Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Ngọc Hoành lập tức vặn vẹo, hắn đau đến co rúm cả người, dùng cả hai tay ôm chặt lấy chỗ vừa bị đối phương dùng đầu húc mạnh.

Hai người bên cạnh cũng không ngờ Vương Tiểu Thiên lại ra một chiêu nham hiểm như thế, dù biết là không nên cười nhưng vẫn không tài nào nhịn được, nhìn Tiêu Ngọc Hoành cao lớn đứng đó hít khí vù vù, cười đến muốn lăn bò ra.

“Đcm…” Tiêu Ngọc Hoành chửi thề, cho dù đang rất là đau nhưng vẫn vươn tay ra muốn bắt Vương Tiểu Thiên.

Vương Tiểu Thiên lần này né tránh rất nhanh, nhưng nào dám ở lại trong phòng nữa, chắc chắn sẽ bị nhừ đòn, thế là cậu đã đánh lén thành công bỏ chạy ra cửa nhanh như thỏ.

“Đm thằng kia! Có giỏi thì đừng có chạy!” Tiêu Ngọc Hoành chửi theo lưng cậu.

Vương Tiểu Thiên không chịu yếu thế quay đầu chửi lại: “Tiên sư mày!”

Cửa phòng mở ra rồi đóng đánh rầm một tiếng, sinh viên tốt Vương Tiểu Thiên ngay cả chạy trốn vẫn không quên thói quen tốt tiện tay đóng cửa lại.

Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu chạy rồi chỉ có thể nuốt giận, ngồi trên giường nghỉ một lúc mới dịu xuống được, còn hai người xem kịch cũng không cười nữa, rồi nghe thấy Đoàn Sách lên tiếng nói trước: “Cậu giận quá rồi, Vương Tiểu Thiên tính tình thế nào cậu cũng không phải giờ mới biết, sao bảo đánh nhau cái là đánh ngay được vậy?”

“…Hơi cáu quá… tôi cũng không ngờ anh ta nhẹ vậy, kéo một cái đã xuống ngay rồi.” Tiêu Ngọc Hoành giờ đã bình tĩnh lại, dù trong bụng vẫn đầy lửa giận.

Ở cùng phòng một năm, Tiêu Ngọc Hoành tự thấy mình đối xử với Vương Tiểu Thiên không tồi, nhưng cậu không nghĩ đến tình nghĩa anh em không cho vay tiền thì thôi đi, còn dùng thái độ và giọng điệu như vậy để nói chuyện với hắn, làm hắn nổi sùng lên luôn.

Lại còn người như cậu, Tiêu Ngọc Hoành hắn là người thế nào, Vương Tiểu Thiên còn không biết hay sao?

Nghĩ một hồi, Tiêu Ngọc Hoành nghĩ có khả năng cậu không biết thật, nhưng hắn biết đối phương là người thế nào rồi, là một con rắn không có lương tâm lại còn lạnh lùng.

Cậu béo khá chướng Vương Tiểu Thiên, thấy Đoàn Sách lại bảo Tiêu Ngọc Hoành không đúng bèn nói đỡ cho Tiêu Ngọc Hoành: “Lớp trưởng không sai, Vương Tiểu Thiên này nên sớm bị dạy dỗ một trận, chưa từng thấy ai tự tung tự tác như thế, lúc nó ngủ chúng ta không được làm ồn đến nó, cả ký túc này có phòng nào tắt đèn từ mười rưỡi? Ba chúng ta vì một mình nó mà đứa nào đứa nấy tự lấy đèn bàn của mình ra, dựa vào cái gì chứ? Lại còn lúc nào cũng sầm sì, nghĩ lỗi đều là của người khác, sao không nghĩ thử xem bản thân nó thì tính tình thế nào!”

Đoàn Sách không nói gì nữa, không thể không nói Vương Tiểu Thiên đúng là một người rất khó ở chung, cậu chàng cũng vì vụ hút thuốc mà bị Vương Tiểu Thiên hết sức coi thường.

Nghĩ đến Vương Tiểu Thiên chuồn nhanh như bay, trông bộ dạng có vẻ không có vấn đề gì, Đoàn Sách cũng không nói nữa, quay lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho chuyến tàu tối nay.

