Edit: Mộc

Cô làm sao vậy? Lòng cô giống như có lửa đốt…

“Không được phép bắt nạt mẹ tôi!” Thằng bé kia vọt tới, vừa đánh vừa đá anh.

Anh không thèm để ý, mặc kệ thằng bé làm bậy, tiếp tục ‘bắt nạt’ mẹ nó.

Anh không thể buông tay…

Mở mắt ra, cô đã tỉnh táo lại.

Cô lạnh lùng nhìn làn váy màu đen, ánh mắt lén lút ác độc vừa biến mất ở góc vườn hoa.

Cô đẩy anh ra, “Phàn Dực Á, anh muốn để mạng lại Ả-rập sao?”

Thông dâm sẽ bị đánh chết!

Ở Ả-rập, nam nữ tự ý hẹn hò đã tạo thành tội thông dâm, huống hồ hành vi của bọn họ bây giờ!

“Anh không sợ! Em vốn là vợ của Phàn Dực Á này!” Anh vô cùng kiên quyết.

Anh biết, nếu anh đưa cô trốn đi, hoàng thất nhất định sẽ truy tìm, cho dù phải sống những ngày lang thang chân trời góc biển anh cũng không sợ!

“Chúng ta đã ly hôn rồi!” Cô lại lạnh lùng nhắc nhở anh lần nữa.

Nhưng anh làm như mắt mù tai điếc, “Thu dọn đồ đạc đi, đêm nay anh sẽ đưa em đi!”

“Phàn Dực Á! Em sẽ không đi với anh!” Cô cố che giấu cõi lòng xao động, từ khi Phàn Dực Á hôn cô, tim cô đã đi đâu mất.

Ôm lấy đứa bé, cô vội vàng đi khỏi vườn hoa, còn cố nói lại một câu, “Phàn Dực Á, nếu anh còn muốn giữ mạng của mình lập tức rời khỏi Ả-rập đi!”

“Hạ Vũ Mạt, anh sẽ đi khỏi Ả-rập! Nhưng phải đưa cả em đi cùng!” Anh đứng phía sau, nói như chém đinh chặt sắt, đủ để cô nghe thấy, “Hạ Vũ Mạt, buổi tối anh đến đây chờ em! Em không đến, anh sẽ đi tìm em!”

Đêm nay, anh nhất định phải đưa cô đi!

. . . . . .

Trong phòng, cô cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của con trai.

Sắc mặt cô càng lúc càng lạnh lẽo.

Người phụ nữ mặc áo đen…

Chỉ sợ là…

Lòng cô bỗng nhiên có dự cảm không lành.

Phàn Dực Á phải rời khỏi Ả-rập ngay!

Ả-rập là nơi mà một người ngoại quốc có thể chết rất dễ dàng!

. . . . . .

“Thần Y, đoàn ngoại giao đến từ Trung Quốc khi nào thì đi?” Sau khi Thần Y quay về phòng, cô cẩn thận hỏi anh.

“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.” Không hiểu sao cô cảm thấy Thần Y hôm nay có gì đó không yên lòng.

Hoặc là có chuyện gì nặng nề.

“Có thể khiến bọn họ đi sớm một chút không?” Cô biết như thế là không phù hợp, nhưng cô không hy vọng có chuyện không may xảy ra.

Gương mặt tuấn tú của Thần Y vẫn quay về phía ngoài cửa sổ, là mảng hoa hướng dương ẩn trong đêm tối, dường như không chú ý đến lời của cô, càng không biết anh đang nghĩ gì.

“Thần Y, Thần Y…” Cô gọi anh vài lần, anh mới quay sang, đột nhiên nói, “Mạt, chúng ta trở thành vợ chồng thực sự đi…”

Cô chấn động, cứng đờ người.

Hôm nay Thần Y làm sao vậy?

“Thần Y, anh?…” Trong lòng hốt hoảng lại không biết mình đang hoảng sợ cái gì.

Cô biết mình và Thần Y chung sống rất hài hòa, sớm hay muộn sẽ tiến thêm một bước này.

Cô và Thần Y không thể chỉ làm vợ chồng hữu danh vô thực cả đời, nói thật, cô đã từng suy xét vấn đề này, đáp án là cô chấp nhận.

Nhưng khi ấy cô không hề nghĩ rằng Phàn Dực Á sẽ xuất hiện.

Cho dù hiện giờ Phàn Dực Á và cô đã không còn quan hệ gì nữa.

Cụp hàng mi dài mê người xuống, ánh mắt Thần Y âm trầm như đêm tối, không thể nhận ra cảm xúc trong đó.

Nhưng cô cảm thấy được, trong đôi mắt anh có một đóa hoa hướng dương vĩnh viễn không nở trong đêm tối, một mình nhấm nháp cô độc xót xa.

Cô ngồi xổm dưới chân anh, ngẩng đầu nhìn anh.

Mắt đối mắt, tâm đối tâm.

Nếu trên thế giới không có Phàn Dực Á ngang ngược hay tức giận, cô nhất định sẽ yêu người đàn ông cô đơn như gió, dịu dàng như mây này.

