Cố Tích Triều cũng đã thấy được đám người kia. Cậu tránh sang bên cạnh hai bước, tiếp tục đi đường của mình.

Sau đó, cậu thấy trong đám người kia, có một thanh niên đi về hướng cậu.

Tái sau đó, vẻ mặt Cố Tích Triều đột ngột biến chuyển, tựa như gặp quỷ.

“Tích Triều!”

Thích Thiếu Thương đứng từ xa gọi tên cậu, chỉ là Cố Tích Triều tựa hồ không hề nghe thấy. Thích Thiếu Thương thấy vậy, liền chạy đến bên người cậu, cẩn thận hỏi:

“ Làm sao vậy, sắc mặt rất khó coi, là không được thoải mái sao?”

“Như thế nào lại không thoải mái chứ?”

Người thanh niên kia chầm chậm mở miệng:

“Em gặp được bạn cũ, là rất vui đi, đúng không, Tích Triều?”

Thích Thiếu Thương cảm giác, thân thể Cố Tích Triều chấn động không nhỏ.

[ Tích Triều? Đang sợ hãi sao? Cậu sợ người này sao?]

Người thanh niên kia tiến càng lúc càng gần, Thích Thiếu Thương nhịn không được, liền hỏi:

“Ngươi muốn làm gì!”

“Hoàng Kim Lân ta muốn làm việc gì, không cần ngươi giao đãi!”

Vẻ mặt hắn ta toát ra nét ngạo mạn, tựa như không hề để một tiểu cảnh sát như Thích Thiếu Thương vào mắt, vẫn tiếp tục đi về phía Cố Tích Triều.

Thân thể Cố Tích Triều run rẩy sợ hãi, từng bước lui về phía sau, thẳng đến lúc sau lưng là một bức tường cứng cáp.

Vô pháp thối lui! Biểu tình cậu giờ đây phi thường thống khổ.

Mà Hoàng Kim Lân nhìn cảnh con mồi đã rơi vào tay mình, lại còn sợ hãi như thế, làm hắn vạn phần mỹ mãn. Tay trái chống đỡ bên mặt tường sau lưng Cố Tích Triều. Cậu lúc này tựa như một đuôi tiểu ngư mắc cạn, nghĩ muốn chạy trốn, nhưng thân bất tại thủy, không thể động đậy.

(Nguyệt: =3= ta ko thik cảnh này =3= mỹ nhân, đánh nó đi, việc gì phải sợ =3=)

“Tích Triều, gần đây có khỏe không? Thật sự là lâu rồi mới gặp a! Mà em càng ngày càng đẹp ra….”

Trong ngữ điệu mang nét ngả ngớn không thèm che giấu, làm Thích Thiếu Thương thực sự phi thường phẫn nộ. Chỉ là, Cố Tích Triều kia ngày thường băng hàn xa cách, nay vì cái gì lại không đánh trả? Nhìn cậu sợ hãi như thế, bộ dáng hoảng sợ bất khả khống chế, hắn nhìn qua, thật sự rất không đành lòng.

[Cái gã Hoàng Kim Lân trước mắt này, cùng Tích Triều có quan hệ gì?

Tích Triều vì sao lại sợ hắn như vậy?

Bất quá, hiện tại không phải thời điểm để hỏi những vấn đề loại này!

Bất luận là ai, cũng không được đối với Tích Triều của ta như vậy! ]

(Nguyệt: Tích Triều thành của anh lúc nào vậy? Ân???)

Thích Thiếu Thương bước nhanh đến bên người Cố Tích Triều, bỏ lại một câu:

“Tôi không có hứng thú nghe loại người nhàm chán như anh nói!”

Hắn liền nắm lấy tay Cố Tích Triều, lôi kéo cậu quay đầu bước đi.

Phía sau truyền đến thanh âm Hoàng Kim Lân đắc ý cười:

“ Anh vốn lo lắng em sẽ tịch mịch… Cậu ta là nhân tình mới của em sao? Ai, thủ đoạn câu dẫn nam nhân của em đúng là càng ngày càng cao.”

(Nguyệt: … kiềm chế!!!!!)

“Ngươi nói cái gì?”

Thích Thiếu Thương rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, xoay người trừng mắt nhìn hắn.

