Anh bổ nhào về phía cô.

Hành động nhanh như sét đánh không kịp che tai.

Vốn dĩ không hề lo lắng tới an nguy của chính mình. Bình thường, anh luôn lười biếng, lần đầu tiên biết rằng thần kinh vận động của mình lại có thể tốt như vậy.

Tiếng phanh gấp "két" một cái, chiếc xe có rèm che lập tức quay đầu, giống như cơn gió, biến mất ở cuối phố.

Bị anh đẩy ngã trên mặt đất, cô vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cả người toàn mồ hôi.

Lúc này, đã không phải là cảnh báo...

"Có sao không? Chỗ nào không ổn? Có bị chấn động não không?" Tay anh ôm lấy khuôn mặt cô, lo lắng hỏi.

"Không sao." Cô bình tĩnh cử động, lại phát hiện mắt cá chân đau đớn.

Nhưng ngay cả nhăn mày một cái cũng không.

Người đàn ông sơ ý thở dài nhẹ nhõm, không hề phát hiện.

"A! Đúng rồi, bụng có khó chịu không? Con có bị thương không đây?" Người đàn ông bất chợt nhớ ra cú ngã kia, chịu ảnh hưởng nhiều nhất đương nhiên là sinh mệnh bé nhỏ.

Tay anh vội vàng đặt lên vùng bụng bằng phẳng của cô, ánh mắt tràn đầy lo âu.

"Không, nó vẫn bình an." Bình tĩnh trả lời, nhưng vẻ mặt cô mất tự nhiên, rất kỳ lạ, thản nhiên nói sang chuyện khác, "Tay của anh trầy da rồi kìa!"

Tay anh vì không khống chế được lực khi ôm cô ngã xuống, vết trầy khá lớn.

Hít một hơi lạnh, nhìn lên bàn tay, vì cô nói nên anh mới bắt đầu cảm thấy đau.

"Chúng ta đi bệnh viện nào!"

"Vâng." Cô gật đầu. Đúng là tay anh cần phải băng bó lại cẩn thận,

"Em phải kiểm tra toàn thân mới được, anh thấy lo lắm!" Anh đứng đậy, chuẩn bị kéo cô vẫn đang ngồi dưới đất.

Cứng đờ.

Cô... làm kiểm tra?

"Không cần đâu, em chỉ muốn ngủ một giấc thôi!" Cô lãnh đạm từ chối.

"Đi kiểm tra xong đã, sau đó chuyện gì cũng nghe theo em." Anh ôn tồn dỗ dành cô.

"Không cần." Giọng nói không lớn nhưng rất kiên quyết.

"Mạt Mạt ngoan..." Anh dùng cách thường dỗ dành Tiểu Niệm.

Nhưng cô tuyệt đối không cảm kích, "Em không đi bệnh viện!"

Chán nản, người phụ nữ này, lòng dạ có phải là tảng đá không? Chẳng lẽ cô không cảm nhận được chút nào rằng anh đang lo lắng sao?!

"Đứng lên! Đừng có chọc tức anh!" Mắt báo híp lại, anh cảnh cáo cô, kiên nhẫn của anh sắp hết rồi.

Bất đắc dĩ, cô thở dài "Em bị thương ở chân, không đứng dậy được."

"Chết tiệt!" Anh giận dữ mắng to, "Cái lũ đua xe này đúng là không phải người! Mắt để ở sau đầu à?!" Đêm dài yên tĩnh, chạy lung tung như thế, anh tưởng đó là đám đua xe.

"Là anh làm em bị thương." Cô bình tĩnh, phá tan sự tức giận của anh.

"Anh?" Ngạc nhiên.

"Anh giống như là con gấu chó xông đến, ép em không thở nổi, còn quá đáng đá em một cái." Cô nói, mặt không biểu lộ gì, dáng vẻ không tim không phổi.

Tốt nhất là phải chọc giận anh, làm anh bỏ đi!

Nhưng anh lại nhìn cô, đúng là mắt cá chân sưng đỏ.

Anh uể oải ngồi xổm xuống, rầu rĩ nói, "Đều là tại anh lỗ mãng, anh cõng em đi bệnh viện."

Nhíu mày, cô có chút ngạc nhiên.

Hiện giờ Phàn Dực Á tuy rằng vẫn giống như trước, mồm miệng xấu xa, tính tình xấu xa, nhưng đối với cô lại nhường nhịn đến mức làm cô cảm động.

"A Á, em không thể đi bệnh viện..."

Những lời này, bất kể thế nào cũng không nói ra nổi.