Cậu béo mai mới đi, nhà Tiêu Ngọc Hoành thì ngay thành phố này, muốn đi lúc nào thì đi, còn Vương Tiểu Thiên thì xin ở lại trường, việc làm thêm hè cũng đã tìm xong rồi.

Tiêu Ngọc Hoành trở lại ngồi trước máy tính, xem thông tin trên trang web, quả nhiên đôi ủng phong thần kia đã bị người ta mua mất rồi, hắn xem thử người mua, lại là địch thủ một mất một còn với hắn trong game.

Lần này nguy rồi, bị tên kia cướp mất ủng rồi, đánh nhau sợ đánh không lại nữa… Tiêu Ngọc Hoành cảm thấy đau đầu, lòng lại bực Vương Tiểu Thiên, nếu không phải cậu ngoan cố không chịu thì đôi ủng này đã là của hắn rồi.

Cơ mà nghĩ lại lúc cậu bị hắn đạp cho cái, lòng Tiêu Ngọc Hoành lại thoải mái ngay.

Quăng ngã cậu ta thực sự không phải cố ý, nhưng phát đạp kia thì sướng vô cùng. Tiêu Ngọc Hoành nhớ lại dáng vẻ Vương Tiểu Thiên đỏ hoe mắt khuất phục dưới chân hắn, tự nhiên cảm thấy hưng phấn, lòng cứ như bị móng mèo cào, ngứa mãi không thôi, rõ ràng hồi trước hắn đánh thắng người khác cũng không có cảm giác thế này.

Có lẽ là vì… Vương Tiểu Thiên là người đẹp.

Mà lúc này người đẹp nào đó đang đứng giậm chân trong thư viện, oán khí tỏa ra từ cơ thể khiến thủ thư để ý.

Đồ khốn kiếp, tiểu tiện nhân, thứ khốn nạn, đồ con rùa! Vương Tiểu Thiên vừa giậm chân vừa chửi thầm, thân là bé trai đẻ rốn mãi mới được, cậu chưa bao giờ bị ăn đòn, đến cụ nội ngang như cua cũng chưa từng động tay vào cậu bao giờ, thế nên lòng vẫn khá là ấm ức.

Ngực vẫn còn đau âm ỉ, Vương Tiểu Thiên cúi đầu nhìn, giờ mới nhận ra trên áo phông của mình vẫn còn dấu chân đối phương, lòng lại càng giận, sau đó cậu vừa mới trốn ra được càng nghĩ càng tức, cuối cùng đánh bạo quay lại ký túc.

Trên đường đi đụng phải Đoàn Sách đang xách hành lý, Vương Tiểu Thiên mặc kệ cậu chàng, cậu thanh niên cao gầy kia lại túm lấy tay cậu.

Vương Tiểu Thiên bực mình quay lại, Đoàn Sách khuyên cậu một câu: “Mọi người còn phải ở với nhau ba năm nữa, cậu đừng gây sự với lớp trưởng, cậu ta cũng không giận cậu không cho cậu ta vay tiền thật đâu, cậu cũng biết mà, cậu ta không thiếu chút tiền đó, cậu ta giận cậu là vì cậu không nể tình nghĩa.”

Vương Tiểu Thiên lạnh lùng hất tay cậu ta ra: “Tôi với cậu ta thì có tình nghĩa gì? Sao tôi lại không biết?”

Đoàn Sách liền cười: “Mới nhập học là ai dẫn cậu đi mua đồ? Ai cho cậu ngủ ké giường? Nhập học rồi cậu không có tiền mua phần mềm, chẳng phải cậu ta tặng cậu một bộ à? Lớp đi du lịch chẳng phải cậu ta ở lại sau cùng để đi cùng cậu à? Rồi cậu ta muốn có một thứ, thiếu ít tiền, cậu lại sống chết không cho vay, phải tôi thì tôi cũng giận.”

Vương Tiểu Thiên nghe Đoàn Sách nói mà ngẩn ra, sau đó nổi cáu: “Tôi cũng đâu bắt cậu ta tốt với tôi! Với cả tiền mua phần mềm không phải sau đấy tôi cũng trả lại cho cậu ta rồi à? Chỉ bởi vì những chuyện đó mà tôi nhất định phải cho cậu ta vay tiền chơi game?”

