Lúc Tiêu Ngọc Hoành biết chuyện này, video đã từ group lớp truyền sang diễn đàn trường rồi, hắn hiểu Vương Tiểu Thiên mà biết chắc chắn sẽ tức lắm, cũng may hắn là chủ group nên lập tức xóa video trong nhóm đi, chỉ tội video trên diễn đàn trường thì hắn không có quyền xóa, đến khi hắn gọi điện cho thầy giáo quản lý diễn đàn xóa video xong, lượng download đã lên đến bảy trăm lượt.

Nói cách khác, ít nhất 700 người đã có đoạn video kia, có lẽ sau này sẽ còn nhiều hơn, Tiêu Ngọc Hoành bất lực, chỉ đành ở trong phòng nói cậu béo vài câu rồi vội vàng lên thư viện trường tìm Vương Tiểu Thiên.

Khi hắn tìm được Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên đang bị hai cô gái vây lấy, giơ điện thoại cho Vương Tiểu Thiên xem, còn đang đứng cười hi hi ha ha.

“Con trai các cậu bình thường đều trêu nhau trong phòng vậy hả?”

“Tiêu Ngọc Hoành ra tay mạnh ghê, đánh bôm bốp rõ to.” Một cô gái nói xong bèn nhìn Vương Tiểu Thiên, ánh mắt mang vẻ ngưỡng mộ: “Cơ mà cậu khóc trông đẹp lắm.”

Vương Tiểu Thiên lặng lẽ xem video, khuôn mặt đẹp đẽ ôn hòa không chút biểu cảm, tim Tiêu Ngọc Hoành đập mạnh, có lẽ vì đi nhanh quá, nhận thấy hắn đến, Vương Tiểu Thiên ngước mắt lên, hai cô gái kia cũng phát hiện ra Tiêu Ngọc Hoành, một người cười nói: “Nam chính đến rồi à?”

Người còn lại có vẻ nhận ra không khí không đúng lắm nên không nói gì, tắt video đang mở trong điện thoại đi.

Tiêu Ngọc Hoành đứng đó do dự vài giây rồi mới nói với Vương Tiểu Thiên: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Vương Tiểu Thiên đứng dậy, trông vẫn khá là bình tĩnh, Tiêu Ngọc Hoành hơi yên tâm hơn, đến khi hai người ra khỏi thư viện khoa học thông tin ở tầng bốn, Vương Tiểu Thiên chỉ cầu thang: “Chúng ta đi thang bộ.”

Tiêu Ngọc Hoành đã ấn thang máy sững ra rồi chấp thuận: “Được.”

Thế là đi vào cầu thang âm u, đèn trên đầu là đèn công tắc, Tiêu Ngọc Hoành đang định thò tay nương theo ánh huỳnh quang sờ tường tìm công tắc, thì đột ngột bị người phía sau đẩy mạnh vào tường.

Tiêu Ngọc Hoành đập mặt vào tường nhưng cũng không đau, quay người lại thật nhanh trước khi Vương Tiểu Thiên có hành động kế tiếp, hắn tựa vào tường đối diện với Vương Tiểu Thiên.

Vương Tiểu Thiên vung nắm đấm đến, Tiêu Ngọc Hoành nhanh tay nhanh mắt vươn tay túm lấy nắm đấm của cậu, sau đó bất lực giải thích với Vương Tiểu Thiên trong bóng tối: “Không phải tôi đăng video lên.”

“Tôi biết.” Vương Tiểu Thiên tức đến run người: “Là Lưu Chủ Kiến, tôi đương nhiên sẽ đi tính sổ với cậu ta, nhưng nếu lúc đó không phải cậu đánh tôi thì cũng sẽ không có video này!”

Tiêu Ngọc Hoành nghẹn họng không trả lời được, quả vậy, video này cho dù không phải hắn quay cũng không phải hắn đăng, nhưng hắn là người đầu têu khó tránh khỏi tội lỗi.

