Trên đường về nhà, Cố Tích Triều vẻ mặt phụng phịu không ngừng suy tư:

[ Không chừng cục trưởng và Thích Thiếu thương là bà con họ hàng gì đó; hoặc là Thích Thiếu Thương đã hối lộ cho ông ấy rồi; bằng không, Chư Cát Tiểu Hoa ông ta cũng chẳng thể nào lại nghĩ ra cái cớ hảo như vậy mà đem bán mình đi!]

Cái gì mà cảnh cục là một đại gia đình, người trong nhà giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên;

Cái gì là tuy không phải chủ đích, nhưng dù sao cậu cũng từng vì cứu Thích Thiếu Thương mà bị thương’

Còn có cái gì thân thủ của Thích Thiếu Thương rất cao, mà đao pháp của cậu cũng thực tinh diệu, hai người các ngươi chiếu ứng cho nhau, ta là tuyệt đối an tâm nha!

Đã vậy, còn bồi thêm một câu: Đây là mệnh lệnh!

………………..

[Cái loại mệnh lệnh chết tiệt gì chứ!]

[ Đao pháp tinh diệu sao! Hừ, chờ ta đem cái tên gia hỏa mặt dày vô sỉ kia ra lột da sách cốt rồi, các ngươi sẽ biết đao pháp của ta không đơn giản chỉ có tinh diệu thôi đâu!]

Cố Tích Triều quay đầu lại nhìn Thích Thiếu Thương vốn vẫn đi theo sau lưng, còn đang dùng một loại vẻ mặt cười tươi như hoa mà nhìn cậu.

[ Cái mặt tươi cười đó, đem so với lão Gia Cát cáo già kia xem ra có chút tương tự a.]

(Nguyệt: uhm, giống ở chỗ cáo già hen??…)

[ Cho hắn cười! Sớm biết vậy, đáng lẽ phải nên để nữ nhân kia một đao chém hắn thành hai nữa luôn….]

………..

Thích Thiếu Thương đang phơi phới đứng trước cửa nhà Cố Tích Triều, trong lòng đắc ý dạt dào:

[ Thích Thiếu Thương ta cuối cùng cũng đợi được đến ngày này nha!]

Chính là, nụ cười không giữ được bao lâu liền nhanh tiêu tán mất.

Này…. nơi này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: ‘tinh giản’.

Là tinh giản đến cực độ!

So với tính tình và bộ dạng của chủ nhân, quả là không sai biệt gì. Nơi này vô luận có thế nào, cũng không thể gọi là nhà được.

“Buối tối anh ngủ ở thư phòng, không được di dời lộn xộn đồ vật của tôi!”

Cố Tích Triều mở cửa thư phòng, lạnh lùng ném cho hắn một câu.

“Tích Triều a, cậu có giường gấp không?”

“Không có. Anh nhớ cho rõ, không phải tôi tự mình mời anh tới.”

Thích Thiếu Thương đành diện một bộ mặt xám xịt u ám đến siêu thị gần đó mua về một cái nệm hơi, cùng một số đồ dùng sinh hoạt khác.

Đứng trong phòng tắm, nhìn bàn chải cùng ly đánh răng của mình và của Tích Triều đặt cạnh nhau làm thành một đôi, Thích Thiếu Thương cười đến thiếu chút nữa cơ mặt đã muốn rút gân.

(Nguyệt: anh à, kiềm chế chút đi ^^!)

Có một trận mùi thơm bay đến, hấp dẫn Thích Thiếu Thương đi xuống phòng bếp.

Tình cảnh trước mắt liền làm cho hắn ngây người tựa như bị điểm huyệt.

[Lão thiên gia aaaaaaa, nhất định mắt ta lần trước bị thương vẫn còn di chứng chưa lành sao, Cố Tích Triều… cậu ta là đang nấu ăn nha!]

[Bất quá…. cậu ta mặc tạp dề, bộ dạng đáng yêu đến muốn bức ta phát điên nha!]

[Nhân sinh aaaaaa, ta được sống trên đời này thật là tốt quá nha!]

