Anh Trần này rất quan tâm Vương Tiểu Thiên, hai nhà gần nhau, Vương Tiểu Thiên lại xinh xắn, hồi còn nằm tã vẫn hay được anh ta ôm chơi.

“Chuyên ngành gì thế?” Anh Trần hỏi, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ bẩn kia.

“Thiết kế phần mềm ạ.” Vương Tiểu Thiên nói, thấy anh ta đi sang bèn lặng lẽ dịch ra xa một chút, hồi bé cậu rất thích bám sau mông ông anh hàng xóm này, sau này thấy anh ta sa đọa nên cũng có ý thức xa cách dần.

“Chuyên ngành này hả? Sao lại không liên quan đến game được? Liên quan lắm ấy chứ!” Anh Trần nhếch môi cười, hóa ra là nghe thấy lời Vương Thiến Thiến rồi, không biết một câu này của mình đã làm tim cả nhà chìm hẳn xuống.

“Học chuyên ngành này ra chắc là làm lập trình viên chứ? Sao lại liên quan đến game được?” Vương Tiểu Thiên cau mày hỏi.

“Đúng là làm lập trình viên, nhưng giờ thị trường phần mềm gần bão hòa rồi, mọi năm vẫn là công ty game nhận nhiều lập trình viên nhất.” Anh Trần giải thích, bộ dạng hiểu biết lắm: “Giờ ngành sản xuất game không phải đang trong giai đoạn phát triển mạnh sao?”

Mặt ông cụ càng cau có, lông mày Vương Tiểu Thiên cũng nhíu lại, bầu không khí trong phòng nhất thời ảm đạm đi, cuối cùng vẫn là Vương Thiến Thiến ra hòa giải: “Vậy không vào công ty game không phải ổn rồi sao? Tiểu Thiên nghiên cứu phần mềm thôi.”

“Vậy cũng phải xem trường.” Anh Trần lại làm loạn thêm, người chơi game như anh đương nhiên hi vọng người trên cả thế giới này đều chơi game: “Tuy chuyên ngành tên như nhau nhưng trọng tâm giảng dạy của mỗi trường chưa chắc đã giống, chưa biết chừng trường A nhận Tiểu Thiên lại thiên về nghiên cứu game thì sao?”

Vương Tiểu Thiên không thích nghe anh ta nói, bèn lên tiếng trước khi ông cụ ra quyết định: “Được rồi, em lên mạng tra thử, nếu thực sự thiên về nghiên cứu game thì… em sẽ học lại!”

Cậu nói rất kiên quyết, nhưng sau khi theo anh Trần vào phòng rồi thì lại héo rũ ra, lòng thực sự không muốn học lại thêm năm nữa, người ta ba năm cấp ba, cậu học tận năm năm, khó chịu biết chừng nào? Thế là chỉ có thể ngồi cầu chuyên ngành này của trường A chú trọng vào nghiên cứu phần mềm.

Nhưng ghét của nào trời trao của nấy, hai người ngồi trước máy tính vừa đăng nhập vào diễn đàn trường hỏi, quả nhiên là thiên về phát triển game.

Vương Tiểu Thiên hiểu ra rồi thì rất tức giận: “Phát triển game thì ghi phát triển game đi! Còn gọi ‘thiết kế phần mềm’ làm gì?”

“Chú nói vậy không đúng rồi nhé, người ta học viết mã đàng hoàng, chỉ tội sinh viên tốt nghiệp vào công ty game làm mấy năm nay nhiều hơn thôi.” Anh Trần còn đang xem diễn đàn, cuối cùng quay lại nói với Vương Tiểu Thiên: “Chú đừng chê, anh cho chú xem, giờ internet đang trên đà phát triển mạnh, tương lai của ngành phát triển game rất ổn, trường chú học lại là trọng điểm 211, năm nào cũng có rất nhiều công ty mạng cỡ lớn đến trường chú tuyển lập trình viên, nếu không phải đầu anh không thông minh, trước đây không phát hiện cái hay của game, chắc chắn sẽ vào trường chú học.”

Vương Tiểu Thiên tuy nghe anh ta nói vậy nhưng vẫn rầu rĩ không vui, thực ra cậu cũng có thể coi là khác biệt trong lớp người trẻ rồi, giờ con nhà ai mà chẳng thích chơi game? Đến đứa trẻ mới năm sáu tuổi đã biết đòi bố mẹ điện thoại di động để chơi bắt cá, chém hoa quả rồi, cũng chính vì trong nhà Vương Tiểu Thiên có một cụ ông, làm cả nhà cũng cứng nhắc theo.

Anh Trần thấy Vương Tiểu Thiên vẫn ỉu xìu, suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng khuyên: “Nếu chú thực sự không thích thì học thêm năm nữa, nhưng với tính cách của cụ nội nhà chú, sang năm chú vẫn không được đăng ký vào chuyên ngành mình thích, tin không? Anh coi chú là em trai nên mới nói lời này, nếu là người khác thì anh thèm vào mà quan tâm!”

Câu này của anh ta như một cái gậy đánh mạnh vào đầu Vương Tiểu Thiên, trước nỗi sợ hãi của việc học lại lớp mười hai và tương lai không xác định, cậu lập tức cắn răng, ra quyết định.

“Được! Em sẽ học trường này!” Vương Tiểu Thiên nói, sau đó quay sang dặn anh Trần: “Anh Trần, bên cụ em anh giấu hộ em nhé, nếu có hỏi đến thì cứ bảo chuyên ngành này của em là sửa máy tính, tuyệt đối đừng nhắc đến game, anh cũng biết mà, cụ em không thích thanh niên chơi game.”

