Vương Tiểu Thiên vốn định nhắn một đống lời cực kỳ buồn nôn cho Tiêu Ngọc Hoành tởm một phen, nhưng rồi cậu phát hiện gõ chữ là một chuyện, chính miệng nói ra là chuyện khác, cấp bậc xấu hổ của hai người cách biệt quá xa, vì thế cậu cầm điện thoại do dự hồi lâu vẫn không dám nói ra câu thứ hai.

Sau đó đối phương trả lời, cũng gửi tin nhắn thoại, Vương Tiểu Thiên ấn nút phát, chất giọng trầm của Tiêu Ngọc Hoành liền vang từ trong điện thoại ra:

“Nói thêm mấy câu đi, để ông xã đây tiếp tục nghe giọng em.” Giọng điệu trêu chọc.

Vương Tiểu Thiên xấu hổ không muốn nói nữa, nhưng im lặng lại bất lợi cho sự phát triển đôi bên, thế là suy nghĩ một chút rồi vuốt màn hình: Sư phụ chơm chơm phát lì xì đi ~(@ ̄3 ̄@)

Tiêu Ngọc Hoành ngồi trên sofa trong căn hộ nhìn điện thoại mà cười lạnh, vừa lên đã đòi lì xì? Chẳng lẽ là một cô em mê tiền?

Tiêu Ngọc Hoành giờ đã gần như hoàn toàn tin rằng đối phương là con gái, dù hắn nhạy cảm đến đâu cũng không thể nghĩ ngay đến chuyện đối phương lại dùng phần mềm biến giọng để lừa hắn, hắn cũng không hiểu nhiều về tụi giả gái, vì thế hắn suy tư rất lâu, cảm thấy người này biết hắn là con nhà giàu từ một đường nào đó, bèn ôm ý định câu rùa vàng mà bám lấy hắn.

Nếu đúng là vậy thật…

Tiêu Ngọc Hoành ấn vào hình đại diện mỹ nữ anime của đối phương, mắt rơi xuống mục block, nhưng khi ngón tay chạm vào mục đó lại dừng một hồi, cuối cùng vẫn không ấn chọn.

Hệ thống: Đối phương đã phát cho bạn một lì xì!

Khẩu lệnh: Em là tiểu tao hóa, là con chó cái của ông xã~

Vương Tiểu Thiên nhìn thấy khẩu lệnh của lì xì, suýt nữa thì vứt luôn điện thoại mình đi, sắc mặt muốn đen bao nhiêu đen bấy nhiêu, đồng thời lập tức hiểu ra Tiêu Ngọc Hoành có ý định làm khó dễ mình.

Cậu lựa chọn không nhận lì xì này.

Hàn Tuyết Thiên: Sư phụ chơm chơm bắt nạt người ta! Đồ xấu xa~ hứ! đầu_lợn.jpg

Tiêu Ngọc Hoành lúc này có ý nghĩ giống như cậu béo, thực sự muốn vả con mụ này một phát, có thể nói năng tử tế không vậy?

Câu trả lời của Vương Tiểu Thiên là: Không thể.

Nghĩ rồi lại nghĩ, Vương Tiểu Thiên nhẹ giọng nói với điện thoại: “Đáng ghét.”

Chờ tin nhắn thoại gửi đi rồi, Vương Tiểu Thiên đỏ mặt lại chìm vào trong sự tự mình ghê tởm mình.

Sau đó thứ Tiêu Ngọc Hoành nghe thấy lại là giọng con gái đáng yêu tự mang hiệu ứng làm nũng: “Đáng ghét~”

Không thể chịu được con mụ này. Tiêu Ngọc Hoành hết hứng, một khi đã đoán đây là cô ả hám tiền, hắn nhất thời cảm thấy tẻ ngắt, nhưng đáy lòng vẫn còn sót lại một tia chưa xác định hiếm hoi khiến hắn vẫn chưa định xóa cô ả đi, vì thế hắn gửi tin nhắn thoại sang: “Tôi còn có việc, nói chuyện sau.”

Dừng một chút lại thêm một câu: “Tối rảnh thì lên chơi game.”

Sau đó tắt thông báo tin nhắn của cô ả hám tiền này đi, vì thế sau đó Vương Tiểu Thiên nhắn trả lời bốn câu đều không nhận được đáp lại.

Có vẻ hắn hơi lạnh nhạt. Vương Tiểu Thiên cầm điện thoại nghĩ, nhưng nhanh chóng thầm mắng mình nhạy cảm quá rồi, sau đó cầm sách lên chăm chú đọc.

