính con người của mình. Đúng vậy, em là một người đồng tính nhưng em muốn điều đó sao, sinh ra mang thân xác con sâu nhưng tâm hồn lại hoàn toàn của loài bướm, kiếp sống thân sâu hồn bướm em đau đớn đến mức nào anh có biết hay không? Nếu có thể được lựa chọn em cũng muốn được như mọi người, sinh ra là một thằng con trai mạnh mẽ sống một cuộc sống bình thường, nhưng em đã không có được điều may mắn đó. Ngày em nói với anh sẽ đi du học nhưng thực chất em đã cầm tiền đến Thái Lan để làm cuộc phẩu thuật chuyển đổi giới tính, mặc dù gia đình một mực ngăn cấm, thậm chí là từ bỏ nếu em dám làm điều đó nhưng rồi em vẫn đi, đi để thực hiện ước mơ của mình, sau đó em trở về và thay tên đổi họ chỉ giữ lại duy nhất một chữ Đan, em quay trở lại đây và nói dối rằng mình là sinh viên của trường đại học kinh tế, dựng lên nhiều chuyện, gây ra bao nhiêu tội ác để làm gì chứ? Tất cả đều là vì anh, em thật lòng yêu anh nhiều lắm Minh Hạo

Minh Hạo nhếch môi cười đầy đau đớn.

_Yêu tôi? Nếu thật lòng yêu tôi thì cô đã không làm như thế

Lưu Đan gật gù trong làn nước mắt.

_Em biết cho dù bây giờ em có nói gì đi nữa thì anh vẫn không tin đó là sự thật, em chỉ hối hận một điều, là tại sao em lại mền lòng mà không vứt bỏ tất cả những gì thuộc về Vệ Đan để bắt đầu một cuộc sống không lo lắng, ưu tư muộn phiền của Lưu Đan

Lưu Đan càng nói Minh Hạo càng cảm thấy ghê tởm con người lòng dạ rắn độc của cô, nếu như trước đây cô thú nhận mình chính là Vệ Đan thì có lẽ anh đã tha thứ cho cô và biết đâu trong tương lai anh sẽ chấp nhận cô làm vợ của anh như một người con gái thực thụ, nhưng giờ đây mọi chuyện đã đi quá xa vượt khỏi tầm khiểm soát, anh sẽ không thể nào dễ dàng mềm lòng tha thứ cho cô với tất cả những chuyện mà cô đã gây ra chỉ vì yêu anh.

_Kể từ giây phút này Vệ Đan người bạn trong lòng tôi đã chết, từ đây tôi cũng không muốn gặp mặt cô, nếu nhìn thấy cô tôi không biết mình có còn đủ bình tỉnh để nói chuyện với cô một cách nhẹ nhàng như thế này hay tôi sẽ làm gì khác, rất có thể tôi sẽ tố cáo cô về những tội ác mà cô đã gây ra, bởi vậy tốt nhất cô đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, kể từ đây tôi cũng coi như Lưu Đan đã chết, tất cả những chuyện vừa qua chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh lại con người ta vẫn sẽ tiếp tục cuộc sống này

Nói dứt lời Minh Hạo đau đớn chạy đi, nước mắt bỗng tuôn trào.

Nhất thời không thể chấp nhận được sự thật từ đây mất đi Minh Hạo, Lưu Đan dường như trở nên điên loạn, cô vội vàng đứng dậy với đôi mắt ướt nhòe ra sức đuổi theo anh.

Vừa lúc đó Hải Đăng chạy đến nơi nhìn thấy Minh Hạo rồi Lưu Đan lần lượt chạy đi, anh ngạc nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ biết gọi to tên Minh Hạo rồi nhanh chóng chạy theo.

Trước mắt Lưu Đan giờ đây dường như chỉ có mỗi hình bóng Minh Hạo, cô ra sức đuổi theo anh mà không nghĩ đến những mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh, cô vẫn chạy với dòng lệ rơi nhiều hơn mưa băng qua con đường lớn.

_Coi chừng

Hải Đăng hoảng hốt la lên.

