Ngày kế, Tô Việt ngồi trên xe buýt hướng Vân Huyền. Vân Huyền cách Cổ thành khoảng 6 giờ xe chạy, mà nhà Vương Lập Gia cách Vân Huyền nghe nói cũng khá xa, còn muốn ngồi thêm hơn hai giờ đồng hồ.

La Mân lúc này ngồi ở trong phòng làm việc, chuẩn bị hành lý cho chuyến du lịch hai ngày sắp tới của mình, mới vừa gọi điện thoại cho quầy tiếp tân, biết được Tô Việt cũng không có trả phòng, trong lòng hơi hơi nhẹ nhõmm, đồng thời, cũng vì mình cư nhiên có hành động cố ý lưu người mà cảm thấy buồn cười.

“Nếu Tô tiên sinh hai ngày này thật muốn trả phòng, liền lo liệu thủ tục cho hắn đi.” Hắn suy nghĩ một lúc, rốt cục gọi điện thoại cho quầy tiếp tân nói như vậy, có rất nhiều chuyện, thật sự không thể miễn cưỡng, lần này giữ hắn lại, có thể nói mình sử dụng cách khích tướng hắn, như vậy lần sau thì sao, nếu hắn thật sự phải đi, chính mình lại nên nói như thế nào, đã có tin tức của hắn, mình vẫn là có biện pháp cùng hắn liên hệ nữa mà, tội gì làm cho hắn không vui.

Tiếp tân tuy rằng đối với ông chủ mình thái độ thay đổi liên tục cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn là đáp đồng ý.

Hỏa tử sơn ở phía bắc Cổ thành, lái xe đi với tốc độ cao đại khái phải hơn năm giờ mới tới, La Mân bọn họ đã thỏa thuận, một giờ rưỡi trưa tập trung ở quảng trường phía tây, đúng hai giờ xuất phát.

Lúc La Mân đến nơi, lão Mạch đã sớm khởi động chiếc xe “kim cương đen” của hắn chờ từ lúc nào, vừa thấy xe La Mân, lão Mạch ấn kèn inh ỏi, La Mân tham gia nhóm Lư Hữu thuần túy chỉ mang tính ham vui, mà lão Mạch liền thuộc loại nhân sĩ chuyên nghiệp, từ trước ở câu lạc bộ Hỏa Xà, mới gần đây chuyển đến câu lạc bộ của La Mân, trước mắt đang lo lắng thành lập một câu lạc bộ thuộc về mình, chuyến du lịch đến Hỏa Tử sơn lần này chính là hắn tổ chức.

La Mân cười ló ra khỏi cửa kính xe, cùng lão Mạch chào hỏi, ánh mắt sắc bén của hắn liếc mắt một cái liền nhìn người ngồi kế bên lão Mạch, đó là một thanh niên tuổi còn trẻ.

Dừng xe lại một lúc, chờ những đội hữu khác đến, La Mân mở cửa xe, cười đi đến trước xe lão Mạch, lão Mạch hạ cửa kính xe, La Mân khom người tựa trên cửa xe, nhìn hoàng mao kia, cười trêu chọc lão Mạch nói “Bằng hữu của ngươi à? Không tồi nha?”

Lão Mạch đắc ý dào dạt nghênh mặt lên “Xinh đẹp chứ?” Hắn cố ý nói nhỏ lại bỏ thêm một câu “Công phu trên giường rất tốt.”

La Mân còn chưa mở miệng, hoàng mao kia lập tức trợn tròn mắt to, mắt liếc lão Mạch một cái, đồng thời hung hăng nhéo một cái trên đùi hắn, nhìn bộ dáng lão Mạch mặt mũi méo mó, La Mân cười mắng “Đáng đời.”

Lão Mạch vẻ mặt đau khổ nhìn về phía La Mân “Đau chết mất, bạn hữu, hoa hồng đẹp luôn có gai, không bằng, ta tặng cho ngươi đi.”

