Edit: Doãn Cơ

Beta: Bích Trâm

Tôi 18 tuổi gặp anh, 18 tuổi mối tình đầu, 20 tuổi thất tình. Thế nhưng, Từ Mộ Duyên anh biết tôi tiếc nuối nhất chuyện gì không? Anh bỏ lỡ một cô gái tốt đẹp  - Tang Điềm suốt 5 năm

__________

Ba giờ rưỡi sáng, Từ Mộ Duyên đứng trước cửa sổ sát đất trong nhà, từ tầng 38 nhìn tiếp phảng phất toàn bộ thành thị đều thu hết vào đáy mắt, mà lần đầu tiên có loại cảm giác ngây người sau 5 năm thành thị, hết sức xa lạ. 

Mấy tháng gần đây anh nhiều lần nhớ tới cô, nhiều lần mơ thấy cô, trong giấc mơ tất cả đều là cảnh lúc anh và cô yêu nhau. Cô thích cùng anh đi học, thế nhưng mỗi lần đều chỉ biết mang một quyển tiểu thuyết, cô thích vẽ xấu trên trang sách của anh, có khi cả một trang đều tràn ngập tên anh, cô thích gọi anh là Mộ Duyên, lại có khi ghét bỏ tên của anh, Mộ Duyên Mộ Duyên giống như một tên thích tự luyến! Ai mà thèm thích anh chứ...

Bởi vì ngày về nước đang đến gần, anh nhiều lần không tự mình khống chế được bản thân mà nhớ về cô, thậm chí không kịp chờ đợi muốn gặp cô, lại vừa sợ nhìn thấy cô. 

Anh xoay người một cái ngồi lên ghế sa lon, ngón tay kẹp điếu thuốc, khuôn mặt tuấn tú thản nhiên, con ngươi đen láy nhưng vì hồi ức mà bị che khuất

Chuyện về cô từng chút từng chút, anh lại vẫn nhớ rõ ràng như vậy, bốn năm trước anh rõ ràng rất ít khi nhớ tới cô, vốn cho rằng ký ức sẽ càng lúc càng mờ nhạt, cô cũng chỉ là ký ức năm đó thời niên thiếu điên cuồng của anh. 

Thế nhưng, anh lại dần dần nhớ lại... 

Là từ cái thời điểm bắt đầu suy nghĩ về cô? Hay có lẽ là từ cái lần mà Trác Việt nói với anh từ một năm trước, hoặc có lẽ là từ mấy tháng trước anh bắt đầu có dự tính về nước, có thể anh cho tới bây giờ sẽ không thể nào quên được... 

Cô gái có tên là Tang Điềm ấy. 

__________

Tang Điềm đã ngồi ở quán cà phê 30 phút, Chu Thụy Tình lại đến muộn, mỗi lần cùng cô hẹn gặp mặt, mười lần thì có chín lần đến muộn. 

Thời điểm Chu Thụy Tình chạy đến, Tang Điềm đã ngồi một giờ, không vội cũng không giận, cũng sẽ không gọi điện thoại giục cô, yên lặng ngồi dựa trên ghế sa lon, trong tay đang cầm một quyển sách, từ thời điểm bắt đầu cô giống như tên của mình, điềm tĩnh như nước. 

Chu Thụy Tình thì nghĩ rằng, đại khái là từ khi cô chọn từ từ quên đi Từ Mộ Duyên. 

Có thể ký ức chậm rãi phai đi, rất nhiều thứ cũng chậm rãi phai nhạt theo, ngay cả tính cách cũng trở nên lạnh nhạt. 

Nghe được tiếng động vọng tới, Tang Điềm mới từ trong sách ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn, thanh lệ mang nụ cười nhàn nhạt:

"Cậu tới rồi, trong tiệm bề bộn nhiều việc?"

Chu Thụy Tình từ trước mặt Tang Điềm lấy nước trái cây, thô lỗ uống vài hớp mới nói: 

"Ừ, mới nhập một ít hàng, sửa sang lại cả một buổi sáng."

Tang Điềm gọi người phục vụ tới, gọi thêm hai cốc nước trái cây cùng một ít điểm tâm, Chu Thụy Tình không ngừng than rằng gần đây tiệm gặp phải khách hàng hơi khác người, cô nàng nói có một nữ nhân đem gần hết quần áo trong tiệm ra thử, thế nhưng một cái cũng không mua, còn có thật nhiều nữ sinh đến tiệm, chỉ chơi đùa với thằng nhóc Tô Tiểu Tông của Tô Tầm, nên cũng không mua. 

Tang Điềm lẳng lặng nghe, nghe được chuyện buồn cười liền cười rộ lên. 

"Thế đã tìm được người trông tiệm chưa, bận rộn thế qua đây phải làm sao?" 

Tang Điềm nhớ Tô Tiểu Tông đã về nghỉ hè, Tô Tầm vừa muốn trông tiệm vừa phải để ý thằng nhóc kia, sợ là không giúp được. 

"Tạm được, mấy ngày trước bọn mình có thuê một nhân viên, bây giờ bọn mình cũng là bà chủ rồi." Chu Thụy Tình cười đắc ý đứng lên. 

"Xem ra, không khí cửa hàng không tồi a!"

"Cũng không tệ lắm, bất quá mấy hôm trước cho em trai chút tiền, ví tiền lại xẹp lép." Chu Thụy Tình nói đến cái này liền buồn bực. 

Tang Điềm trầm mặc một lát, cô biết em Chu Thụy Tình du học ở Mỹ, còn có... Người kia cũng đang ở Mỹ. 