Tối muốn chơi game thì chiều phải ngoan ngoãn học rồi.

Đọc sách trong công viên đến sáu giờ tối, Vương Tiểu Thiên ăn cơm tối xong về ký túc, mở máy tính ra đăng nhập, nhìn ID duy nhất trong danh sách bạn bè, tối thui, thế là Vương Tiểu Thiên tự chạy ra kênh chính.

Rất nhiều thứ không hiểu, Vương Tiểu Thiên hoàn toàn là người mới một mình lần mò chơi, kết quả kinh nghiệm có được sau khi làm nhiệm vụ còn không nhiều bằng kinh nghiệm mất do tử vong, tức lắm, cũng may chết nhiều sẽ dần nắm bắt được, skill cũng dần quen tay, cũng biết cách tìm nơi bẫy quái mà đánh.

Thế là khi Tiêu Ngọc Hoành tìm đến liền thấy em gái ngực to kia đang đứng trên bậc thang nhà giam, quạt “vèo vèo vèo” ném về phía đám tiểu cương thi, bị cắn mất máu lại tự buff cho mình một cái, tuy skill nối tiếp vẫn chưa tốt lắm nhưng cũng đã ra dáng rồi.

Không phải chơi rất tốt đó sao? Tiêu Ngọc Hoành đi đến, vung lưỡi hái giết nốt số quái còn lại cho cô ả rồi hỏi: “Chờ lâu lắm rồi hả?”

Vương Tiểu Thiên nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi, bất giác đã chơi một mình đến hơn hai tiếng đồng hồ.

“Không có~” Vương Tiểu Thiên bóp giọng, mặt lạnh mà nói những lời tâm tình êm tai: “Hơn nữa chờ sư phụ chơm chơm cũng là một loại hạnh phúc~”

Tiêu Ngọc Hoành tuy không thích nghe cô ả nũng nịu lắm nhưng giơ tay không đánh người đang cười, hơn nữa dù gì cũng là người làm “chồng”, vì thế bèn hỏi cô ả: “Còn phải làm nhiệm vụ gì nữa?”

Vương Tiểu Thiên mở danh sách nhiệm vụ ra, đang kiểm tra thì phía trên màn hình xuất hiện khung vuông có cái loa to:

[Thế giới] Gấu nhỏ đáng thương: Một đàn chó đang gây sự trên cầu Nại Hà Minh giới! Đại lão Tử thần và Quỷ vương mau đến đi!

Minh giới có hai class, Tử thần chủ cận chiến và Quỷ vương chủ pháp thuật, người trước vác lưỡi hái, người sau tung bùa chú, mà Tiêu Ngọc Hoành chính là đại lão Tử thần được gọi.

Tên nào không có mắt dám gây sự trên địa bàn bố mày? Tiêu Ngọc Hoành nghe tin này làm gì mà ngồi yên nổi nữa? Lập tức phát loa:

[Thế giới] Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Đám gây sự không được đi! Bố mày đến đây!

Nói xong liền phi thiên đi ngay, máu sôi sùng sục là đi đánh nhau luôn, quên béng sự tồn tại của Vương Tiểu Thiên.

Vương Tiểu Thiên một mình ở lại địa lao đen thui làm nốt nhiệm vụ còn lại, xong mới không nhanh không chậm phi thiên sang.

Hiện trường hỗn loạn, Vương Tiểu Thiên vừa xuống đất đã thấy màn hình đen sì, đến ai giết mình cũng không biết, liếc nhìn xung quanh, một đám đại lão đội dấu hội viên vip, Vương Tiểu Thiên nuốt nước bọt, cảm thấy cứ nằm vật ra như này cũng hay.

Dưới đất cũng nằm một đống, trong đó không thiếu người chủ yếu sang để hóng chuyện, Vương Tiểu Thiên một xu cũng không nạp nên tên ID là màu trắng bình thường nhất, trên cũng không có dấu hội viên, nằm trong đống thi thể rất không bắt mắt, vì thế đến cậu cũng không tìm được chính mình.

Tiêu Ngọc Hoành thì rất dễ thấy, xung quanh người tỏa ra khói đen, đang cùng mấy người chơi đều đến từ Minh giới đối kháng đám người đến gây chuyện.

