Edit: Doãn Thiên Ngân

Beta: Doãn An Nhiên

Đây là lần đầu tiên họ đi ăn đồ ăn phương Tây, ở đây vẫn chỉ là một nhà hàng phương Tây bình thường. Sau năm năm, khu vực này đã được mở rộng và trang trí đổi mới hoàn toàn. Dường như mọi thứ đã thay đổi điều duy nhất không thay đổi là ánh sáng ở đây một màu vàng ấm áp.

Tang Điềm thỉnh thoảng cũng đi ngang qua nhà hàng này mỗi lần đều không thể không liếc mắt nhìn, nhưng không bao giờ có can đảm để bước vào. Bỗng một ngày nọ, cô thấy bảng hiệu nhà hàng thay đổi, trang trí thay đổi  mọi thứ đều thay đổi. Cô cảm thấy đau đớn trong lòng. Cô gần như hoảng loạn chạy đến. Người phục vụ đứng trước cửa nhiệt tình chào cô nhiệt tình: “Tiểu thư, nhà hàng chúng tôi vừa được tân trang lại hoàn toàn và mở cửa trở lại vào ngày hôm nay, có nhiều món giảm 50% và nhiều loại miễn phí khác... "

Người phục vụ nói rất nhiều, nhưng Tang Điềm không nghe rõ. Cô đi vào trong nhà hàng cho đến khi nhìn thấy ánh sáng màu vàng ấm áp. Đó là màu cô quen thuộc nhất, và cũng là điều cô cảm thấy yên tâm nhất, ít nhất là không thay đổi hoàn toàn. Có lẽ cô không nhận ra mình luôn cảm thấy mâu thuẫn, cô muốn chôn vùi tất cả những kí ức liên quan đến anh, nhưng cô lại đặc biệt quan tâm đến nơi họ có những kỷ niệm đẹp, vì cô sợ một ngày nào đó anh sẽ trở lại khôn còn người còn vật nữa.

Dưới ánh sáng của kính, hình bóng của anh rõ ràng và đẹp đẽ vẻ ngoài của anh vẫn mềm mại như năm năm trước.

Tang Điềm luôn duy trì sự im lặng nhưng khi nhìn thấy nhưng khi nghĩ đến những hình ảnh trước kia cô bỗng muốn khóc.

Lần đầu tiên cô đến nhà hàng phương Tây, cô đã rất lo lắng vì cô không ăn thức ăn phương Tây, hơn nữa cô không biết sử dụng dao và nĩa. Dường như anh nhìn thấy sự bối rối của cô. Anh ghé vào tai cô thì thầm: "Em chỉ cần phụ trách ăn thôi.”

Trên thực tế, anh luôn như thế này, luôn có thể dễ dàng nhìn thấy những suy nghĩ cẩn thận của cô, ngay cả khi không có sự cởi mở của cô. Lúc đó, cô luôn cảm thấy mình thật may mắn. Cô đặc biệt may mắn vì cô thích anh. Anh cũng thích cô. Cô không bao giờ theo đuổi ai sẽ thích ai, ai sẽ trả nhiều hơn, ai sẽ rời bỏ ai trước...

Trước kia, mỗi lần đến đây, cô đều lặng lẽ chờ anh cắt miếng bít tết và đưa đến trước mặt cô.

Sau này, cô không bao giờ ăn bít tết nữa.

Trác Việt nghĩ rằng cô không thích bít tết, chỉ có cô mới biết không phải là không thích mà là vì người cắt bít tết cho cô không còn ở bên cô nữa.

Từ Mộ Duyên đem tất cả các phần bít tết cắt hết sau đó ngẩng đầu lên lại phát hiện ánh mắt cô phủ một tầng hơi nước. Đôi mắt cô mở to và nhìn anh. Rõ ràng là đôi mắt cô đầy nước mắt, nhưng cô vẫn không chịu để cho những giọt nước mắt đó chảy xuống. Anh thấy cô đang cố kiềm chế cảm xúc và từ từ đưa nước mắt chảy ngược vào trong.

Anh chỉ cảm thấy cổ họng mình cay đắng, hơi thở của anh chậm lại vài phút. Ngay cả miếng bít tết cắt xong cũng không thể đẩy qua cho cô, sợ nước mắt cô rơi ngay lập tức.

Tầm nhìn không rõ ràng làm Tang Điềm không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh đến khi nước mắt được đẩy lùi một chút tầm nhìn mới rõ hơn một chút. Cô nhìn thấy sự đau khổ quen thuộc trên gương mặt của anh. Trước đây khi cô khóc, biểu tình của anh luôn là như vậy, anh sẽ cau mày đôi mắt sáng quắc đáy mắt lộ vẻ đau lòng.