Nằm trên tấm lưng rộng lớn của anh, giọng nói trở nên dịu dàng. "A Á, đi bệnh viện Nhân Ái nhé. Em là người của công chúng, không thể đi bệnh viện công được."

Nhíu mày, anh vẫn gật đầu.

May mà bệnh viện Nhân Ái cũng gần đây, anh không kiên nhẫn được.

...

"Chỉ bị thương một chút thôi, không có gì nghiêm trọng cả." Một bác sĩ nữ trung niên đeo kính, ôn hòa kiểm tra cho cô, sau đó nói với người đàn ông đang lo lắng đứng ở cửa.

Anh nhanh chóng vọt vào, vừa lúc cô kéo lại áo lông, dường như vừa mới kiểm tra phần bụng.

"Thế đứa bé thì sao? Bị chấn động như thế có ảnh hưởng gì không?" Đỡ cô lên, anh hỏi bác sĩ.

Mạt Mạt của anh muốn làm mẹ, Mạt Mạt của anh muốn đứa bé này nên đương nhiên anh cũng lo lắng cho đứa bé.

"Thai nhi có bị ảnh hưởng, nhưng vấn đề không lớn." Bác sĩ nói mập mờ có vẻ ba phải thế nào cũng được.

Nhíu mày, anh nghiêm túc nói, "Mạt Mạt, em phải nằm viện theo dõi mới được!"

Cho dù cô nói thêm nhiều lời anh cũng sẽ không thỏa hiệp.

Không ngờ cô lại gật đầu, "Vâng, đều nghe theo anh."

Giọng nói nhẹ đi, có vẻ mệt mỏi.

Nhìn thấy cô mệt mỏi, lòng anh cũng xót xa.

Sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh hận mình không thể là cao thủ tuyệt thế trong tiểu thuyết võ hiệp, có thể truyền nội lực cuồn cuộn không ngừng cho cô.

Đỡ cô nằm xuống, "Nghỉ ngơi cho tốt đi."

Hôn nhẹ vài cái lên trán cô, đôi mắt xinh đẹp, cái mũi thanh tú, đôi môi mềm mại.

Nhắm mắt lại, cô dùng trái tim cảm nhận anh.

Lưỡi anh nhẹ nhàng khiêu khích, cô dung túng, anh dễ dàng tùy ý xâm nhập.

Thỏa mãn thở dài, anh muốn hôn sâu hơn, không ngờ có hai tiếng ho khan xấu hổ ở cửa, nhắc nhở đôi nam nữ bắt đầu say mê trong phòng bệnh.

"Anh Đinh" Nhìn thấy người vừa tới, cô xấu hổ đến nỗi hai gò má hiện lên rặng mây đỏ.

Mà anh thì lập tức trừng mắt.

Ngày đó, người đàn ông này ôm Mạt Mạt của anh, rõ ràng lộ ra dục vọng chiếm giữ.

Cùng là đàn ông, làm sao anh không hiểu.

"Xem ra hôm nay tôi đến đây là đúng rồi, khó thấy được dáng vẻ mặt đỏ của cô." Anh Đinh cười nhạt, lo lắng đã hết, hắn liền thẳng thắn, "Nhưng hai người không thấy đây không phải là lúc tình chàng ý thiếp à? Có phải nên giải quyết vấn đề trước mắt không?..."

Anh Đinh còn chưa nói xong đã bị cô cắt ngang, "Anh Đinh, sao anh lại ở bệnh viện?" Ánh mắt cô nhìn về phía Anh Đinh, tỏ ý cô không muốn nói ra tin tức kia.

Anh Đinh ăn ý dừng lại.

"Thế nào rồi? Có bị thương không?" Lời nói thân tình như thế xuất hiện ở người đàn ông thô lỗ lại có vẻ vô cùng phù hợp.

"Không sao, đừng lo cho tôi." Cô thản nhiên lắc đầu, tỏ vẻ xa cách.

Ngược lại, cô quay sang, dịu dàng nói với anh đang tức nghẹn họng, chưa có chỗ phát tác, nói "A Á, anh đi tìm y tá, xử lý vết thương cho cẩn thận được không?"

Cô muốn anh đi?!

"Được!" Anh gật đầu, giận dỗi xoay người.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, anh khó chịu giống như bị người ta chém một đao.

Mẹ nó!

Anh ghen tỵ chết đi được!

Tới chỗ y tá, từ chối y tá giúp đỡ, anh tùy tiện lấy ít băng gạc thô bạo quấn lên tay mình, lập tức trở về phòng.

Vừa định đẩy cửa phòng ra, tiếng nói chuyện của hai người rất rõ ràng lọt vào tai anh.