Trái tim dần trở nên bình tĩnh dưới ánh mắt anh.

Thần Y luôn có khả năng khiến người ta trở nên bình tĩnh.

Cô đúng là có thích Thần Y.

“Vâng.” Cô gật đầu.

Đáp án này, hơn một năm trước cô đã nghĩ tốt, hiện giờ không cần thay đổi.

Người hầu mang đứa bé đi chỗ khác.

Không khí yên lặng đến đáng sợ.

Anh đứng lên, ôm lấy cô, lặng lẽ đặt cô lên giữa giường.

“Mạt, đừng khẩn trương, anh sẽ cẩn thận, không làm đau em.” Anh nhẹ nhàng cam đoan.

Cô căng thẳng, da thịt trên người đều cứng ngắc.

“Thần Y, có phải… Saman đã trở lại không?…” Cô túm chặt lấy tấm chăn, cố gắng bình tĩnh, lại hỏi một vấn đề không nên hỏi.

Bàn tay đang cởi áo cô ra cứng lại.

“Đúng, cô ấy trở về dự sinh nhật Ban Đạt.” Anh lạnh nhạt nói xong, càng từ tốn cởi áo cô.

“Thần Y… Anh còn chưa buông tay phải không?… Anh nên hiểu, có một số người, cả đời này đều không thể… Sau khi Ban Đạt sinh nhật xong, để Saman về Anh đi.” Cô không biết tại sao vào thời điểm quan trọng này mà mình cứ nhắc đi nhắc lại về Saman.

“Không, tôi đã buông tay rồi…” Dường như chỉ cần dùng lời nói để tự lừa dối mình thì có thể thật sự buông tay.

Anh vẫn dùng cách này để sống.

Cổ cô chợt thấy lạnh, áo đã bị cởi ra.

Thần Y ngạc nhiên nhìn một chuỗi dấu hôn ngang ngược màu đỏ trên cổ cô, giật mình dừng lại.

Dừng tất cả động tác.

Không có cách nào tiếp tục được nữa….

Hai người đều cứng đờ, quần áo không nghiêm chỉnh.

. . . . . .

Một lúc lâu sau, rất lâu, họng súng lục đen ngòm đặt lên gáy Thần Y.

“Các người dám tiếp tục nữa xem nào!” Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Phàn Dực Á! Dừng tay!” Cô sợ hãi hô lên.

“Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi.” Phàn Dực Á cười lạnh.

Quần áo hai người đều không nghiêm chỉnh, rõ ràng là chuẩn bị bắt đầu ‘vận động trên giường’.

“Mặc quần áo vào, anh đến đưa em đi!” Tay còn lại thô lỗ kéo lại áo cho cô, che kín tất cả da thịt lộ ra ngoài, anh cố hết sức bình tĩnh, không so đo với cái gã đàn ông hoàn mỹ vừa đè lên cơ thể cô.

Phàn Dực Á hiểu rõ, ngay từ khi gặp lại đã hiểu rất rõ, bất kể cô có bao nhiêu người đàn ông, anh rất để ý, nhưng đành phải chấp nhận!

“Phàn Dực Á! Anh buông súng xuống!” Cô lo lắng đi tới muốn lấy súng trong tay anh.

Đúng là đồ điên! Sao lại có súng lục chứ? Anh không đi hỏi thăm thử xem, đàn ông Ả-rập đều dùng vũ khí rất giỏi, huống hồ còn là Thần Y?!

Lần này Phàn Dực Á thực sự điên đến mức sẵn sáng được ăn cả ngã về không sao?

Nếu muốn đưa cô ra khỏi hoàng cung đương nhiên sẽ xảy ra một số chuyện.

Sức lực của cô vốn dĩ không thể so với anh được, ánh mắt Phàn Dực Á càng sâu hơn, “Hạ Vũ Mạt, đừng ép anh nổ súng!”

Anh đã nói tối nay sẽ đưa cô đi, cô chưa tới nên anh đến tìm cô.

Nhưng không ngờ lại có một màn kích thích tươi đẹp như thế đang chờ anh.

Anh muốn giết người!

Ngực đau đớn đến mức muốn giết hai người bọn họ!

“Anh vào bằng cách nào?” Giọng nói của Thần Y rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh giống như tính mạng mình không hề bị đe dọa.

Đến chỗ phòng ngủ của bọn họ giống như đi vào mê cung, hơn nữa còn có thị vệ canh gác, người bình thường không thể đi tới đây được.

Phàn Dực Á cố gắng kiềm chế ý muốn giết người, vẫn trả lời anh, “Có một cô gái câm điếc đang ngồi ngơ ngác ở cầu thang, người hầu gọi cô ta là ‘công chúa’, tôi nói với cô gái câm điếc ấy rằng tôi là người thân của Hạ Vũ Mạt, cố ý tới thăm cô ấy, lại ngại phong tục nơi này nên vẫn chưa gặp mặt nhau, cô gái câm điếc ấy liền đưa tôi tới đây, không ngờ lại gặp được ‘chuyện tốt’ của các người.” Khi nói hai chữ ‘chuyện tốt’, ngực Phàn Dực Á rung động, sát ý càng đậm.