Đang chạy, Minh Hạo bỗng nghe có tiếng xe thắng gấp, anh quay đầu nhìn lại thì Lưu Đan đã nằm trên đường với một vũng máu lớn, dù rất hận cô nhưng anh cũng vội vàng chạy đến.

Nhìn thấy Minh Hạo đã quay trở lại, Lưu Đan mĩm cười vì biết anh không bỏ rơi mình, nhìn anh cô khe khẽ.

_Hãy ôm chặt em Minh Hạo, xem như đây là lần cuối cùng em cầu xin anh

Minh Hạo ngậm ngùi đau đớn ôm chặt Lưu Đan vào lòng không nói một lời nhưng nước mắt đã rơi trước nổi đau vô bờ.

Lưu Đan khẽ đưa tay đặt lên mặt Minh Hạo thì thào trong những hơi thở gấp gáp cuối cùng.

_Minh Hạo, xin lỗi anh…

Dứt lời, Lưu Đan lịm đi trong vòng tay ấm áp của Minh Hạo, những giọt nước mắt vì một lúc phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau của anh cứ liên tục rớt rơi trên gương mặt cô, rồi lăng dài xuống đất hòa nguyện vào máu tan biến đi một cách lệch lạc.

Mùa hè năm sau!

_Minh Hạo, cuối tuần café nhé?

Một anh bạn đồng nghiệp đề nghị.

Minh Hạo mĩm cười.

_Café sao? Cũng được đó nhưng để dịp khác, cuối tuần này mình có việc phải về quê rồi

Anh bạn gật đầu rồi Minh Hạo bước đi, vừa đặt chân ra khỏi công ty bất ngờ Hải Đăng chạy đến trước mặt anh, chống hai tay vào đầu gối vừa thở vừa nói.

_May quá, gặp được cậu ở đây

Minh Hạo tròn mắt ngạc nhiên.

_Cậu làm gì ở đây vậy, Hải Đăng?

Hải Đăng mĩm cười kiêu hãnh.

_Đoàn phim của mình đang quay ngoại cảnh bên ngoài công ty của cậu, nhân lúc nghĩ trưa ghé qua thăm cậu vậy mà, café nha?

Minh Hạo tươi cười.

_Café, lại là café à? Cũng được đó nhưng để dịp khác, bây giờ mình phải về nhà tranh thủ chuẩn bị đồ đạc, cuối tuần này mình về quê rồi

Hải Đăng gãi đầu tiếc rẽ.

_Đành như thế vậy

Minh Hạo mĩm cười đánh khẽ vào vai Hải Đăng một cái, rồi tiếp tục bước đi dưới ánh nắng nhạt dần của buổi chiều lộng gió.

Xa quê lâu lắm hôm nay trở lại cảnh vật nơi quê nhà ít nhiều đã thay đổi, nhưng những kỷ niệm của một thời Minh Hạo vẫn không thể nào quên đi được, với anh kỷ niệm tuy không có sức mạnh nhưng kỷ niệm sẽ không bao giờ bị lãng quên.

Bước đi trên con đường làng đất đỏ quanh co trong bóng mát của từng lũy tre xanh ngắt, gió thổi đìu hiu, Minh Hạo thấy rõ ràng hình ảnh của anh và Vệ Đan những năm tháng cùng cắp sách ngày hai buổi đến trường, rồi cùng rong chơi sau những giờ tan lớp nô đùa trên cánh đồng xanh bao la bát ngát, cùng chạy dưới cơn mưa đầu tiên của mùa hạ, những hình ảnh đẹp đẽ ấy thật lòng anh không thể quên.

Chiều nay, ngồi trước mộ Lưu Đan nhìn vào di ảnh người con gái với nụ cười hồn nhiên ngây thơ mà nước mắt Minh Hạo rơi, đâu đó trong trái tim anh vẫn còn rất yêu thương và đã tha thứ cho cô, tha thứ cho những lỗi lầm mà cô đã gây ra, nhưng anh không bao giờ nhận lời xin lỗi vào phút cuối của cô vì anh hiểu một điều rằng…yêu một người thì có gì phải xin lỗi.

_Vì sao, vì sao em lại làm như thế?

Minh Hạo khẽ thì thầm.

Gió lên!

_Bởi vì em yêu anh

HẾT