Từ Thương vẫn cảm thấy, hắn nuôi Lâm Hiên chẳng khác nào một con mèo lớn, kỳ thật, đến bây giờ Từ Thương cũng không phải không biết, thật ra hắn đang nuôi một con hổ nhỏ. Có điều chú hổ này, trước mặt hắn đã dấu hết răng nanh đi rồi, chỉ phe phẩy cái đuôi mềm mại quyến rũ người khác, bộ dáng tươi cười, lừa gạt người ngoài..

Hôm nay Lâm Hiên lại ra ngoài từ sáng sớm, lúc Từ Thương ngủ dậy, y đã đi từ lúc nào. Mấy ngày nay, Lâm Hiên đều đi sớm về muộn, thời gian hai người được ở bên nhau càng lúc càng ngắn, Lâm Hiên giải thích rằng, đề tài nghiên cứu gặp chút trục trặc, y và Thiệu Khanh phải nhanh chóng hoàn thành. Bên cạnh đó, Lâm Hiên lại nhận thêm lớp chính quy, vội vã là điều có thể hiểu được.

Vấn đề là ở chỗ, Từ Thương có chút không hiểu Lâm Hiên vốn là kẻ lười biếng thành bệnh, sao lại có thể ngoan ngoãn nghe lời an bài của trưởng khoa, ngay cả ngủ nướng cũng bỏ qua? Từ Thương càng nghĩ càng không hiểu, đơn giản là không nghĩ nữa.

Mấy cái buổi tối qua đi, Từ Thương đều giật mình tỉnh giấc trong ác mộng, khi tỉnh lại thì đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng lại không nhớ nổi mình vừa mơ cái gì, hắn chỉ nhớ duy nhất cặp mắt của Lâm Hiên tỏa sáng như sao, nhìn chằm chằm chính mình.

Tuy rằng Từ Thương tìm hiểu khoa học, nhưng giấc mộng kỳ quái kia rõ ràng đã gây được sự chú ý với hắn, liên tục vài ngày, giấc mộng giống nhau, khiến hắn không thể không coi trọng. Nhưng Từ Thương vẫn cảm thấy được Lâm Hiên vẫn giống như trước, ngốc ngốc ngây ngây, mọi việc đều ổn, nhưng hắn lại có dự cảm mãnh liệt, hơn nữa, dự cảm lại càng ngày càng tăng, càng ngày càng mãnh liệt.

Sắp có chuyện không tốt xảy ra.

Là chuyện vô cùng không tốt.

Hôm nay Từ Thương đến học viện B tìm tài liệu, gặp Thiệu Khanh, hai người dù sao cũng là bạn bè quen biết mười mấy năm, gặp nhau mà làm ngơ cũng không được, vì thế Từ Thương chủ động bắt chuyện, Thiệu Khanh nói y chưa ăn cơm trưa, mời Từ Thương đến căn tin ăn chút gì đó, Từ Thương thấy thời gian còn sớm, nên gật đầu đồng ý.

Thiệu Khanh đi lấy cơm, Từ Thương ngồi chờ, chỉ một lát sau Thiệu Khanh trở lại, cầm một khay đồ ăn, Từ Thương giương mắt nhìn, toàn bộ đều là đồ ăn hắn thích.

Từ Thương cũng không nói thêm gì, mở miệng nói một câu cảm ơn, nhận lấy đôi đũa rồi bắt đầu ăn. Thiệu Khanh ngồi một bên không vội vã ăn, cầm đôi đũa ngoắng bát canh, vừa cúi đầu nhìn Từ Thương ăn cơm, đột nhiên nói một câu, trước đây cũng nhìn cậu ăn cơm như thế.

Từ Thương không nói tiếng nào, nhưng tốc độ ăn cơm rõ ràng chậm lại.