“Không phải vấn đề game.” Đoàn Sách nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp: “Cậu vẫn không hiểu vì sao cậu ta giận cậu như vậy.”

“Vậy cậu ta động tay động chân quăng ngã tôi thì đúng à?!” Vương Tiểu Thiên không nghe Đoàn Sách nói nhảm nữa, tiếp tục đùng đùng đi lên tầng, Đoàn Sách bất lực nhìn theo bóng lưng cậu, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó xách vali hành lý nặng trịch đi xuống lầu.

Vương Tiểu Thiên lên tầng bảy rồi cũng không dám vào phòng ngay mà loanh quanh ở ngoài một lúc lâu, sau đó đi vào phòng vệ sinh cầm cái chổi nhựa cán gỗ hoa văn năm đốm ra, rồi mới đá tung cửa phòng ký túc.

Cậu béo vẫn ngồi một chỗ chơi game, Tiêu Ngọc Hoành thì đang nói chuyện điện thoại ngoài ban công, hình như là mẹ hắn gọi đến, thấy Vương Tiểu Thiên cầm chổi đi vào, hắn cau mày nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện.

Vương Tiểu Thiên vốn định vào phòng cái là đánh người ngay, nhưng thấy hắn đang nói chuyện điện thoại bèn ngoan ngoãn ôm chổi ngồi xuống ghế chờ, chờ Tiêu Ngọc Hoành cúp máy với mẹ hắn xong, cậu mới hung dữ đứng dậy.

Cậu béo đang cày phụ bản nhưng vẫn để ý tình hình trong phòng, lúc quay lại lúc nhìn màn hình, hận không thể mọc thêm đôi mắt nữa.

Tiêu Ngọc Hoành đi đến, Vương Tiểu Thiên lập tức giơ cái chổi lên nhắm thẳng vào hắn, không cho hắn lại gần mình.

Giờ Tiêu Ngọc Hoành mới nhận ra đó là cái chổi cọ phòng vệ sinh, lập tức ghét bỏ lùi lại vài bước, cách chừng nửa mét rồi mới hỏi cậu: “Anh muốn làm gì?”

Vương Tiểu Thiên vốn định nói là đánh mày, bị tên này đạp cho cái, cậu tức đầy một bụng, phổi như muốn nổ tung, nhưng nhìn chiều cao mét chín của Tiêu Ngọc Hoành thì hơi sợ, bèn giơ chổi ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nghiêm mặt nói: “Xin lỗi tôi!”

Tiêu Ngọc Hoành không chịu, xin lỗi cái gì chứ? Hắn cả năm nay giúp Vương Tiểu Thiên không ít, nhưng không được lấy một câu “cảm ơn” của cậu ta, đã thế ngày nào cũng bị đối xử lạnh nhạt, thế là bực mình nói: “Tôi cứ đẩy ngã anh thì làm sao?”

Vương Tiểu Thiên không ngờ hắn lại ngang ngược như thế, tức đến không nói nên lời nữa, “Tôi… tôi chưa bao giờ bị ai đánh hết!”

“Anh đáng bị đánh, tự tung tự tác cả năm rồi, mọi người đều nhường anh đấy anh không biết à? Lại còn coi mình là đại tiên? Tật xấu ai chiều ra vậy.” Tiêu Ngọc Hoành lại xắn tay áo lên: “Đều là đàn ông hết, không phục thì đánh một trận, không phải anh khó chịu với tôi sao? Vừa hay, giờ tôi cũng rất khó chịu với anh, đến đi.”

Tiêu Ngọc Hoành ngoắc ngón tay về phía Vương Tiểu Thiên: “Đến đi.”

Vương Tiểu Thiên muốn đánh một trận với Tiêu Ngọc Hoành thật, nhưng người ta đứng ngay đó, cậu đi tay không đến lại sợ bị một đấm KO luôn, nhưng lửa giận trong lòng càng cháy càng vượng, thế là vung cây chổi trong tay về phía Tiêu Ngọc Hoành, không chịu thua về khí thế: “Đến thì đến!”

Trên chổi vẫn còn dính nước, Vương Tiểu Thiên vung một cái, Tiêu Ngọc Hoành lập tức lùi ra sau vài bước, cậu béo đang chơi game thì không thể tránh được, sau lưng dính đầy nước.