Hoàng mao kia trợn mắt trừng hướng lão Mạch, lần thứ hai thân thủ, lão Mạch thê thảm hét to một tiếng “A nha, ngươi dùng lực mạnh như vậy, ta làm sao lái xe a.”

La Mân lắc đầu, cười rời đi xe của hắn, không hề để ý tới phía sau hai người kia đang liếc mắt đưa tình.

Hai giờ đúng, những người khác cũng lục tục tới rồi, đoàn xe đúng giờ xuất phát.

Nhà Vương Lập Gia so với trong tưởng tượng của Tô Việt càng mục nát hơn, căn phòng thấp bé, ánh sáng ảm đạm, mẹ Vương Lập Gia nằm ở trên giường trong nhà, chăn gối hổn độn ở một bên, bà nói cho Tô Việt biết, em gái Vương Lập Gia -Vương Lập Quyên – mười sáu tuổi – không có ở nhà, lúc này đang ở thị trấn làm công trong tiệm cơm, lúc Vương Lập Gia chưa bị bắt, trong nhà toàn dựa vào hắn ở bên ngoài vừa học vừa làm kiếm chút tiền gởi về nhà, hiện giờ liền toàn dựa vào em gái của hắn. Tô Việt lòng tràn đầy chua xót, không biết dựa vào động lực gì, thiếu niên kia ở hoàn cảnh như vậy, có thể thi đậu điểm cao vào đại học X ở G thị, hắn vì y thật sâu cảm thấy tiếc hận, chỉ còn có nửa năm, nửa năm nữa thôi, chàng trai kia sẽ tốt nghiệp a.

Vương mẫu nói đến đứa con bị giam giữ, thật sự là lòng tràn đầy chua xót, bà nghẹn ngào nói “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất ngoan và hiểu chuyện, nói cái gì ta cũng không tin hắn lại đi giết người a, Tô luật sư, ” bà khóc lôi kéo tay Tô Việt “Ngươi phải cứu hắn, xin hãy cứu hắn a, hắn còn trẻ như vậy, hắn không thể chết a.”

Tô Việt từng hỏi thăm nhiều nhà lân cận, bọn họ đều trăm miệng một lời khen ngợi “Thằng bé kia à, rất hiếu thuận nha.” “Là một đứa trẻ tốt a.”

Tô Việt càng cảm thấy nghi ngờ, là chuyện như thế nào a, cư nhiên thúc đẩy một người bình thường khiêm tốn cùng hiếu thuận phải động sát khí, dùng búa bổ về phía người khác chứ.

Cùng lúc đó, La Mân đang cùng lão Mạch bọn họ một đường hướng đỉnh núi Hóa tử sơn tiến lên. Hóa Tử sơn là ngọn núi cao nhất trong phạm vi vài trăm dặm, ngăn giữa phần cao nhất ngọn núi và sườn núi là hai sơn đạo, La Mân bọn họ lựa chọn chính là đến sơn đạo đó, nơi ấy cây cối tươi tốt xanh thẳm rậm rạp.

“Lão Mạch, nhìn kìa, hồ kia thực sâu ha.” Hoàng mao có thể lần đầu tiên tham gia hoạt động như vậy, dọc theo đường đi nơi nào cũng đều tràn ngập tò mò

Lão Mạch vẻ mặt đau khổ, nhìn nhìn ba cái bao trên người mình, hướng La Mân “Bạn hữu, ta chịu lỗ bán rẻ cho ngươi, ngươi muốn hay không.”

La Mân cười lớn “Cám ơn, người đó không thích mua gì đó, ngươi giữ lại dùng đi.”

La Mân lướt qua đôi oan gia kia, nhìn thoáng qua hồ nước, quả nhiên sâu không thấy đáy, toàn bộ mặt nước nhìn qua tối như mực, La Mân không khỏi trong lòng sợ run cả người, nhớ tới ánh mắt Tô Việt giống như đàm thủy này, nơi nào cũng lộ ra hàn ý.

“Ngươi nói, hồ này có rồng không?” Hoàng mao tò mò không thôi.