Người gây chuyện đến từ nơi Vương Tiểu Thiên sinh ra, Tiên giới, đi đầu chính là cô ả bạch y tung bay, Vương Tiểu Thiên nhận ra, đó chính là nữ người chơi ID Tử Hà bị Tiêu Ngọc Hoành gọi là Diệt Tuyệt.

“Diệt Tuyệt, ngày nào cũng đến Minh giới gây chuyện, có gì thì đến tìm tôi này, cứ chặn cầu Nại Hà không cho người cấp thấp đi qua, vui lắm à?” Tiêu Ngọc Hoành vác cái lưỡi hái ngầu lòi chảnh chó của mình ngồi xổm trên thành cầu, như cười như không: “Được rồi, tôi biết cô thích tôi, nhưng dưa hái xanh không ngọt đâu.”

Toàn server đều biết Tử Hà theo đuổi Tiêu Ngọc Hoành, chỉ tội vị đại lão Tử thần này không có ý kết tình duyên, một lòng chỉ muốn đánh đánh giết giết, cô ả cũng đành phải dùng đánh đánh giết giết thu hút sự chú ý của hắn.

Vương Tiểu Thiên vốn không biết quan hệ mờ ám giữa Tiêu Ngọc Hoành và nữ người chơi kia, giờ nghe Tiêu Ngọc Hoành nói vậy liền hiểu ra, bèn ngồi khoanh chân trên giường trên, vừa xoay cái bút chì 2B trong tay vừa quan sát tình thế.

Nữ người chơi kia có vẻ là một cô gái thẳng thắn, ngả bài với Tiêu Ngọc Hoành ngay trước mấy trăm người chơi: “Anh biết rõ tôi thích anh mà anh còn kết tình duyên với người khác?! Lúc trước là ai lúc từ chối tôi đã nói, nếu như sau này muốn kết tình duyên thì đối tượng chắc chắn sẽ là tôi?! Giờ anh làm thế là sao?!”

Đám người ồ lên, sau đó Quỷ vương đầu dán bùa vàng đứng cạnh Tiêu Ngọc Hoành mở miệng: “Sinh tử, thế này là anh không đúng rồi, ít nhất cũng phải bảo với người ta một câu chứ?”

Tiêu Ngọc Hoành lúng túng, thực ra đến giờ hắn cũng chẳng muốn kết tình duyên, cầu ái với cô ả ngực to kia cũng chỉ là nhất thời máu dồn não, muốn xem xem rốt cuộc là cô ả có mục đích gì thôi.

Nhưng chung quy vẫn coi như là thất hứa rồi, Tiêu Ngọc Hoành vì đối phó với con mụ dai nhằng kia nên chỉ nói ra một nửa sự thật: “Tôi kết tình duyên rồi không sai, nhưng tôi không hề thích cô ta.”

Vương Tiểu Thiên xoay bút, xem kịch mà lòng lặng như nước, nhưng khi một người chơi chỉ vào thi thể cậu hô to: “Người đàn bà của Sinh tử ở đây!”, mặt cậu liền giật giật.

Tất cả mọi người đều xoẹt một cái nhìn xuống thi thể cậu, Vương Tiểu Thiên đang nghĩ xem có nên tiếp tục giả chết không thì con mụ ID Tử Hà kia phi đến giẫm lên thi thể cậu, Vương Tiểu Thiên ấn hồi sinh luôn.

Vương Tiểu Thiên không thể nhẫn nhịn vụ bị đạp với giẫm, Tiêu Ngọc Hoành đạp cậu thì thôi đi, con mụ này là cái thá gì?

Không ai có thể giẫm lên ta rồi mà vẫn bình thường như không. Thế là Vương Tiểu Thiên nghĩ ngợi, mở túi đồ ra, dùng ba cái loa miễn phí hệ thống tặng người mới cùng lúc đăng lên:

[Thế giới] Hàn Tuyết Thiên: Tôi là bà xã của “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh” ~ mọi người nhớ tôi nha~ moa moa~~~

[Thế giới] Hàn Tuyết Thiên: Tôi là bà xã của “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh” ~ mọi người nhớ tôi nha~ moa moa~~~

[Thế giới] Hàn Tuyết Thiên: Tôi là bà xã của “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh” ~ mọi người nhớ tôi nha~ moa moa~~~

Cô gái bạch y tung bay kia lập tức bùng nổ, còn Tiêu Ngọc Hoành thì thấp giọng cười, tự nhiên cảm thấy cô ả hám tiền này cũng thú vị ghê.