“Cậu còn nhớ không,” Thiệu Khanh lấy chiếc đũa chọt chọt đồ ăn trên bàn, rồi lại chỉ vào đồ ăn của Từ Thương, “Lúc trước đồ ăn trường trung học ngon hơn đồ ăn ở căn tin trường tiểu học, đồ ăn căn tin trường phổ thông ngon hơn đồ ăn trong căn tin trườn trung học, lúc ấy, tôi cười hỏi cậu, sao không gặp Tiêu Nhiên mà đòi cơm ăn, lúc ấy cậu chỉ nói một tiếng, trong miệng còn ngậm đầy tôm nõn, sợ anh ấy.”

58

Từ Thương gật gật đầu, chứng minh rằng mình còn nhớ rõ. Không thể không thừa nhận, những năm gần đây, Thiệu Khanh đã chiếu cố mình, rất nhiều.

“Cậu vẫn nhớ rõ à, lúc mới chuyển đến đây không bao lâu liền phạm sai lầm, lúc ấy, chú Từ bận tối mắt tối mũi, thầy giáo gọi phụ huynh của cậu đi họp, cậu nói ba cậu bận lắm, không tiện liên lạc, vì thế thầy giáo liền mắng cậu, vậy đem anh trai của em đến đây, kết quả là sau khi tôi tan học, liền thấy cậu đứng trước cửa lớp tôi khóc.”

“….Anh vẫn còn nhớ rõ sao.” Từ Thương cười cười, trên mặt mang theo một chút ngượng ngùng, lúc ấy, hắn khóc lóc với Thiệu Khanh nói, thầy giáo muốn gặp phụ huynh, Thiệu Khanh không nói hai lời liền đưa Từ Thương đến chỗ hẹn, tuy rằng chỉ lớn hơn Từ Thương một tuổi, nhưng thầy giáo nhìn thành tích của Thiệu Khanh mấy năm liền đều đứng đầu không đổi, nói hai câu cũng không nói thêm gì, Từ Thương còn nhớ rõ, lúc Thiệu Khanh dẫn mình rời đi, chủ nhiệm còn nói một câu.

(“Nhớ học hỏi anh trai em nhiều vào!”)

“Thiệu Khanh,” Từ Thương buông đôi đũa, nhìn thấy khuôn mặt xuất sắc luôn luôn chạy phía trước mình của Thiệu Khanh, mấy năm trước cho tới nay, mỗi khi nhớ tới người này, Từ Thương đều nghĩ, vì sáo người hoàn hảo như thế lại thích mình, “Không từ mà biệt, anh vĩnh viễn là anh trai tôi, điều này mãi mãi không thay đổi.”

“Anh trai a,” trên mặt của Thiệu Khanh hiện lên một ít thất vọng, “Chính là anh trai a…”

“Thật xin lỗi.”

Tựa hồ như nghĩ đến điều xấu hổ trong câu nói, Từ Thương cúi đàu, lại không biết nên nói gì, nhưng thật ra Thiệu Khanh không nói gì chỉ phẩy tay, “Từ Thương, đừng có làm cái biểu tình xin lỗi ấy, đoạn tình cảm này, cưỡng cầu không được, tôi cũng không phải trẻ con, chuyện gì cũng có thể hiểu được.”

Nhìn thấy bộ dáng dương dương tự đắc của Thiệu Khanh, Từ Thương híp mắt, nhất thời không nhận ra bộ mặt ngụy trang của y, mặc dù Từ Thương cũng cảm giác được điều gì đó kỳ quái, người chấp nhất lâu như vậy, sao có thể nói buông là buông được.

“Đừng có dùng khuôn mặt hoài nghi ấy nhìn tôi,” Thiệu Khanh nhìn về phía cạnh mặt Từ Thương, “Nếu là trước kia, tôi cũng không nghĩ rằng mình có thể dễ dàng buông tay như vậy, nhưng từ sau khi tôi và Lâm Hiên làm việc cùng với nhau, tôi mới hiểu được người cậu thích là như thế nào, mọi khúc mắc cũng từ từ được hóa giải.”

“Thế à?”

“Nhóc ngốc, đối với tôi thì hờ hững, vừa nhắc đến Lâm Hiên đã lên tinh thần,” Thiệu Khanh buông tha cho bát canh bị mình ngoắng loạn, hứng trí bừng bừng bừng nhìn chằm chằm Từ Thương, “Ngành học của Lâm Hiên có thể nói là khá độc đáo, tôi lớn hơn cậu ấy hai tuổi, vẫn chỉ là nghiên cứu sinh, nhìn tổng thể mà nói, tôi đều không được bằng cậu ấy.”

