Tiêu Ngọc Hoành thấy Vương Tiểu Thiên bắt đầu xếp đồ liền bò dậy, giờ mới nghiêm mặt lại, hỏi cậu: “Bố em đồng ý rồi à?”

Vương Tiểu Thiên đang xếp đồ liếc hắn một cái, khóe miệng cong lên chút xíu, gật đầu: “Ừ.”

Mắt Tiêu Ngọc Hoành lập tức sáng trưng, hắn kích động vồ đến định ôm Vương Tiểu Thiên hôn, làm Vương Tiểu Thiên ngã luôn vào trong vali.

“Đừng nghịch nữa, ban nãy hôn chưa đủ à?” Vương Tiểu Thiên lạnh mặt nhưng má đỏ hồng lên, tránh con “chó dại” đang liếm láp trên người mình, Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu không cho mình hôn liền nổi hứng đùa.

“Cho hôn hay bị ghẹo!” Tiêu Ngọc Hoành đè Vương Tiểu Thiên xuống không cho cậu ra khỏi vali, lòng thực sự rất hớn hở.

Vương Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng đáp lại, trong thái độ lạnh lùng mang một chút ngạo mạn: “Cậu đừng có đắc ý sớm quá, tôi còn chưa đồng ý qua lại với cậu đâu, nể mặt bố tôi đã dặn dò phải khoan hồng độ lượng, tôi cũng không cần dép lê nữa, cậu nằm xuống để tôi đánh mông mấy cái, biết đâu tôi lại nghĩ xem có nên cho cậu hôn… cậu làm gì đấy!”

Vương Tiểu Thiên ngạc nhiên, thấy Tiêu Ngọc Hoành bắt đầu nhét cậu vào trong cái vali to đùng, Vương Tiểu Thiên vội vàng giãy giạu nhưng Tiêu Ngọc Hoành lại khỏe hơn cậu quá nhiều, nhét hai chân hai tay mảnh khảnh của cậu vào trong, sau đó lanh lẹn kéo khóa lại.

“Tiên sư cha cậu!” Vương Tiểu Thiên bắt đầu nằm trong vali chửi ầm lên, “Thả tôi ra!”

“Tinh tướng cũng phải xem tình hình, nữ vương đại nhân.” Tiêu Ngọc Hoành đặt mông ngồi lên vali đồ vừa to vừa chắc chắn của Vương Tiểu Thiên, cách một tầng da thuộc dày cộp vẫn có thể cảm nhận được Vương Tiểu Thiên đang cử động bên trong, nụ cười lại thêm phần táo tợn.

Hắn nhận ra rồi, Vương Tiểu Thiên rất thương nhớ cái mông hắn, nhớ lại cậu ban nãy hôn nhất quyết không chịu thua, Tiêu Ngọc Hoành lập tức cảm thấy không ổn, nữ vương bệ hạ chẳng lẽ còn muốn “lật mình làm chủ”?

Không được, suy nghĩ này của cậu rất nguy hiểm, Tiêu Ngọc Hoành phải bóp chết từ trong trứng nước ngay.

“Nói nghiêm túc nhé, Tiểu Thiên, giờ chúng ta coi như là một đôi rồi phải không?” Tiêu Ngọc Hoành cúi người nói với người trong vali: “Anh hỏi thẳng nhé, chuyện trên giường, em nghĩ thế nào?”

Người bên trong im lặng một lúc rồi mới lúng búng trả lời: “Tôi tra thông tin rồi… đa phần người đồng tính… đều hỗ… ừm… hỗ, hỗ công…”

Cậu rất xấu hổ, nhưng đã có thể thể hiện hết suy nghĩ của mình rồi, để che giấu sự ngượng ngùng của mình, cậu lại giãy giụa trong vali: “Cậu thả tôi ra trước đi! Chúng ta từ từ rồi nói!”

“Không, không từ từ nói với em.” Tiêu Ngọc Hoành vẫn ngồi đè mông trên vali, ra điều kiện với người bên trong: “Ý em anh hiểu rồi, nhưng mà… anh top thuần, hay là em chịu ấm ức chút nhé, làm bot thuần đi, em hứa rồi anh sẽ thả em ra.”

“Cút đi!” Vương Tiểu Thiên trong vali đạp một phát thật mạnh, sôi cả tiết: “Vì sao phải bắt tôi phải chịu ấm ức? Không được!”