……

Vì thế, thích Thiếu Thương không hề khách khí ngồi xuống bàn ăn, chờ Cố Tích Triều bưng một chén cơm cùng hai đĩa thức ăn mang đến. Mà cũng không thèm để ý tới hắn, cậu bắt đầu chậm rãi tự mình ăn.

(Nguyệt: bb, thật sự nghĩ mỹ nhân làm luôn phần cho anh hả, nằm mơ =)))

Thích Thiếu Thương ủy khuất hỏi:

“ Tích Triều, thật nhẫn tâm như vậy sao?”

“ Tôi là tự mình nấu.”

“ Không có phần của tôi sao?”

“Thích Thiếu Thương, tôi chỉ nhận lệnh cấp trên là cho anh vào đây ở, cũng không có nói qua phải bao cơm anh ngày ba bữa đâu!”

Hắn đành một lần nữa mặt mày xám xịt, tự mình chạy đi mua một túi bánh bao mang về, vừa gặm vừa tự an ủi bản thân:

“Thiên tương hàng đại nhâm dữ tư nhân dã a….”

(Nguyệt: ý ảnh là trời đang thử lòng người thôi, khổ tận cam lai a ^^~)

………………………..

Ban đêm, Thích Thiếu Thương nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, đếm đến một ngàn con dê rồi mà tinh thần vẫn rất minh mẫn.

(Nguyệt: ….. why bánh bao ko ngủ được??????!!!!!)

[Người trong phòng không biết đã ngủ chưa a? Nếu chưa ngủ, cậu ta có chịu dậy nói chuyện với mình không?]

[Nhưng là…. cậu ta có khi nào lại thủ sẵn một con dao giải phẫu dưới gối đầu không? Chỉ đợi mình vừa đi vào, liền nhất nhất đao xuyên tâm?]

Trằn trọc lo lắng, trằn trọc lo lắng!!!

…………

[ Chính là vẫn không ngủ được a!]

Đứng nơi cửa phòng Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương bước tới bước lui, tựa như một con tiểu miêu bất an đi qua lại trước phòng chủ.

[Mặc kệ, giá nào cũng vậy, chết thì chết!]

(Nguyệt: thực khâm phục tinh thần quyết tử vì tềnh yêu của anh O.O)

Tay đang nâng lên, nghĩ muốn gõ cửa, lại thoáng nghe trong phòng có điểm động tĩnh.

Đó là một thanh âm nức nở tựa như một tiểu động vật đang vô lực giãy dụa, vang lên giữa đêm yên tĩnh thế này, làm lòng người nghe qua thập phần lo lắng.

[ Là thanh âm của Tích Triều!]

Thích Thiếu Thương một cước đá văng môn phòng, nhìn theo ngọn đèn thâm trầm, Cố Tích Triều đang nằm cuộn mình lại trên giường, cau mày vạn phần thống khổ, tầng da thịt nhẵn nhụi nay lại phủ kín mồ hôi, yết hầu không ngừng phát ra thanh âm thực bi thương thống khổ.

Thích Thiếu Thương ôm lấy y:

“Tích Triều! Tích Triều! Làm sao vậy? Tỉnh lại, mau tỉnh lại a!”

Chớp mắt liền đã có tác dụng, Cố Tích Triều rốt cuộc an tĩnh lại, chầm chậm mở mắt.

Thích Thiếu Thương vừa phóng tâm nhẹ nhàng. Bất quá, liền phát hiện cậu tuy rằng đã mở mắt, nhưng tựa hồ trong đáy mắt cậu, mọi thứ đều đã biến thành hư vô, đôi môi không chút huyết sắc thoáng co giật.

“Không được làm vậy với ta!”

Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy tâm mình bị áp chế đến hít thở bất thông.

[Là ai? Chuyện đáng sợ đến mức nào lại có thể bức cậu đến tuyệt vọng như vậy?]

[ Là ai? Đối xử tàn nhẫn với cậu đến mức nào, có thể khiến cho cậu ngay cả trong cõi mộng cũng phải dùng toàn lực giãy dụa nghĩ muốn bỏ trốn?”]

[ Là ai? Đến tột cùng là ai?]

………….