“Cái đó thì….” Từ Thương cười khổ một chút, có điều lại gật đầu khen ngợi, “Về đầu óc, cậu ấy đúng là có chút hơn người…”

“Có điều, tôi thật không biết đấy là thông minh,” Thiệu Khanh chuyển đề tài, “Có lúc, cậu ta đưa ra phương án thực tiễn…. Xác suất thành công vô cùng cao, hoàn toàn không giống như những kiến thức sách vở, mà giống như đã trải qua rất nhiều thực tiễn mới đi đến kết luận.”

Từ Thương ngồi im, trên mặt không có biểu tình gì dư thừa, nhưng tâm tư lại đang quay vòng vòng, cuối cùng Từ Thương lại nghe Thiệu Khanh nói, “Cậu đã coi tôi như anh trai, cậu không ngại cho tôi biết, Lâm Hiên, cậu ta rốt cuộc là ai chứ?”

59

Từ học viên B đi ra ngoài, đã đến giữa trưa. Từ Thương đưa Thiệu Khanh về, còn nói mấy câu khách khí, sau đó lái xe về.

Cuối cùng Thiệu Khanh cũng hỏi đến vấn đề kia, Từ Thương đương nhiên không trả lời y,  tùy tiện nói vài câu ứng phó cho qua, có điều nhìn biểu tình của Thiệu Khanh, y cũng không tin tưởng gì mấy lời của Từ Thương, “Ba của Lâm Hiên làm nghiên cứu nhiều năm, Lâm Hiên cũng theo học, cho nên thông thạo một chút.”, đáp án này hiển nhiên chính là kiểu trả lời ứng phó cho qua.

Buổi chiều không có tiết, Từ Thương chuẩn bị lái xe quay về trườn học, lại nhận được tin nhắn của Tiêu Nhiên, hỏi hắn có bận gì không, đến giúp Tiêu Nhiên xem xét một số hàng hóa. Nghĩ đến địa điểm để hàng cách chỗ hắn đang đỗ xe, có thể nói là một ở đầu sông, một cuối sông, Từ Thương nghĩ nghĩ, vẫn là đi.

Vì thế căng thẳng mất hơn hai tiếng đồng hồ, mới đem một đống thực phẩm tươi sống tha về cửa hàng của Tiêu Nhiên, cái xe thơm tho biến thành một cái xe nặng mùi hải sản, Tiêu Nhiên cũng chẳng lộ ra chút cảm kích nào, nhìn nhìn một núi hải sản, hất mặt về Từ Thương.

“Mang lên trên thôi.”

“….”

“Sao, không nghe lời đại ca nói hả?”

“……Sao tôi lại dính phải cái vận này nhỉ.”

Đem mấy chục cân hải sản từ tầng một lên tầng ba, Từ Thương mệt muốn gẫy lưng, thắt lưng đau như giã, chân đau đến rút gân, nhưng Tiêu Nhiên đứng một bên lại vô cùng nhàn nhã.

“Sao nào, độ này nhàn quá hả, vui đến không nhớ đến cái gì? Mới có chút đồ, nhìn cậu đã mệt đến thế nào rồi.”

“…….” Từ Thương không có gì để nói, đúng là từ sau khi sống với Lâm Hiên, mỗi ngày tan học, hắn đều đóng đô ở siêu thị, tập thể dục thể thao, đúng là giảm đi rất nhiều.

“Cẩn thận đấy, ngày nào đó sẽ chẳng còn chút khí lực nào mà áp Lâm Hiên trên giường.”

“…..Đa tạ đại ca quan tâm.” Đây đúng là một vấn đề lớn, Từ Thương quyết định, về sau nếu không có việc gì, sẽ chăm chỉ đến giúp Tiêu Nhiên vác đồ.