“Vì anh mạnh hơn em!” Tiêu Ngọc Hoành cười nói, nhàn nhã thong dong: “Lớp trưởng hôm nay dạy em một đạo lý cuộc đời, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh luôn đứng đầu! Đánh không lại thì phải cúi đầu phục tùng thôi, không phục lắm phải không? Không phục là đúng rồi, hiện thực tàn nhẫn thế đấy, Tiểu Thiên đáng thương của anh, ấm ức lắm phải không? Xoa đầu nè~”

“Xoa bố mày!” Vương Tiểu Thiên nổi điên, không thèm nghe cái “đạo lý cuộc đời” của Tiêu Ngọc Hoành, cậu nằm trong vali ngọ nguậy mấy cái, phát hiện không đẩy Tiêu Ngọc Hoành ra được, thế là thò hai ngón tay ra khỏi khe khóa kéo, muốn mở khóa từ bên trong ra, lại bị Tiêu Ngọc Hoành nhạy cảm phát hiện, thế là bị cưỡng chế nhét trở lại, đồng thời tên khốn kiếp nào đó lần này còn kéo cả hai bên khóa và cài mật khẩu.

Vương Tiểu Thiên nghe tiếng hắn cài khóa là biết ngay chuyến này vô vọng rồi, hận không thể ném luôn tên đang ngồi trên ngươi cậu xuống sông.

“Ngoan ngoãn làm 0 đi, để anh top.” Tiêu Ngọc Hoành độc đoán, “Đồng ý thì anh thả em ra.”

“Không!” Nói về cứng đầu thì Vương Tiểu Thiên không thua ai: “Hỗ công! Không thương lượng!”

Tiêu Ngọc Hoành nhướn mày, đứng dậy khỏi vali rồi dựng vali lên, mở cửa phòng kéo chiếc vali chứa Vương Tiểu Thiên ra hành lang dài dằng dặc.

Vương Tiểu Thiên căng thẳng, đã đánh hơi được mùi không ổn: “Tiêu Ngọc Hoành, cậu muốn làm gì?”

Vì đang ở trong hành lang nên Tiêu Ngọc Hoành không dám nói rõ quá, bèn hỏi lại Vương Tiểu Thiên một câu: “Rốt cuộc là có đồng ý không?”

“Không!”

Thằng con khốn kiếp nào đó liền đẩy mạnh cái vali bốn bánh một cái…

“Á á á á á á á!”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

“Á á á á á á á!”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Có mấy sinh viên mở cửa ra xem, hóa ra là thanh niên cao phú soái học lớp 2 khoa thiết kế phần mềm đang đẩy vali trên hành lang, nghe tiếng động bên trong chắc là có người.

“Tiêu—— Á á á—— Ngọc—— oa a a—— Hoành!”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

“…” Mẹ kiếp giỏi quậy thật.

Tiêu Ngọc Hoành đẩy Vương Tiểu Thiên từ đầu này sang đầu kia dãy ký túc, lại từ đầu kia đẩy về đầu này, Vương Tiểu Thiên tức đến mức không kêu nổi nữa, Tiêu Ngọc Hoành cũng chơi đủ rồi, thế là kéo vali chứa người về phòng.

“Đồng ý không?” Tiêu Ngọc Hoành gõ gõ cái vali.

Vương Tiểu Thiên không hó hé gì.

“Anh đẩy tiếp nhé?” Uy hiếp.

“…” Vẫn không hó hé gì.

Tiêu Ngọc Hoành hết cách, vì sợ người ta nghẹt thở nên không nghịch nữa, vươn tay mở khóa, kết quả ấn mấy lần vẫn không mở được, bèn hỏi Vương Tiểu Thiên: “Mật khẩu bao nhiêu?”

Mấy giây sau, bên trong mới vọng ra tiếng Vương Tiểu Thiên: “888.”

Giọng lạnh lùng nhưng lại mang theo vẻ ấm ức.

Tiêu Ngọc Hoành giờ mới mở được vali ra, kết quả Vương Tiểu Thiên vừa ra được liền hung dữ vồ tới định đánh hắn, tức không chịu được, Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu vẫn có tinh thần như vậy thì yên tâm hẳn, bắt đầu gặp chiêu nào giải chiêu ấy.