Vì thế hắn xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng hết sức bắt những người tải video này xóa đi, hơn nữa… anh cũng đừng để bụng như thế, cũng chẳng phải chuyện to lớn gì, con trai mà, đánh nhau trong ký túc là chuyện bình thường, mọi người xem xong sẽ quên thôi….”

“Vậy cậu để tôi đánh đi!” Vương Tiểu Thiên hếch cằm lên gầm khẽ với hắn, mắt đỏ hoe: “Đằng nào người bị đè ở dưới cũng không phải cậu! Người bị lấy dép đánh cũng không phải cậu! Bị cả trường nhìn thấy mình khóc không phải cậu! Cậu bảo tôi sau này đi đứng trong trường thế nào đây! Mọi người sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt thế nào?! Cậu lại dám… lại dám nói không phải chuyện to lớn gì! Cậu căn bản có biết tôi cảm thấy thế nào đâu!”

Tiêu Ngọc Hoành im lặng, nhưng khi Vương Tiểu Thiên một lần nữa vung nắm đấm lên định đánh hắn bỗng để ý thấy hai người thò đầu ra trên cầu thang, tò mò nhìn về phía bên này.

Hóa ra là hai cô gái ban nãy cho Vương Tiểu Thiên xem video, Vương Tiểu Thiên quát to như thế, thư viện lại yên tĩnh, thế là dẫn các cô đến.

Thấy Vương Tiểu Thiên đè Tiêu Ngọc Hoành vào tường, một cô gái tự dưng tỏ ra phấn khích, người còn lại thì lo lắng, do dự một hồi rồi nói với Vương Tiểu Thiên: “Vương Tiểu Thiên, bọn tôi không có ý chế giễu cậu, bọn tôi cho cậu xem video chỉ là vì thấy thú vị thôi, cậu đừng giận.”

Vương Tiểu Thiên thấy bị các cô nhìn thấy rồi, thế là cắn răng, vẻ mặt vừa phức tạp vừa tức giận, buông Tiêu Ngọc Hoành ra rồi xoay người đi xuống.

Tiêu Ngọc Hoành gật nhẹ đầu với hai cô gái, sau đó mới đuổi theo Vương Tiểu Thiên, hai người vừa ra khỏi thư viện liền bị không ít người nhìn bằng ánh mắt như cười như không, Vương Tiểu Thiên xấu hổ không thôi, chỉ đành cúi đầu đi thật nhanh.

Tiêu Ngọc Hoành theo sát đằng sau, Vương Tiểu Thiên quyết định về phòng rồi mới xử lý hắn.

Thực ra video lan truyền cũng không rộng quá, thứ nhất là thời gian lan truyền ngắn, thứ hai là không phải tất cả mọi người đều lên diễn đàn trường xem, nhưng bị những kẻ lắm chuyện lan truyền đi chỉ là vấn đề thời gian, Vương Tiểu Thiên nghĩ mà thấy nhức đầu, vừa hận Tiêu Ngọc Hoành và Lưu Chủ Kiến ức hiếp người ta quá đáng, vừa giận mình sao lúc đó lại không chịu được nhục nhã mà khóc?

Lần này thì hay rồi, giáo viên lẫn sinh viên cả trường đều nhìn thấy vẻ khó coi của cậu rồi.

Khó khăn lắm mới về đến phòng trong ánh mắt quái dị của mọi người, cậu béo đang ăn cơm hộp, Vương Tiểu Thiên nộ khí xung thiên, đi thẳng đến hất luôn hộp cơm của cậu béo, cậu béo sững ra, mặt dính không ít cơm, sau đó định thần lại, sừng sộ định đánh nhau với Vương Tiểu Thiên.

Tiêu Ngọc Hoành và Đoàn Sách lập tức sang ngăn, Tiêu Ngọc Hoành ôm Vương Tiểu Thiên, Đoàn Sách chắn trước người cậu béo, miễn cưỡng khống chế được tình hình.

“Vương Tiểu Thiên, anh bình tĩnh đi!” Tiêu Ngọc Hoành dùng hai cánh tay kẹp chặt Vương Tiểu Thiên, lớn tiếng khuyên: “Chuyện gì mà không thể nói năng tử tế được hả? Có cần phải làm ầm lên vậy không?”