Làm xong nghỉ ngơi, Tiêu Nhiên cũng không vội vã đến đống hàng hóa mới nhập, tựa lưng vào khung cửa, bộ dáng như cảnh sát thẩm vấn, “Nghe nói chú mới gặp Thiệu Khanh?”

“…..Đại ca tin tức tinh thông, tôi chỉ đến học viện anh ấy làm việc, thuận tiện ăn chút cơm.”

“Cậu với Thiệu Khanh….” Tiêu Nhiên khó khăn dừng lại một chút, tựa hồ như đang tìm từ ngữ phù hợp, “Cái kia…. Không có khả năng chứ?”

“Đại ca, anh thật sự ngày càng tò mò,” Từ Thương cười cười, thật ra cũng không tức giận, “Nói ró với đại ca, vô luận có Lâm Hiên hay không, tôi với Thiệu Khanh cũng không thể, tình cảm của tôi đối với anh ấy vô cùng sâu đạm, nhưng nếu nói đó là tình yêu thì không thể, trong lòng tôi thế nào tôi hiểu rất rõ.”

“Ai thèm quản chuyện của cậu, có tình hay không chẳng liên quan gì tôi.” Tiêu Nhiên rút ra hai điếu thuốc, vẻ mặt buồn bực, “Cậu nói xem, giữa hai người xảy ra chuyện như vậy, khiến chúng ta ba người, muốn gặp mặt ăn bữa cơm cũng khó, nếu đã không yêu, cả hai đều đem tâm sự trong lòng bỏ đi, đừng có giả vờ trước mặt tôi, nhìn thấy ghét.”

“Vâng, vậy nghe lời anh, sinh nhật tôi là tôi không tốt. Thời gian tới tôi không bận, chờ tôi sắp xếp được thời gian, tìm chỗ nào đấy, ba người chúng ta hội tụ.”

60

“Cậu nói là phải làm đấy.” Tiêu Nhiên nhướn mày nhìn Từ Thương, cũng không nhìn ra được là hắn thành tâm hay chỉ là trả lời cho qua, “Hôm nào làm cái gì, không phải hôm nay cậu không có việc gì làm sao, buổi tối tôi gọi Thiệu Khanh đến.”

“….Không phải trưa nay tôi mới gặp anh ấy sao.”

“Không phải anh đây không biết!” Tiêu Nhiên trừng hai mắt, “Tìm hay không?”

“Tìm thì tìm.” Từ Thương thấy Tiêu Nhiên tức giận, vội vàng vuốt lông hắn, “Đại ca nói cái gì thì chính là cái đó.”

“…. Cũng không tệ,” Tiêu Nhiên than thở một câu, xem như cũng vừa lòng, ánh mắt vòng vo chuyển, lại vòng vo quay trở lại đề tài cũ, “Có điều, Từ Thương, cậu không cảm thấy tiếc sao? Thiệu Khanh là người rất tốt a….”

“….. Hả? Anh còn nói chuyện đó được,” Từ Thương có chút dở khóc dở cười, hắn không hiểu vì sao Tiêu Nhiên toàn tâm toàn ý hy vọng hai người bọn họ trở thành đôi, “Tôi cũng không nói Thiệu Khanh không tốt, cái chính là…. Không thích hợp.”

“Thích hợp?” Tiêu Nhiên liếc Từ Thương một cái, tròng mắt trắng lộ rõ vẻ ghét bỏ, “Cậu cái gì cũng hơn người, còn muốn theo đuổi tình yêu gì nữa, tìm người có thể ở bên mình cả đời quan trọng hơn tất cả.”

“…. Chính là không phải tôi đã tìm được người mình thích rồi hay sao, không theo đuổi thì làm cái gì?”

Tiêu Nhiên tranh cãi với Từ Thương, chính mình cũng có thể coi như tận mắt nhìn thấy Từ Thương lớn lên, mỗi một người bạn trai Từ Thương muốn kết giao đều phải dẫn đến cho Tiêu Nhiên xem mắt, nói thật, nhìn thấy Từ Thương cười cười nói nói ôn nhu đến đặc biệt như vậy trước mặt người khác, đúng là lần đầu tiên Tiêu Nhiên nhìn thấy.