Hai người đang anh đấm tôi một cái, tôi sờ anh một cái, cửa phòng ký túc bỗng mở ra, cậu béo đi đường mệt mỏi kéo vali đi vào, thấy phòng ký túc bị hai người làm bừa bộn hết cả, trên sàn toàn là đồ của Vương Tiểu Thiên, mà hai người thì đang quần áo xộc xệch vật nhau dưới đất, hai chân Vương Tiểu Thiên quấn quanh eo Tiêu Ngọc Hoành, hai tay Tiêu Ngọc Hoành đè cổ tay cậu xuống, nhìn thế nào cũng ra đang làm chuyện xấu hổ, thế là lập tức đổi sắc mặt.

Cậu béo là trai thẳng, thẳng đến mức có thể làm nguyên liệu lắp ráp tên lửa, đảm bảo độ cong không vượt quá 0.01 độ, thế là cái mặt múp míp lúc đen lúc trắng, mãi sau mới phun ra một luồng hơi mờ.

Theo suy nghĩ “có gì đóng cửa bảo nhau”, cậu béo nghiêm mặt đóng cửa phòng lại, cậu hồi trước rất khâm phục Tiêu Ngọc Hoành, muốn cái gì thì có cái đó, là kiểu cho vào trong tiểu thuyết thì chính là nhân vật chính, hào quang có thể chói lóa cả chân trời, nhưng từ sau khi cậu biết hắn lại là đồng tính, thế là tự nhiên không thích người này nữa, cảm thấy hắn có bệnh.

Thế giới có mấy tỷ cô gái, hắn lại không chọn ra được ai để thích, mà trong số bao nhiêu thằng con trai lại cứ thích Vương Tiểu Thiên, có bệnh không?

Tuy hai người đã tách nhau ra rồi, Vương Tiểu Thiên mặt hồng hồng bắt đầu xếp đồ, Tiêu Ngọc Hoành cũng về ghế ngồi, nhưng cậu béo vẫn rất không thoải mái, nghĩ lại mình còn phải ở ký túc hai năm nữa, chẳng lẽ ngày nào cũng phải xem hai thằng con trai chim chuột nhau?

Cậu béo cũng là người thẳng thắn, thế nên cậu để vali xuống, mở miệng nói luôn: “Hai chúng mày chơi gay tao mặc kệ, nhưng phòng ký túc là không gian chung, thế nên đừng coi chỗ này là khách sạn, được không?”

Vương Tiểu Thiên đang nhặt đồ dưới sàn nghe vậy liền cau mày, Tiêu Ngọc Hoành lập tức căng thẳng, tuy cũng không thích cậu béo nói vậy lắm, nhưng lời cậu ta có lý, ký túc là không gian chung, thế nên không định cãi lại, cũng không hi vọng Vương Tiểu Thiên cãi nhau với cậu ta.

Mọi người đều là bạn học, làm căng cũng không phải chuyện tốt.

Vương Tiểu Thiên há miệng ra rồi nhưng lại như nhớ ra gì đó, thế là im lặng rồi ngậm miệng lại, sau đó cúi đầu nhặt đồ tiếp.

Tiêu Ngọc Hoành hơi ngẩn ra rồi mỉm cười, nhân lúc cậu béo không để ý mà xoa đầu Vương Tiểu Thiên một cái, rất vui mừng.

Thành cậu bé ngoan rồi.

Vương Tiểu Thiên bị ánh mắt hắn làm buồn nôn.

Vì kiêng dè cậu béo nên hai người sau đó không trêu nhau nữa, Tiêu Ngọc Hoành vốn định giúp Vương Tiểu Thiên dọn đồ, nhưng lại bị cậu đuổi về chơi game tiếp, còn Vương Tiểu Thiên thì thu xếp cũng nhanh, đến chạng vạng thì đã xếp xong đồ đạc.

Điện thoại trong túi rung lên, Vương Tiểu Thiên lôi ra nhìn, là tin nhắn của Tiêu Ngọc Hoành.

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Đi, ăn cơm thôi.

Vương Tiểu Thiên ngẩng đầu liếc nhìn hắn, lại nhìn cậu béo đang loanh quanh trải giường, gật khẽ rồi cầm thẻ cơm đi cùng Tiêu Ngọc Hoành ra khỏi ký túc.

Chờ ra đến cầu thang, Vương Tiểu Thiên mới bình thản hỏi hắn: “Có cần phải thế này không? Ăn cơm mà cũng phải nhắn tin?”