Hoàng Kim Lân không chút chấp nhất, tự tiếu phi tiếu nhìn Thích Thiếu Thương:

“Vị này là Thích đội trưởng, đúng không? Tôi nói cái gì, không phải anh hỏi Cố Tích Triều liền sẽ biết ngay sao?”

Ánh mắt hướng nhìn về Cố Tích Triều, người nọ cảm nhận được tầm mắt của hắn, ẩn ẩn run rẩy, liền nấp tới sau lưng Thích Thiếu Thương.

(Nguyệt:…. cố gắng lần thứ 2, kiềm chế!!!!!)

Hoàng Kim Lân hơi nghiêng người lên phía trước, nhỏ giọng nói bên tai Thích Thiếu Thương:

“Ta có vài lời muốn nhắc nhở Thích đội trưởng một chút. Anh cần hảo hảo bảo trọng thân thể đi. Ăn nhiều vào, tẩm bổ một chút mới tốt, bằng không làm sao ứng phó được Tích Triều? Em ấy ở trên giường, thật sự rất …..”

(Nguyệt:…. hỗn đản, ko thể nhịn được nữa …. ai đánh vô mặt hắn cái đi >”<)

Thích Thiếu Thương trong đầu chấn động, không chút nghĩ ngợi, một quyền đánh tới:

“Ta đánh cho ngươi biến thành đầu heo!”

(Nguyệt: bb, hảo!! Đánh thêm cái nữa!!!)

Nguyễn Minh Chính cùng Hách Liên Tiểu Yêu hốt hoảng chạy nhanh đến, kéo Thích Thiếu Thương ra.

Mà đám người bảo vệ của Hoàng Kim Lân cũng liền động thủ, chia làm hai nhóm, một nhóm đỡ lấy Hoàng Kim Lân, đám người còn lại đi lên đối phó với Thích Thiếu Thương.

Hách Liên Tiểu Yêu lớn tiếng nói:

“Hoàng tiên sinh, Thiếu Thương mấy ngày nay bắt tội phạm hảo vất vả, nên nhất thời xúc động. Tôi thay cậu ta xin lỗi ngài. Bất quá, nếu thủ hạ của ngài động thủ ở đây, cũng không có gì lợi ích đi?”

Hoàng Kim Lân lau đi vệt máu nơi khóe miệng, vuốt phẳng bộ âu phục chỉnh tề của mình, gọi đám thủ hạ lại, xoay người rời đi, chỉ để lại một câu:

“Tích Triều, chúng ta sau này còn gặp lại.”

Gã chết tiệt kia rốt cuộc đã đi.

Thích Thiếu Thương đỡ lấy bả vai Cố Tích Triều, nhìn đến vẻ mặt trắng bệch của cậu, lo lắng hỏi:

“Tích Triều, có muốn tôi dẫn cậu đi khám bác sĩ không?”

Cố Tích Triều nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới mở ra:

“Không cần!”

“Nhưng mà.........”

“Anh cứ để tôi một mình là được!”

Cố Tích Triều giãy khỏi tay Thích Thiếu Thương, kiên quyết nói.

……………………

Trong một chiếc xe xa hoa, cô gái tóc hồng dán người vào Hoàng Kim Lân, lấy lòng đốt cho hắn một điếu xì gà, nhịn không được tò mò hỏi:

“Lân ca, anh thật sự nhận thức người tên là Cố Tích Triều kia?”

Hoàng Kim Lân cũng không khách khí, ôm lấy cô ta:

“Như thế nào, ghen tị sao?”

“Không phải a, em chỉ cảm thấy thật kỳ quái, Lân ca chẳng lẽ đối với nam nhân cũng có hứng thú?”

“Hô…”

Hoàng Kim Lân thổi ra một làn khói thuốc, chỉ cười mà không đáp.

Cô gái kia vẫn nhất quyết không buông tha, cọ cọ người hắn:

“Lân ca, nói cho em biết đi!”

Trước mắt hắn lúc này, như hiện lên một cậu thiếu niên dáng người nhỏ bé yếu ớt, khóe môi Hoàng Kim Lân nhẹ câu lên một nét người dâm tà:

“Cậu ta là do anh dùng ba mươi vạn tệ để mua về đó!”