“Saman đang ở đâu?” Hít sâu một hơi, thái độ Thần Y vẫn bình tĩnh như cũ.

Là Saman! Đúng như cô đoán.

Trước kia, đây là phòng của anh, Saman vào đây chưa bao giờ gõ cửa.

“Làm sao tôi biết được?!” Phàn Dực Á không kiên nhẫn nhíu mày, vì sao lại nói chuyện cái cô câm điếc kia chứ? Hiện giờ bọn họ nói chuyện kiểu này có phải rất không bình thường không?

Cô ấy nhất định đang trốn ở một chỗ nào đó khóc… Kể từ khi anh cưới vương phi đầu tiên, Saman đã rơi rất nhiều nước mắt…

Ánh mắt Thần Y tối lại, vô cùng lạnh lẽo, tức giận tích tụ lại, “Vốn dĩ tôi có thể không tính toán chuyện này, nhưng anh không nên gọi Saman là đồ câm điếc, Saman tàn tật thật, nhưng tôi không cho phép ai giễu cợt cô ấy…”

Một người vốn dịu dàng như ngọc lại vô tình toát ra vẻ mặt lạnh lẽo tột cùng.

“Thần Y, đừng như vậy! Phàn Dực Á không cố ý đâu! Anh ấy không có ác ý!” Hạ Vũ Mạt luống cuống, Thần Y luôn ôn hòa với mọi người, nhưng không có nghĩa là anh không tức giận, trên thực tế, khi Thần Y muốn tàn nhẫn thì còn đáng sợ hơn bất kì ai.

Nhưng lúc này Thần Y hoàn toàn không để ý đến cô, “Nổ súng đi, như thế thì anh mới có một nửa cơ hội ra khỏi đây!”

Thật ra Hạ Vũ Mạt biết rõ, Phàn Dực Á vốn dĩ không có tới một nửa cơ hội.

“Phàn Dực Á, không được nổ súng!” Cuối cùng cô cũng biết, trái tim mình đang hướng về ai.

Lo lắng của cô, sự kích động của cô vào trong mắt anh quả thực khiến anh còn đau đớn hơn bị lửa thiêu, Phàn Dực Á lên nòng súng.

Một tiếng súng vang lên, súng lục đã bị rơi trên mặt đất.

Cô không thể nghe thấy tiếng cười mỉa mai, chỉ ôm chặt lấy Thần Y, “Phàn Dực Á, muốn giết thì anh giết tôi trước đi!”

Phàn Dực Á ngu ngốc! Vốn dĩ đâu có biết dùng súng.

Tay anh bị lực rung của súng làm đau đớn.

Nhưng không thể đau bằng trái tim.

Vừa rồi, Hạ Vũ Mạt hoàn toàn không để ý gì mà ôm lấy gã kia, đẩy anh ra.

Lựa chọn của cô rất rõ ràng.

“Người đâu!” Cô nhanh chóng nhặt súng lên, nhét vào trong tay áo, hô to một tiếng, một đám thị vệ mang theo vũ khí chạy vào, cô vội vàng chỉ vào Phàn Dực Á, “Đặc phái viên ngoại quốc này không biết phép tắc dám xâm nhập tẩm cung của ta và điện hạ, lập tức kéo ra ngoài, trục xuất!”

Đây là lựa chọn của cô sao?!

Phàn Dực Á lạnh lùng nhìn đám thị vệ không hề nể nang lôi mình đi.

Đây là lựa chọn của cô sao?!

Anh vẫn như thế, lạnh lùng nhìn cô.

Mãi đến khi bị kéo ra ngoài cũng không kêu một tiếng

Chỉ có ánh mắt vẫn luôn nhìn theo cô…

. . . . . .

“Thần Y! Anh ấy không có ác ý! Anh ấy không hề làm anh bị thương! Không phải ám sát đâu! Xin anh buông tha cho anh ấy! Em cầu xin anh!” Cô kéo tay áo Thần Y, lần đầu tiên ăn nói khép nép, lo lắng như vậy.

Đôi mắt lạnh lùng của Thần Y vẫn nhìn cô, vừa rồi anh đều nhìn thấy tất cả.

Nếu không phải lúc nãy cô liều chết che chở cho anh, anh đã có sát ý.

Nhưng người mà Hạ Vũ Mạt thật sự muốn bảo vệ, anh nhìn thấy rất rõ.

Im lặng hồi lâu, trái tim cứng rắn cuối cùng cũng mềm mại vì sự cầu xin của cô, thở dài một tiếng: “Mạt, em hãy xử lý vết thương đi đã.”

Đầu vai cô bị súng quệt làm trầy da, vậy mà cô lại cố ý dùng áo che kín, không rên một tiếng.

Chỉ bằng việc làm bị thương vương phi, người đàn ông kia đã phải để đầu lại Ả-rập rồi…

“Không! Em không bị thương!” Cho nên cô lắc đầu, sống chết không chịu nhận.

Người thật sự không thể buông tay được, là ai?!