Cậu béo quay lại, nhìn chằm chằm vào cái chổi trong tay Vương Tiểu Thiên một hồi rồi hỏi: “Cái chổi này… trong phòng vệ sinh hả?”

Vương Tiểu Thiên không lên tiếng, Tiêu Ngọc Hoành gật đầu, cậu béo hét lên một tiếng, phụ bản cũng không thèm đánh nữa, vừa chạy ra ngoài vừa kinh tởm cởi áo ra.

Điểm duy nhất ở cậu béo này khiến Vương Tiểu Thiên thích chính là rất chú trọng vệ sinh.

Vương Tiểu Thiên nhìn theo cậu béo đang lao ra ngoài vài giây, sau đó cúi đầu nhìn chăm chú vào cái chổi trong tay, cuối cùng ngẩng lên nhìn Tiêu Ngọc Hoành, đột nhiên nhắm ngay cây chổi về phía giường Tiêu Ngọc Hoành.

Tiêu Ngọc Hoành hồi hộp, bước về phía trước một bước, Vương Tiểu Thiên vội vàng nhắm đầu chổi về phía hắn, sau đó thành công ép người kia lùi trở lại.

Vương Tiểu Thiên lập tức sáng lóe mắt, ánh mắt nhìn cây chổi hoàn toàn khác biệt.

“Thần khí” đây rồi!

“Bỏ cái chổi xuống.” Tiêu Ngọc Hoành nghĩ đến ông bác cọ nhà vệ sinh bình thường toàn cầm cái chổi này đi cọ bồn cầu bẩn thỉu, lại thấy buồn nôn: “Cầm chổi thì còn gì là hảo hán nữa?”

Vương Tiểu Thiên nào chịu bỏ “thần khí” xuống như thế, cậu thấy Tiêu Ngọc Hoành né cái chổi này, một lần nữa áp sát cái chổi vào giường hắn: “Xin lỗi đi! Không thì việc này không xong đâu!”

Vương Tiểu Thiên quát xong lại ấm ức xách cái áo của mình: “Quăng ngã tôi rồi còn đạp tôi, vết chân to từng này này!”

Tiêu Ngọc Hoành cãi: “Anh còn dùng đầu húc vào ‘thằng em’ tôi thây.”

Dừng lại một hồi rồi bồi thêm một câu: “Đã thế anh còn tàn nhẫn hơn, tôi chỉ muốn quăng chết anh, anh lại muốn tôi làm thái giám, đúng là thâm độc, kiểu người như anh, chậc.”

Vương Tiểu Thiên bị hắn nói vậy vừa tức vừa ngượng, lúc ấy điên lên, đầu nóng lên là húc sang luôn, giờ ngẫm lại rất là hối hận, thế là sờ sờ đầu: “Đầu tôi vẫn còn thấy tởm đây.”

Tiêu Ngọc Hoành không nhịn được mà cười: “Vậy anh đừng có húc chứ.”

“Cậu ra tay trước!” Vương Tiểu Thiên không nuốt trôi được cơn giận này: “Mau xin lỗi đi!”

Tiêu Ngọc Hoành hất đầu: “Không.”

Vương Tiểu Thiên tức đến run cả người, cây chổi trong tay lại gần giường Tiêu Ngọc Hoành thêm mấy phân: “Xin lỗi đi!”

Tiêu Ngọc Hoành cũng căng thẳng, nếu cái chổi đã từng chạm vào phân này mà chạm vào giường hắn, đừng nói đến quăng ngã Vương Tiểu Thiên, hắn có thể ném người này từ tầng bảy xuống luôn.

Thế là buông lời hung dữ: “Anh dám chạm cái chổi này vào giường tôi thử xem? Tôi bẻ đầu anh ngay!”

Vương Tiểu Thiên run lên, hai tay lại càng siết chặt cái chổi, đứng đấu mắt với Tiêu Ngọc Hoành.

Sau đó trước sự chú mục của Tiêu Ngọc Hoành, người nào đó không tin nhẹ nhàng cẩn thận chạm một góc chổi vào góc giường.

“Vương! Tiểu! Thiên!”

Vương Tiểu Thiên quăng chổi, quay đầu bỏ chạy.