Vương Tiểu Thiên ngoái đầu ra đằng sau, oán hận nhìn hắn: “Lúc cậu lấy dép đánh mông tôi sao không nghĩ đến chuyện nói năng tử tế?!”

Tiêu Ngọc Hoành nhất thời nghẹn lời, còn cậu béo đang bị Đoàn Sách ngăn lại chỉ vào Vương Tiểu Thiên mà chửi: “Đm mày đáng đánh! Tao cho mày biết Vương Tiểu Thiên, bọn tao nhịn mày cả một năm rồi! Thích theo ý mình à! Không hợp đám đông lại còn xem thường người ta! Mày là động vật quần cư đấy không biết à? Mày muốn sống một mình thì lên núi tu tiên đi! Mày đến phòng bọn tao trưng cái mặt đấy ra làm gì?”

Vương Tiểu Thiên tức đến định nhào lên đánh cậu ta, chỉ tội bị Tiêu Ngọc Hoành ôm chặt lại, đành phải đạp chân về phía cậu béo, không cẩn thận đạp phải Đoàn Sách đang can, Đoàn Sách ăn đau hơi cúi người sờ đùi mình, nào ngờ để cậu béo lách được, cơ thể 90 cân lại nhanh nhẹn luồn ra trước Vương Tiểu Thiên, tát thẳng vào mặt Vương Tiểu Thiên.

Tiêu Ngọc Hoành phản ứng rất nhanh, vội vàng ôm Vương Tiểu Thiên quay người lại, dùng thân mình bảo vệ cậu, nhưng vẫn chậm một chút, bàn tay cậu béo một nửa đánh vào người hắn, một nửa đánh vào tai Vương Tiểu Thiên.

“Lưu Chủ Kiến!” Tiêu Ngọc Hoành cũng cáu lên, vừa ôm Vương Tiểu Thiên như đang phát điên, vừa lớn tiếng mắng cậu béo: “Anh còn đánh nữa thì tôi ghi tên lại đấy!”

Cậu béo không sợ Vương Tiểu Thiên nhưng lại sợ Tiêu Ngọc Hoành, bị hắn quát như thế đành mím môi căm giận ngồi xuống ghế, cái mặt phì nộn tức đến đỏ nhừ, còn Vương Tiểu Thiên thì vẫn không thể ngừng lại được, vẫn giãy giụa trong lòng Tiêu Ngọc Hoành.

Tiêu Ngọc Hoành cũng quát Vương Tiểu Thiên một câu: “Anh cũng im lặng đi! Có tin tôi đuổi học anh không cần thông qua trường không!”

Vương Tiểu Thiên không sợ bị đánh cũng không sợ bị cảnh cáo, định cãi lại, nhưng mà đuổi học…

Tuy không nghĩ Tiêu Ngọc Hoành có bản lĩnh lớn đến thế, nhưng vẫn bị làm giật mình, giờ mới bực bội đứng yên.

Ký túc cuối cùng cũng yên tĩnh, có người nghe tiếng đẩy cửa hỏi, Tiêu Ngọc Hoành đuổi ra rồi khóa trái cửa lại, nhìn căn phòng rối tung một nùi, cau mày thở nặng nề.

Đoàn Sách ra ngoài ban công hút thuốc, Tiêu Ngọc Hoành ngẫm nghĩ một hồi rồi ra lệnh cho cậu béo: “Anh xin lỗi Vương Tiểu Thiên đi.”

Cậu béo đang ở đằng kia dùng khăn tay lau máy tính, hóa ra lúc Vương Tiểu Thiên lật hộp cơm của cậu ta, tiện thể hất luôn cả cốc nước, nước dội thẳng vào cái máy tính xách tay đã cũ của cậu ta, màn hình đen ngòm.

Cậu béo “xì” một tiếng, bực bội nói: “Dựa vào cái gì mà tao phải xin lỗi nó? Nó làm hỏng máy tính của tao rồi đây này!”