“K

hó mà nói, để ta đánh cho ngươi xem thử nhé.” lão Mạch ở phía sau, theo trên đường kiểm tảng đá, ra sức ném hướng đàm thủy

“Bùm” một thanh âm vang lên, kia tảng đá chỉ tại mặt nước khơi dậy một tầng gợn sóng, sau đó lập tức liền chìm vào sâu trong đáy nước.

“Nhìn kìa, rồng xuất hiện nè.” Lão Mạch đột nhiên kêu to một tiếng, làm cho La Mân ở phía trước rất xa cũng nhịn không được quay đầu lại xem, bất quá, hắn nhìn thoáng qua, mà ngay cả vội quay đầu đi, chỉ thấy hoàng mao sớm bị dọa nhảy tới trên đùi lão Mạch, bị lão Mạch ấn vào trong ngực, nhiệt tình hôn cái miệng của hắn mà.

“Người này thiệt tình.” La Mân chế giễu lão Mạch nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đồng thời, cũng thật sâu cảm khái, mười năm cư nhiên có thể thay đổi nhiều như vậy, nếu như là ở mười năm trước, La Mân bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ chuyện như vậy, có thể thoải mái trước mặt người khác, cùng người yêu tình chàng ý thiếp, chính là mười năm sau, tuy rằng vẫn như cũ có rất nhiều người đối đồng tính luyến ái vẫn chưa chấp nhận, thế nhưng, cái nhìn của mọi người đối bọn họ trở nên khoan dung hơn nhiều.

La Mân nhớ tới nhiều năm trước, Tô Việt bị đánh mình mẩy đầy vết thương, ánh mắt của hắn không khỏi dần dần ướt át, đổi lại là hôm nay, cho dù mọi người có không chấp nhận đi nữa, nhưng ít nhất sẽ không hành động cực đoan như vậy. Hắn sâu kín lần thứ hai nhìn về phía đàm thủy sâu thăm thẳm, là hỏi mình, cũng là hỏi ông trời, người đã từng thương tổn người khác, các ngươi đến tột cùng có hối hận hay không?

Tô Việt quay ra thị trấn, đến tiệm cơm nơi Vương Lập Quyên làm công tìm được nàng.

Em gái Vương Lập Gia nhìn qua so với tuổi nàng thực tế muốn thành thục hơn, cũng giống anh của nàng da dẻ trắng nõn, khi nàng biết được Tô Việt là vì án kiện anh của nàng mà tới, không khỏi “Oa” một tiếng khóc thành tiếng.

“Ngươi nhất định phải cứu anh ta a, hắn là oan uổng, đều là người kia không tốt, hắn là súc sinh, hắn đáng chết.”

Tô Việt an ủi nàng “Ngươi chậm rãi nói, ngươi biết gì cứ nói cho ta biết, xem ta có thể trợ giúp hắn hay không.”

Vương Lập Quyên nức nở, rốt cục nói ra một chuyện làm cho Tô Việt không khỏi kinh sợ.

Hỏa tử sơn độ cao so với mặt biển là 1512 m, trên núi có khoảng hơn 20 miếu thờ, La Mân bọn họ khi lên đến nơi, đã gần chạng vạng, ánh nắng chiều trải rộng không trung thật xinh đẹp.

“Ta nói, tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi, mệt chết đi được.” Lão Mạch xoa xoa bả vai đỏ lên, than thở.

Đồng hành là Tiểu Quách mắt sắc, sớm liền nhìn đến biển treo khách sạn Hóa Tử sơn “Chỗ đó có khách sạn kìa.”

La Mân cười giúp lão Mạch xách một cái túi lớn, lão Mạch trong mắt đầy cảm kích nhìn hắn, giống như nức nở nói “Được cứu sống rồi, được cứu sống rồi a.”

La Mân cười đá hắn một cước, “Thu phí a, một trăm đồng.”

Không để ý tới phía sau, đang đau khổ kêu to “Ăn cướp hả.” Sải bước hướng về phía khách sạn.