Edit: Doãn Cơ

Beta: Doãn Uyển Du

Trác Việt rất thông minh, hắn luôn luôn quan tâm vừa đúng, ôn nhu mà cẩn thận. Tang Điềm vốn muốn từ chối, nhưng  anh lúc nào vừa khéo mà thoả đáng thời điểm xuất hiện bên người cô.

Mạc Nghiên đứng ở phía sau quầy bar, ánh mắt nhìn về phía bên đây, Tang Điềm vẫn yên tĩnh không có thay đổi, cô nhìn đến cảm thấy nóng nảy, ba năm nay, ngay cả bác gái quét dọn vệ sinh cũng nhìn ra Trác Việt thích Tang Điềm, mà đương sự là Tang Điềm lại thản nhiên như không biết chuyện gì. 

Tuy rằng Mạc Nghiên chưa từng thấy qua người kia trong lời của cô nói, thế nhưng Trác Việt người đàn ông tốt như thế, Tang Điềm sao lại có thể không động tâm chứ? Nhưng vẫn là bởi vì cái người kia mà rối loạn tâm tình, đại khái chắc là chưa quên được 

Không biết là do bị Tang Điềm ảnh hưởng tới tâm tình hay không, Mạc Nghiên đột nhiên xoay người hỏi Lương Tranh, "Ông xã, nếu như lúc đó chúng ta cũng chia tay, mấy năm sau không biết anh sẽ đột nhiên tìm tới em không?"

Lương Tranh liếc mắt nhìn cô, "Mẹ đứa nhỏ à, giữa chúng ta không có cái nếu như này "

Mạc Nghiên nhìn một cách đó không xa là đứa nhỏ đang ngồi xổm chơi đùa, trên mặt nổi lên nụ cười hạnh phúc, đúng vậy, cuộc sống đã tốt đẹp như vậy thì sao còn có loại giả thiết này.

Trác Việt nhìn Tang Điềm im lặng ngồi ăn, đột nhiên hoài niệm cô của năm năm trước, khi đó bọn họ đều là đi ăn ở căn tin trường học, thường xuyên ngồi chung một cái bàn. Tang Điềm còn có thể kể truyện cười cho bọn họ, rồi sau đó tự mình cười ha ha, khi tức giận sẽ giậm chân, nhiều lúc bộ dạng không buồn không lo...

Trác Việt mỗi lần nhìn thấy Tang Điềm của hiện giờ, trong đầu đều hiện lên hình ảnh thanh xuân dào dạt, cười đến hết sức rực rỡ, đã rất lâu chưa thấy qua cô nở nụ cười như vậy. 

Hắn thở dài một hơi, Tang Điềm, đến cùng vì sao em vẫn không buông xuống khoảng thời gian đó, căn bản là do em không nghĩ tới việc muốn buông! 

Màn đêm xuống, ngoài cửa sổ sắc trời đã thay đổi, thành phố bóng đêm rực rỡ ánh đèn xinh đẹp, Trác Việt đứng dậy nói với Tang Điềm: "Anh đưa em về."

Lúc này đây, Tang Điềm không giống như mọi khi cự tuyệt hắn, an tĩnh mà gật đầu.

Trác Việt liền nở nụ cười, lúc đó anh rất muốn tiến lên dắt tay cô, nhưng chỉ có thể tận lực khắc chế cảm xúc này.

Vừa đến trước cửa toà nhà, Tang Điềm đã nói muốn xuống xe, "Em nghĩ đi bộ một đoạn, cảm ơn anh đã đưa trở về."

Trác Việt thế nhưng chỉ dừng xe ở bên đường, xuống xe chuyển sang bên kia mở cửa xe cho cô, "Đi thôi, anh cùng em đi vào."

Tang Điềm dừng một chút mới xuống xe, cúi đầu nhìn chân của mình, "Rất gần, em có thể tự mình đi.”

Không biết có ảo giác hay không, Tang Điềm hình như nghe được tiếng thở dài, ai cũng không nói thêm. 

Một lúc lâu, đến khi Tang Điềm muốn mở miệng, lại nghe được anh nhẹ nhàng nói: "Tang Điềm, đến bao giờ em mới bằng lòng chấp nhận anh, bằng lòng cho anh cùng em đi đến tương lai."

Tang Điềm trầm mặc, đây là Trác Việt lần thứ ba bày tỏ, lần đầu tiên là thời điểm hai năm trước, khi đó cô vừa mới tốt nghiệp một năm, anh nói với cô: "Tang Điềm, bước lên phía trước đi , anh sẽ chờ em."

Lần thứ hai là một năm trước, anh nói với cô: "Anh hỏi cậu ấy còn nhớ tới Tang Điềm hay không, cậu ấy nói có, nhưng rất ít. Tang Điềm em cũng nên có kết quả, anh vẫn đang đợi em."

Không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào, Trác Việt luôn ở bên cạnh cô, trong nháy mắt năm năm trôi qua. Tang Điềm không biết anh thích cô từ lúc nào, có thể anh điều biết rõ ràng, nhưng tại sao còn lựa chọn thích cô như vậy. 

Tang Điềm lúc này đã không biết phải nói gì, lời làm tổn thương người cô không nói được, bản thân cũng đã có vết thương, sao còn có thể nhẫn tâm tổn thương người khác? 

Trác Việt lại lên tiếng, "Vào đi thôi, anh ở đây nhìn em vào."

"...Không cần, anh về trước đi, lái xe cẩn thận."

Trác Việt đôi mắt thoáng qua một chút ảm đạm, "Được."