Ngay giờ khắc này, Từ Mộ Duyên có thể chắc chắn rằng Tang Điềm còn tình cảm với anh, thế nhưng anh lại không hào hứng chút nào. Có gì thú vị? Khi anh chọn từ bỏ cô năm năm sau trở về lợi dụng tình cảm còn xót lại của cô đối với anh để tìm cô. Ngay cả anh cũng cảm thấy mình thật khốn kiếp.

"Em có muốn thử không? Hương vị ngon hơn trước rất nhiều." Từ Mộ Duyên từ từ đẩy miếng bít tết cắt cho cô mang theo một chút cẩn thận.

Tang Điềm chậm chạp không cử động,  thậm chí ngay cả dao nĩa cũng không hề chạm qua. Qua một lúc lâu, cô mới nhàn nhạt từ chối: "Tôi không thích bít tết."

Rõ ràng là cô nói cô không thích ăn bít tết, thế nhưng vào trong tai Từ Mộ Duyên, nó như mang ý là: tôi không thích anh.

Trước sự phản kháng thầm lặng của cô, Từ Mộ Duyên đành gọi một người phục vụ để gọi món mì ống.

Bữa ăn kết thúc trong sự im lặng của Tang Điềm.

Từ nhà hàng đi ra đã là 8 giờ tối, ánh đèn rực rỡ được bật lên ánh sáng lướt qua cửa sổ như gió, thế giới bên ngoài thật sống động mà sự im lặng dường như đang bao vây giữa họ. Từ Mộ Duyên không quen với sự im lặng của cô, trong xe im lặng đến thảng thốt vậy nên anh đưa tay ra mở radio.

"Tôi không biết những cặp đôi xung quanh bạn có thật như vậy hay không đã từng chia xa nhưng cuối cùng, họ sẽ đến với nhau. Mặc dù quá trình sẽ rất buồn và thậm chí khó khăn nhưng ít nhất kết thúc sẽ tốt đẹp..."

Một giọng nữ yếu ớt, hơi buồn trên đài phát thanh cùng với nội dung đã quá lỗi thời nhưng hai người trong xe lại không khỏi ngừng thở nghe lời độc thoại một cách nghiêm túc.

Năm phút sau, đoạn độc thoại kết thúc và sau đó là giai điệu quen thuộc, giọng hát khàn khàn trầm ấm của Chu Văn Uý vang lên

"Đột nhiên

Thế giới đột nhiên không có gì

Tôi nhớ em

Nghĩ về bản thân một lần nữa

Tại sao thời điểm tôi yếu đuối nhất tôi lại nhớ em?

Nhớ em

Tôi hiểu rằng tôi không thể từ bỏ tình yêu của em.

Quá quen thuộc với sự chăm sóc của em không thể tách rời

Tôi tự hỏi nhớ em là  vui hay buồn.

Và bây giờ ngay cả kim giờ cũng dừng lại

Ngay cả khi cuộc sống giống như cát bụi, nó cũng không thể tách rời.

Thay vào đó chúng ta có thể tin vào tình yêu nhiều hơn

......... "

Âm nhạc kết thúc đột ngột, Tang Điềm vươn tay tắt radio. Từ Mộ Duyên không ngạc nhiên khi cô làm điều này. Bởi vì thậm chí ngay cả anh cũng không thể nghe được nữa, phân phân hợp hợp...giữa bọn họ không có sự phân phân hợp hợp. Chỉ có anh từng từ bỏ cô.

Tuy nhiên, anh cũng khao khát một kết thúc tốt đẹp.

Bên trong xe khôi phục lại sự im lặng, những ngón tay của Tang Điềm run nhẹ vành mắt cũng bắt đầu nóng lên. Cô không nhịn được khẽ tự giễu, cười chua chát.

Tại sao cô cảm thấy rằng cô không thể tin vào tình yêu, nhất là vào lúc này không thể tin tưởng anh.

Ngày anh rời đi, là cô tận mắt nhìn thấy anh vào trong cửa an ninh. Anh nghĩ anh sẽ đưa cô cùng đi, nhưng anh không nghĩ cô không đến sân bay.

Cô đứng trong góc mà anh không thể nhìn thấy, cô thấy anh đứng ở hướng máy bay cất cánh rất lâu. Bóng lưng toát lên sự cô đơn. Cô gần như nghĩ rằng anh sẽ hối hận anh sẽ luyến tiếc cô. Nếu... Nếu cô xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ không rời đi... hoặc anh sẽ đổi ý, hoặc anh sẽ nói cùng cô đi về, hoặc anh sẽ...