“Anh đây chỉ sợ về sau cậu sẽ hối hận.” Tiêu Nhiên lại nhìn nhìn Từ Thương, xem như chịu thua thở dài một hơi, “Được rồi, thu lại mấy cái bong bóng hồng hồng đi, già đầu rồi, còn vẽ chuyện, tối hôm nay phải họp mặt, không được thì làm bạn tốt, đừng có mà dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng, tôi đây nhìm mà thấy ngứa mắt.”

“…….Cái gì mà dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng!” Từ Thương ủy khuất hô to, “Tôi đây còn chưa làm cái gì.”

“……Rồi rồi rồi, cậu cái gì cũng chưa làm,” Tiêu Nhiên khoát tay, tựa hồ cảm thấy Từ Thương còn tâm sự, “Vậy cậu với đầu gỗ kia thế nào rồi?”

“…..Vẫn thế.” Vừa nói đến Lâm Hiên, Từ Thương chẳng còn chút sức lực, mềm nhũn nằm úp sấp xuống quầy bar.

“Cậu cũng xong đời rồi.” Tiêu Nhiên mắng không chút khách sáo.

“…..Cậu ấy ngốc. Tôi cũng chẳng có cách nào.”

“Thế cậu ta cứ ngốc cả đời thì làm sao giờ?”

“Tôi sẽ theo cậu ấy ngốc cả đời.”

“Cậu toi rồi, ngau cả người ta cong thẳng như nào còn chưa biết, thế mà cũng dám khăng khăng một mực.”

“Tôi biết,” Từ Thương vùi đầu vào cánh tay, thanh âm rầu rĩ, “Cái này, không phải là không có cách.”

Tiêu Nhiên cũng không ngờ rằng tên này lại là một kẻ không chịu thua kém, xoay người đi vào phòng bếp, để lại Từ Thương nhàm chán một mình, lôi di động ra nghịch ngợm một chút, nhận được điện thoại của Lâm Hiên.

“Từ Thương Thương~ hôm nay tôi muốn ăn tôm á….”

“Chỉ tôm thôi à?” Từ Thương nhớ lại trong tủ lạnh còn tôm sống ướp sẵn gia vị, nếu sốt lại với cà chua, vừa ngon miệng lại có thể ăn với cơm, có lẽ Lâm Hiên sẽ thích lắm, bất quá Từ Thương đột nhiên nhớ tới cái gì, “……. Thật có lỗi, hôm nay tôi có hẹn với bọn Tiêu Nhiên rồi, ngày mai có được không?”

“Được a~” Lâm Hiên đáp ứng, Từ Thương thậm chí gần như nhìn thấy bộ dáng y gật đầu, “Vậy thế nhớ, ngày mai nhớ làm tôm cho tôi ăn.”

“Ừ.”

“Ah…..”

“Làm sao vậy?”

“Từ Thương Thương còn nhớ không, lần trước tôi nói với cậu về Thiệu Khanh cùng làm đề tài tốt nghiệp với tôi? Tôi cứ cảm thấy….. Anh ấy có gì đấy kỳ quái.”

“Nói rõ được không?”

“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ là cảm giác a, cơ mà……… Cơ mà…..”

“Rốt cuộc là như thế nào.”

Cuộc gọi bị cắt đứt.

Từ Thương bị một chuỗi âm thanh làm cho sững sờ, chờ cho tới khi hắn phản ứng trở lại bình thường, tay đã nhanh chóng tìm tới số điện thoại của Trịnh Viễn.

“Trịnh Viễn, tôi là Từ Thương, Lâm Hiên đang ở chỗ nào, vừa nãy đột nhiên cậu ấy cắt đứt điện thoại của tôi.

“Bánh xe khổng lồ ở khu vui chơi ngoại thành phía nam, lão đại đang nhận nhiệm vụ, vừa mới tiến hành.”

“Sao?”

“Không phải, đó không phải là bánh xe khổng lồ!”

Mọi người đều có thói quen cho rằng mình chính là người bị hại, thế giới này chẳng qua chỉ là một cái lưới, ngươi, thoát được sao.