Sao lại nghĩ tới anh rồi? Tang Điềm bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, hỏi ngược lại: "Không phải em trai cậu đang đi làm thêm sao? Sao còn nhận tiền của cậu."

"Là tự mình cho nó, nhìn nó một thân một mình ở nước Mỹ thật quá khó nhìn, mình thấy thương hại nó."

Ách... Tang Điềm đã từng gặp qua, đó là chàng trai hết sức rạng rỡ, cô nhịn không được nói: "Em trai cậu sao đến miệng cậu lại thành người kém cỏi rồi."

Chu Thụy Tình cười một tiếng: "Cậu không biết sao? Cho dù một người đàn ông có đẹp trai mà không có tiền đều là kém cỏi, Chu Thụy Thiên có nói với mình ở bên kia muốn tìm bạn gái rất khó khăn."

""Tại sao?”

"Nó nói, những cô gái xinh đẹp thì đều tìm người đẹp trai da trắng, bình thường hơn thì tìm người Anh - điêng(*),khó xem một chút thì tìm người da đen, nó một người dáng dấp đẹp mắt nhưng nghèo nghĩ nói chuyện yêu đương hẳn là khó khăn.""

"Ách..." Tang Điềm muốn cười mà cười không nổi. 

Không hiểu sao cô lại nghĩ đến người kia, người như anh chắc chắn sẽ không có loại phiền não này đi? Năm năm, bên cạnh hắn sớm nên có người khác...

Tang Điềm trên mặt vẫn là ý cười nhàn nhạt, bàn tay dưới mặt bàn đã nắm thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay gây cảm giác hơi đau đớn. 

Cô đang tự nhắc nhở mình, không nên nghĩ đến, không thể nghĩ đến người kia, ngay cả tên cũng không dám nhắc lại người kia. Tang Điềm cùng Chu Thụy Tình ở quán cà phê ngồi hết buổi chiều, đến 5 giờ Chu Thụy Tình muốn về tiệm thay cho Tô Tầm, Tang Điềm cùng cô ấy đi ra khỏi quán cà phê. Cô định đi đến tiệm sách mua vài cuốn sách. Chu Thụy Tình đi sau, Tang Điềm đứng tại cây ngô đồng trước quán cà phê thoáng ngây người, cô nhìn thấy Trác Việt, trước mặt hắn còn có một người đàn ông đưa lưng về phía cô, áo trắng quần đen, cao lớn, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cách nhau cũng không xa,, dường như cảm thấy được ánh mắt khiếp sợ của cô, ánh mắt Trác Việt vừa nhấc lên, liền thấy có người đang đứng dưới cây ngô đồng cách đó không xa, nhận thấy người đối diện là Tang Điềm. 

Cô gái cắn thật chặt môi dưới, đôi mắt đen sẫm mở thật to, ánh nước mê mang, như là đang cực lực khắc chế một cái gì đó. Trác Việt lòng hung hăng giật một cái, không nghĩ tới xa cách 5 năm, cô lại có thể chỉ dựa vào một cái bóng lưng liền nhận ra Từ Mộ Duyên. 

Trác Việt đột nhiên ngừng nói chuyện trầm mặc nhìn về phía sau, Từ Mộ Duyên thấy trên mặt hắn nhiều biểu tình quái dị, liền quay đầu nhìn theo. 

Đáng tiếc, anh chỉ thấy thoáng một bóng váy trắng chợt lóe lên, bị thân cây to che khuất.

"Chúng ta đến quán cà phê ngồi một lúc đi! " Trác Việt khôi phục thần sắc như thường, nhìn về phía bên cạnh quán cà phê, anh biết Tang Điềm rất thích đến quán cà phê này, cô đại khái là mới vừa từ bên trong đi ra. Chính là trùng hợp như thế, nếu như đến sớm chút nữa, có thể hai người này liền trước mặt đụng phải nhau. 

Nếu cô tránh đi, rõ ràng không muốn gặp lại Từ Mộ Duyên, vậy anh sẽ giúp cô.

Từ Mộ Duyên chậm rãi quay đầu lại, nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ, dừng một chút mới đáp: "Tốt. " 

Tang Điềm không biết mình tại sao lại muốn chạy, chẳng qua là khi cô lúc ngừng lại, quần áo đều đã thấm mồ hôi ướt đẫm, không chỉ có là bởi vì trời nóng nực, cũng bởi vì cô khẩn trương. 

Đến chạng vạng tối, ánh nắng đã khônh còn gay gắt, Tang Điềm ngẩng đầu nhìn bầu trời trong sáng, thu lại nước mắt chợt dâng. Cô dơ tay trái của mình lên, ngón tay mở rộng, ánh nắng từ khe hở lọt qua tới. 

"5 năm... " Cô nhìn năm ngón tay trắng nõn của mình, thấp giọng thì thào.

Khoảng thời gian đẹp đẽ của thanh xuân chính là tình yêu, thời điểm đau đớn nhất là chia tay, mặc kệ đã từng yêu nhiều, hận nhiều, cô đã ép buộc mình từ từ không nhớ tới anh nữa. 

Cô cho là anh sẽ không trở lại nữa, cô cho rằng không bao giờ...được gặp lại anh...

"Mình nhìn thấy Tang Điềm, vừa mới ngay phía sau cậu." Trác Việt nói cho Từ Mộ Duyên biết. 

Từ Mộ Duyên chợt nắm cái chén trong tay một chút, ngón tay dần buộc chặt, ngón tay thon dài dần đân trở nên trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Anh ngước mắt nhìn về phía Trác Việt, con ngươi sắc bén chợt thâm trầm. 

Trác Việt nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy bóng lưng tinh tế hoảng loạn mà vội vàng tránh đi.