“Không phải anh béo vẫn ở phòng à?” Tiêu Ngọc Hoành tưởng cậu không vui bèn đưa tay ôm cổ cậu, cứ khoác vai như thế mà đi xuống, đồng thời giải thích: “Thế giới này có người dùng tâm lý bình thường mà đối xử với người đồng tính như Đoàn Sách, cũng có người khó chịu với người đồng tính như anh béo, chúng ta cũng không thể nói anh ta sai được,  cũng không thể cầm dao ép anh ta phải thích, chúng ta lại ở chung phòng ký túc, thế nào cũng phải có người gánh vác nhiều hơn, như thế mới có thể sống hòa hợp được, phải không?”

Tiêu Ngọc Hoành nói xong lại xoa đầu Vương Tiểu Thiên: “Cơ mà cũng đừng sợ, chúng ta chờ lát ăn cơm xong rồi đi xem nhà nhé.”

Vương Tiểu Thiên quay lại nhìn hắn: “Xem nhà gì?”

“Nhà chúng ta đó.” Tiêu Ngọc Hoành cười bảo, nói ra dự định của mình: “Chúng mình giờ là một đôi rồi, còn ở ký túc gì nữa? Tìm một phòng gần đây rồi ngày ngày lăn giường này, nấu cơm này, thích chết đi được.”

Tiêu Ngọc Hoành nghĩ quá tốt đẹp, Vương Tiểu Thiên lại liếc xéo hắn: “Lăn giường? Nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

Cũng không phải phản đối chuyện ra ngoài ở chung với hắn, chỉ cần hai người chia tiền nhà ra, trong vòng năm trăm tệ thì cậu vẫn có thể chấp nhận được.

Cùng lắm thì nghỉ hè làm thêm việc nữa là được.

Tiêu Ngọc Hoành nghe cậu nói vậy chỉ cười, chỉ cần sống chung, chuyện lăn giường còn xa sao? Cho dù Vương Tiểu Thiên không muốn, đến lúc đó hắn khóa cửa lại, Vương Tiểu Thiên chạy thoải mái, không bắt được thì coi như hắn thua!

Chuyện thuê nhà cứ thế mà quyết định xong, Tiêu Ngọc Hoành vốn định đưa Vương Tiểu Thiên đi ăn một bữa thật hoành tráng, nhưng Vương Tiểu Thiên nhất định đòi ăn ở nhà ăn.

“Giờ cậu cũng không xin tiền nhà nữa rồi phải không?” Vương Tiểu Thiên hỏi, nếu muốn thuê phòng thì không nên tiêu tiền linh tinh.

Tiêu Ngọc Hoành gật đầu, “Khoản tiền kiếm được đợt năm ngoái chạy việc cho mẹ vẫn còn hơn mấy vạn.”

Mấy vạn? Đủ dùng nửa học kỳ rồi. Vương Tiểu Thiên tính toán cho hắn, tên này từ bé đến lớn ăn sung mặc sướng quen rồi, cậu mà không để ý là chắc chắn sẽ tiêu bậy ngay, đang tính thì nghe thấy Tiêu Ngọc Hoành bình thản thêm một câu: “Có điều đợt cuối năm được thêm mấy triệu tiền hoa hồng nữa.”

“Mấy triệu… tiền hoa hồng?” Vương Tiểu Thiên đầu tiên là sững người, sau đó bỗng nhớ ra, Tiêu Ngọc Hoành hình như có 10% cổ phần trong tập đoàn Tiêu thị…

Vương Tiểu Thiên câm nín, cậu lại còn nghĩ cách tiết kiệm tiền cho hắn nữa chứ! Tiết kiệm được một hai trăm tệ còn chẳng đủ cho hắn lên game phát mấy cái loa!

Sau đó oán hận kéo vị đại gia nào đó đi về phía nhà ăn trường một cách càng kiên định hơn: “Đừng tưởng có mấy triệu bạc thì có thể ăn thùng uống vại!”

“Vâng!”

“Chịu được khổ mới là người trên người!”

“Bà xã nói rất đúng… á!”

Tiêu Ngọc Hoành vì một tiếng bà xã mà bị Vương Tiểu Thiên đánh cho cái.

Thế nên sau khi ăn bữa tối ở nhà ăn trường xong, hai người đã lấp đầy bụng bèn đi tìm nhà trọ.