Thực ra cậu cũng không thích, cảm thấy đó là một đám người mê muội mất cả ý chí.

Anh Trần tất nhiên là đồng ý, sau đó Vương Tiểu Thiên về nhà, lừa cụ nội là chuyên ngành chuyên về sửa chữa máy tính thôi, chỉ nói thật với bố cậu.

“Nghiên cứu game? Trường đại học tốt như vậy sao lại đi làm mấy thứ game gủng vậy?” Bố Vương Tiểu Thiên cau mày đẩy gọng kính trên mũi, tuy ông đã có tuổi nhưng là một người trung niên rất nhã nhặn, ra ngoài chẳng ai tin là người làm ruộng.

“Vì mấy năm nay hướng phát triển tốt, thế là trường cũng thiên về mảng này, đàn anh trên diễn đàn cũng bảo là bài tập thầy giao đều là cho học sinh viết một trò chơi nhỏ có thể vận hành được.” Vương Tiểu Thiên rầu rĩ nói: “Kệ đi, trước cứ học đã, cũng không phải tất cả mọi người tốt nghiệp xong đều làm đúng chuyên ngành mà.”

Bố Vương Tiểu Thiên nghĩ học lại cũng chưa chắc đã được kết quả tốt, yên lặng một hồi rồi mới gật đầu đáp: “Thôi được.”

Cuối cùng lại dặn Vương Tiểu Thiên một câu: “Con tuyệt đối đừng học anh Trần con, chìm đắm vào game rồi không thoát ra được.”

Trước đây rõ ràng là một thằng nhóc tốt, sao lại bị game online làm biến thành người bỏ đi thế chứ? Với cả nghe nói dạo này đám trẻ mê game nhiều hơn hẳn.

Vương Tiểu Thiên hơi sững ra rồi đưa tay vỗ vai bố cậu, “Yên tâm đi bố, con không chơi game, cho dù học chuyên ngành này con cũng không chơi đâu.”

Người trung niên nghe cậu nói vậy mới an tâm mấy phần, chuyện cứ xác định như thế, cả nhà chuẩn bị cho việc đi học đại học, đến mùng 3 tháng 9, Vương Tiểu Thiên một mình kéo vali đồ cũ kỹ cầm theo giấy báo trúng tuyển lên huyện đi tàu hỏa, kinh qua hành trình hai mươi ba tiếng dằng dặc cuối cùng cũng đến thành phố X phồn hoa.

Đại học A là trường nổi tiếng nhất thành phố X, có lịch sử trăm năm, trường học ngay trong khu phồn hoa của thành phố, Vương Tiểu Thiên vốn thấy thành phố X nguy nga lộng lẫy như thế, cứ như thế giới tương lai trong phim ảnh, bèn nghĩ trường A cũng rất đẹp, nào ngờ vừa bước vào cổng lớn đầy khí thế lại nhìn thấy tòa kiến trúc cũ mèm.

“…” Trường có tiếng trăm năm, quả nhiên có mùi cổ điển.

Tuy không giống ngôi trường hiện đại trong tưởng tượng, nhưng Vương Tiểu Thiên vẫn thích bầu không khí yên bình nho nhã của nơi này, đi ngang qua một cái đình còn có thể thấy rất nhiều sinh viên đang đọc sách ở đó, phía sau hòn giả sơn thậm chí còn có một đám người đang đứng thẳng như bút tụng tiếng Anh, lòng nghĩ không hổ là trường nổi tiếng, mọi người đều đến đây để học hỏi kiến thức, tâm trạng lại càng hài lòng hơn.

Vì đến đây loanh quanh cả ngày nên Vương Tiểu Thiên báo danh muộn, đến khi cậu làm xong thủ tục nhập trường thì cũng đã xẩm tối, Vương Tiểu Thiên kéo vali hành lý đã cũ lên tầng bảy, thở hổn hển mấy hơi rồi kéo hành lý đi trên hành lang thật dài tìm phòng của mình.

F710, F710… Vương Tiểu Thiên dừng lại trước một cánh cửa sơn màu xanh lục, loáng thoáng nghe thấy tiếng người vọng từ bên trong ra, bèn cúi đầu chỉnh lại quần áo một chút rồi mới đẩy cửa đi vào…

“Đcm nó chứ! Dám giết bố! Bố giết chết mày!” Tiếng rống giận dữ đến từ một cậu béo tay trần, cậu ta nhìn chằm chằm vào laptop, tay gõ bàn phím cành cạch.

“Ôi chao mày lên nhanh quá đấy, cái khiên thịt này xông lên không nhanh bằng mày đâu.” Người nói câu này là một chàng trai ngồi song song với cậu béo, tay cũng để trần, miệng ngậm một điếu thuốc lá khói xanh lượn lờ.

Một phía khác quay lưng về phía hai người, một cậu trai lại im lặng chơi, có điều hắn không dùng laptop mà dùng máy tính bàn ba màn hình, không sai, chính là loại máy màn hình lớn siêu nét như trong phim gồm ba màn hình lớn kết hợp lại, trông rất oách xà lách.

Vương Tiểu Thiên vẫn chưa thò chân vào đã đóng cửa lại rồi.

Cậu đột nhiên cảm thấy, về nhà học lại năm nữa cũng không thảm đến mức này.