Ở góc mà anh không thể nhìn thấy, Tang Điềm đang tuyệt vọng chờ đợi một hy vọng nhỏ nhoi, anh đứng bất động cho đến khi chuyến bay của anh sẵn sàng cất cánh anh mới nhắc chân đi vào cửa an ninh. Anh bước càng ngày càng nhanh, bước chân của anh gọn gàng và dứt khoát. Cô gần như điên cuồng chạy đến sau lưng anh, cố gắng hét lên và ngăn anh lại, nhưng cô không thể phát ra âm thanh nào cổ họng như có một bàn tay vô tình siết chặt. Hai bàn tay nắm chặt dù cô có cố hét lên như thế nào, cũng không thể phát ra bất kì lời nào, ngay cả khóc cũng không khóc được...

Cô nhìn bóng lưng anh biến mất tuyệt vọng đến cùng cực.

Cô không nhớ mình đã ra khỏi sân bay như thế nào. Khi bước ra, trời đã tối. Cô bắt taxi trở về thành phố xa lạ, con đường xa lạ. Cô không biết đi đâu, cô cứ đi không chút mục đích.

Cho đến trước một cửa hàng, bên trong mở ca khúc:

"Đột nhiên

Trời tối

Thế giới đột nhiên không có gì

............ "

Cô mờ mịt ngước nhìn bầu trời đêm, tối đen, không sao, không trăng, thực sự là một cảm giác đen tối. Và thế giới của cô hơn một giờ trước bầu trời như sụp đổ cái gì cũng không còn.... Sau này thế giới của cô không còn Từ Mộ Duyên nữa rồi….

Giai điệu của bài hát này không buồn, như thể đang chậm rãi kể một câu chuyện, nhưng lời bài hát sắc sảo và tàn nhẫn cắt đứt trái tim cô, thế giới như sụp đổ.

Cuối cùng sụp đổ, cơ thể và tâm hồn dường như trống rỗng, vì vậy cô không thể đứng vững, cô để lại hành lý, ngồi trước cửa cửa hàng của người khác, ôm đầu gối, khóc đến tâm tê phế liệt...

Từ đó trở đi, cô không bao giờ nghe bài hát nữa, thỉnh thoảng nghe nó trên đường phố cô sẽ vô thức bước đi.

Hai năm rưỡi sau khi tốt nghiệp, Từ Mộ Duyên đã đi xa hơn hai năm. Một lần cô đến cửa hàng Chu Thụy Tình bên trong đang mở ca khúc này. Chu Thụy Tình không biết chuyện này, lớn tiếng hát ca khúc này với giộng điệu khoái trá, thấy cô lung túng đứng ở cửa, cô ấy bước ra kéo cô vào. "Có chuyện gì vậy? Đứng ở cửa để để làm thần canh cửa à?”

Lúc ấy cô rất muốn nói: Đừng mở bài hát này, đừng hát bài hát này, được không? Nghe xong tớ cảm thấy rất đau khổ...

"Thay đổi một bài hát tốt hơn được không?" Hồi lâu cô mới thốt lên được.

Chu Thụy Tình từ từ nhớ ra một số chi tiết. Tại sao mỗi lần cô ấy nghe thấy ca khúc "Bỗng dưng" trên đường phố, cô ấy sẽ bước đi thật nhanh...

Chu Thụy Tình muốn trêu chọc cô ấy, nhưng đột nhiên nhớ ra  mình từng hát cho Tô Tầm nghe một bài hát lúc ấy nghe xong Tô Tầm còn nở nụ cười. Cô ấy lắc tay. "Tang Điềm, cúng ta hát bài chia tay hạnh phúc đi!"

Cô nói hát liền hát, giọng cô nhẹ và sáng, cô thay đổi lời bài hát trở nên bắt tai hơn, như thể cô muốn mang hạnh phúc vào trong bài hát.

Chỉ là, Tang Điềm không cười, cô khóc, giọng cô mong manh và khàn khàn: "Chia tay hạnh phúc? Tại sao tớ cảm thấy mình không vui chút nào, buồn…tớ cảm thấy rất buồn..."

Đây là lần đầu tiên Chu Thụy Tình thấy Tang Điềm khóc sau khi Từ Mộ Duyên rời đi. Mặc dù cô ấy luôn im lặng vào các ngày trong tuần, nhưng ít nhất cô ấy im lặng nhưng sống khá tốt. Cô ấy vẫn sẽ ăn cơm thật ngon, sẽ cười thật tươi, sẽ mua những vật trang trí mà mình thích, sẽ……

Dường như không có gì thay đổi có vẻ cô ấy còn tốt hơn khi xưa. Dường như cô ấy có thể sống rất tốt mà không cần Từ Mộ Duyên, như thể cô ấy đã bắt đầu quên Từ Mộ Duyên...

Nhưng vào ngày hôm đó, Chu Thụy Tình nhận ra rằng sự bình tĩnh của cô ấy chỉ là bề mặt, những vết thương bên trong rách ra không chạm vào được