Tang Điềm đi rất xa vẫn không có nghe được tiếng xe khởi động, do dự một chút, xoay người. 

Ánh đèn nê ôn chiếu xuống, không nhìn rõ ánh mắt của anh, chỉ có thể nhìn rõ bóng dáng cao to, lẳng lặng đứng nhìn về phía cô, tựa như một pho tượng. 

Tang Điềm đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cô tự đem mình vào hoàn cảnh hết sức tuyệt vọng, tự mình đi không đi ra, người khác cũng vào không vào được, nhưng cô không biết phải làm sao. 

Không đành lòng nhìn nữa, cô xoay người bước nhanh đi về phía trước, thầm nghĩ nhanh lên một chút về nhà. 

Tang Điềm thuê căn nhà này là loại nhà tầng, cô ở tại tầng bảy, củng là tầng trên cùng. Hành lang đèn cảm ứng đã không còn linh hoạt, thường xuyên không cháy đèn, Tang Điềm đã sớm thành thói quen,  đếm bậc thang chậm rãi đi lên. 

Hành lang có mùi thuốc lá thoang thoảng, Tang Điềm ngẩng đầu, trong bóng tối có một bóng người cao ráo đứng dựa vào cửa nhà cô, chỉ có thể nhìn rõ ngón tay người đó kẹp một đầu mẩu thuốc lá. Cô lúc đầu hơi hốt hoảng, sau khi thấy người kia xoay người đối mặt với cô, đúng là thân ảnh quen thuộc. 

Cô dừng lại không tiến lên, hắn lại gấp gáp đi đến, mẩu thuốc lá trên tay đã rơi xuống. 

Hơi thở quen thuộc xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, ngay lúc cô không hề phòng bị mà hôn xuống. 

***

Thời kỳ đại học Từ Mộ Duyên đã bắt đầu hút thuốc, chỉ là rất ít khi hút ở trước mặt cô, cô thỉnh thoảng có thể ngửi thấy từ trên người hắn mùi thuốc nhàn nhạt, cô ngay lập tức cầm lấy tay phải của hắn, đưa lên chóp mũi mà ngửi ngửi, sau đó kết luận: "Mộ Duyên, anh hút thuốc lá."

Từ Mộ Duyên bất đắc dĩ cười cười, hắn đã rửa tay hai lần, mũi cô thật đúng là thính.  Từ khi quen cô, hắn rất ít khi hút thuốc, chỉ thỉnh thoảng hút một điếu. 

"Một ngày không thể hút vượt lên ba điếu!" cô đưa ngón tay ra minh họa, đôi mắt sáng long lanh mà nhìn hắn. 

Mỗi lần như vậy, hắn đều làm bộ muốn hôn cô, thì cô sẽ lấy hai tay che mặt mình vội đứng lên, ghét bỏ nói: "Hút thuốc lá không được hôn em, hôi chết “

"Ngoan, anh đi đánh răng." Hắn dỗ cô. 

"Thật không?" Cô nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, nụ hôn ấm áp đã rơi xuống, là mùi vị bạc hà nhàn nhạt. 

***

Tang Điềm đứng ngẩn ngơ, hồi ức lại hiện lên trong đầu, suy nghĩ lại trôi theo dòng hồi ức, nụ hôn của hắn lại mang theo mùi vị thuốc lá nhàn nhạt quấn quanh cô, nhất thời như ở trong mộng mới thức tỉnh hắn. 

Hắn lại đem cô ôm thật chặt trong ngực, so với năm năm trước bất cứ lúc nào cũng  dùng sức mà hôn cô, mang theo vẻ điên cuồng. 

Chẳng biết từ lúc nào người trong lòng nước mắt đã tuôn trào, hôn môi trở nên khổ sở không thôi. 

Từ Mộ Duyên như trước ôm lấy cô, nhẹ nhàng mà đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ, ánh mắt nhìn cô...

"Anh đến cùng là đang nghĩ cái gì vậy?" Tang Điềm khô khan hỏi. 

Động tác của hắn dừng một lúc, đem  đầu của cô ôm vào trong ngực, thanh âm ấm áp vang lên, "Tang Điềm, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không?"

Bắt đầu như thế nào đây? Cô lúc đầu củng chấp nhận cùng chờ đợi, đến cuối lại cùng với cô đơn mà cảm nhận, trải qua nhiều lần chờ đợi  tìm kiếm, cô đã không còn dũng khí mà tin hắn

"Chúng ta đã không thể nào đâu “  Thời gian năm năm sao có thể nói qua là qua? Cô không có cách nào tha thứ cho hắn đã buông tay như vậy. 

Sau khi hắn đi, Tang Điềm ngây ngốc đứng tại chỗ, thời gian thoáng như một giấc mộng, sau khi gặp lại hắn, củng như là mơ thôi 

Từ lúc 18 tuổi lần đầu gặp nhau đến bây giờ, đã trải qua 7 năm rồi, thanh xuân của cô giống như đều hao tổn trong 7 năm này, tốt đẹp nhất cùng bi thương nhất, một cái hai năm, một cái năm năm. 

Thời gian trôi qua thật nhanh, sau cái năm năm lại là dài dằng dặc. 

Cô không bao giờ tin nữa, cô sẽ lại là cô gái dũng cảm không sợ gì như lúc đầu, thời gian chậm rãi tiếp diễn, tâm lại từ từ già đi. 

Từ Mộ Duyên, nếu như sớm một chút, sớm thêm một chút tới thì thật tốt...