“Chẳng phải anh đánh anh ta rồi à?” Tiêu Ngọc Hoành cau mày rồi giục: “Mau, xin lỗi người ta đi.”

“Không.” Cậu béo thấy Tiêu Ngọc Hoành thiên vị: “Mày toàn che cho nó thôi, chỉ vì nó đẹp còn tao thì xấu phải không?”

Đoàn Sách đang hút thuốc ngoài ban công nghe xong liền cười, Tiêu Ngọc Hoành nghẹn họng rồi giải thích: “Chẳng phải anh đăng video lên trước à? Nếu đổi là anh bị người ta đánh xong video còn bị đăng lên mạng, anh có giận không?”

Cậu béo cũng cố chấp, không chịu xin lỗi, “Nó còn hất đổ cơm của tao kìa, máy tính cũng làm hỏng luôn, tao không bắt nó đền máy cho tao đã là tốt lắm rồi.”

Tiêu Ngọc Hoành hết cách với cậu ta, lại sang làm công tác tư tưởng với Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên lại càng không để ý đến hắn, đỏ hoe mắt trèo lên giường trên nằm.

“Thôi vậy.” Đoàn Sách nói với Tiêu Ngọc Hoành: “Hai người đều có lỗi, cứ thế đi.”

Tiêu Ngọc Hoành nhất thời cũng chẳng biết làm gì hai người này, lại nhận được điện thoại của thầy quản lý, bèn dặn Đoàn Sách trông hộ rồi vội vàng đi.

Quả nhiên là có người nghe tiếng họ đánh nhau trong phòng rồi báo với thầy giáo, Tiêu Ngọc Hoành quan hệ tốt với thầy giáo, nói một thôi một hồi dìm chuyện này xuống, không để chuyện xé ra to hơn.

Trở về đến phòng, cậu béo không có mặt, Tiêu Ngọc Hoành hỏi Đoàn Sách mới biết cậu ta ôm máy tính đi sửa rồi, Tiêu Ngọc Hoành lại nhìn giường trên mình, người kia vẫn đang nằm quay mặt vào tường.

Tiêu Ngọc Hoành thò tay đẩy cậu một cái: “Khóc à?”

Vương Tiểu Thiên đập gối vào mặt hắn: “Có cậu khóc ấy!”

Tiêu Ngọc Hoành yên tâm hơn, sau đó bàn với Đoàn Sách nên làm thế nào để làm dịu quan hệ trong phòng.

“Hai người này đều nhỏ nhen, tôi thấy khó đấy.” Đoàn Sách hút thuốc nói.

Tiêu Ngọc Hoành tán đồng, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định trước cứ cho hai người một thời gian bình tĩnh lại đã, xem xem sau này có cơ hội để hai người hòa hợp được không.

“Khoan dung một chút nhé.” Tiêu Ngọc Hoành vỗ vai Đoàn Sách, cũng may trong phòng vẫn còn cậu chàng bình tĩnh.

“Yên tâm đi, nhà tôi nuôi một đống mèo.” Đoàn Sách cười, “Tính hơi bị tốt luôn.”

Con sen đúng là khác. Tiêu Ngọc Hoành có thêm kiến thức mới về người nuôi mèo, sau đó kiên nhẫn quan sát hai người kia, không cho họ làm loạn thêm nữa.

Máy tính cũ của cậu béo hỏng rồi, Tiêu Ngọc Hoành lén đền cho cậu ta năm nghìn, để cậu béo tự đi mua máy mới, cậu béo nguôi giận không ít, lên mạng mua một chiếc, còn Vương Tiểu Thiên thì ngày ngày ra ngoài đều sẽ bị người khác cười trêu, khiến Vương Tiểu Thiên còn chẳng buồn đi thư viện nữa, học xong lại rúc về phòng.

Tuy cậu cũng rất ghét ở trong phòng.

Cứ thế qua được hai hôm, cậu béo xảy ra chuyện, người thì không sao nhưng tinh thần bị đả kích mạnh, bởi vì tài khoản game cậu coi như sinh mệnh thứ hai bị người ta hack mất rồi.