Tô Việt trên mặt lộ vẻ ra như có điều suy nghĩ, chăm chú quan sát một lúc thì phát có một khe hở bí mật giữa hai khối gạch lót sàn đó, dùng tay cạy không ra, Tô Việt lấy cái chìa khóa trong cặp hồ sơ ra. Hắn dùng chìa khóa từ từ xoay xoay vặn vặn, hai ba phút đồng hồ sau, hai khối gạch kia toàn bộ được nạy lên, lộ ra phía dưới một cái hộp bằng gỗ.

Tô Việt kinh hỉ phát hiện, bên trong hộp cư nhiên có một cuốn sổ thật dày, mới vừa lấy ra, bỗng nghe dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.

Tô Việt cảm thấy chấn động, là Hứa Viêm.

Hắn nhanh chóng đem cuốn sổ bỏ vào trong cặp, sau đó xoay mạnh người hướng dưới lầu chạy xuống.

“Mau tránh ra, mau tránh ra.” Còn chưa tới dưới lầu, Tô Việt lại nghe được tiếng kinh hô của nàng, ngay sau đó còn có tiếng chó sủa.

Lúc Tô Việt đặt chân xuống dưới lầu, sắc mặt đều thay đổi, chỉ thấy một con chó săn cao hơn nửa người đang thè đầu lưỡi tanh mùi máu, nhìn chăm chăm chực chờ nhảy bổ vào Hứa Viêm đang đứng nấp sau chậu cây. Hứa Viêm bị dọa mặt mày đều tái mét, thân thể không ngừng lui về phía sau. Một bên quơ quơ di động trong tay, một bên kích động la hét, thanh âm đều mang theo khóc nức nở.

Nàng liếc mắt một cái thấy Tô Việt từ trên lầu lao xuống tới, giống như thấy được cứu tinh, “Tô luật sư, mau tới giúp ta.”

Tô Việt chậm rãi đi qua, chỉ nghe con chó kia quay đầu lại, miệng vẫn còn sủa không ngớt, Tô Việt chậm rãi ngồi trên mặt đất, nhặt một khối gạch bên cạnh chậu hoa, từ từ tới gần con chó kia.

Con chó săn vẻ mặt cảnh giác, chăm chăm theo từng cử động của Tô Việt, dần dần hạ thấp thân xuống, ánh mắt hung ác, xem tư thế, hận không thể lập tức nhảy lại cắn hắn.

Ngay tại lúc người – cẩu chuẩn bị đại chiến một trận, đột nhiên một tiếng la uy nghiêm từ nơi cách đó không xa truyền đến “Hắc Bì, lại đây.”

Con chó kia có chút không quá cam nguyện, tuy rằng nghe được tiếng gọi của chủ nhân, nhưng vẫn như cũ miệng sủa oang oang, người nọ hiển nhiên thực tức giận, lập tức đề cao ngữ khí, lần thứ hai lớn tiếng gọi “Hắc Bì, lại đây.”

Chó săn kia phẫn nộ cụp đuôi, quay đầu lại nhìn hai người trước mắt một lần nữa, rồi mới chạy nhanh trở về bên cạnh chủ nhân của mình.

Tô Việt đợi nó chạy xa, lúc này mới kinh giác, sau lưng mình, toàn bộ đều bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, hắn quăng đi khối gạch trong tay, đi đến bên cạnh Hứa Viêm sắc mặt tái nhợt, ôn hòa hỏi “Ngươi không sao chứ? Có bị cắn hay không?”

Hứa Viêm run rẩy nhìn thoáng qua phía con chó săn chạy đi, chân mềm nhũn, nếu không phải Tô Việt nhanh tay lẹ mắt, nàng đã té ngã trên mặt đất.

Đúng lúc này, chủ nhân con chó kia đã giữ chặt nó, có chút ngại ngùng đi tới giải thích, chỉ thấy hắn dáng người khôi ngô, sắc mặt vi hắc, thấy Tô Việt, trên mặt mỉm cười “Thật sự là thật có lỗi, làm sợ các ngươi.”

Tô Việt một bên đỡ Hứa Viêm cả người run rẩy, một bên bất mãn nói “Trong chung cư không được nuôi chó, từ lâu đã có quy định, chẳng lẽ ngài không rõ ràng lắm sao?”

Người nọ áy náy nói “Thật sự là xin lỗi, chó của ta đây bình thường đều là khóa ở trong sân, cũng không thả nó ra, ai ngờ cho tới hôm nay nó như thế nào chạy đến đây.”

Hắn sắc mặt áy náy nhìn về phía Hứa Viêm “Chân của ngươi không có việc gì chứ?”

Hứa Viêm thần sắc kinh hoàng, bối rối lắc đầu “Ta không sao, không sao cả.”

Đúng lúc này, chợt nghe một trận tiếng thắng xe theo phía sau bọn họ vang lên, Tô Việt quay đầu vừa thấy La Mân từ cửa kính xe nhô đầu ra.

Khi tầm mắt của hắn cùng người nuôi chó tiếp xúc, hai người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.

“A, đây không phải là Phương tổng sao, ngài như thế nào ở chỗ này?”

“Như thế nào, La tổng, ngài cũng ngụ ở nơi này sao?”

La Mân mở cửa, xuống xe, cùng người đàn ông kia thân thiết bắt tay, cười nhìn về phía Tô Việt nói “Tới đón bằng hữu của ta.”

Tô Việt mới biết được, người đàn ông này là Tổng giám đốc công ty Thiên Trữ Khoa Kỹ, Phương Trọng Tín.

Phương Trọng Tín xấu hổ cười cười “Thật sự là trùng hợp mà.” chỉ vài câu ít ỏi, hắn giải thích thêm một lần nữa việc mình cùng Tô Việt bọn họ trong lúc đó.

La Mân rộng lượng cười cười “Này tính chuyện gì a, cũng không phải người ngoài, coi như ổn rồi nhé.”

Tô Việt thấy là bằng hữu mà La Mân quen biết, cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại nhìn Hứa Viêm, chỉ thấy sắc mặt của nàng vẫn như cũ thương trắng như tờ giấy, gặp Tô Việt nhìn qua, không khỏi lạnh lùng nói “Ta đột nhiên có điểm không thoải mái, ta xin phép đi trước”

“Chúng ta đưa ngươi về.” Tô Việt có chút áy náy, cảm thấy được mình vừa rồi không nên để một mình nàng chờ ở dưới lầu, sẽ không bị kinh sợ như vậy

“Không cần đâu.” Hứa Viêm kiên trì, lấy túi xách thoáng hướng La Mân khẽ gật đầu, xoay người mà đi, Tô Việt có chút kỳ quái, nàng có vẻ vội vàng.

“Như thế nào, Phương tổng, ngài cũng là ở tại chung cư này sao?” La Mân có điểm kỳ quái, hắn sao lại xuất hiện ở chỗ này.

“A, ta không ở trong chung cư, là mẹ của ta, bà ở một mình chỗ này, ta đã nói bao nhiêu lần muốn bà dọn đến ở cùng ta nơi đó, bà lại không chịu. Vì bình thường chỉ có một mình bà ở nhà, ta lo lắng, lúc này mới nuôi con chó săn giữ nhà ở trong sân, hôm nay thật sự là vô ý, mẹ ta quên buộc nó lại, không biết sao lại thế này, cư nhiên lén chạy ra ngoài, kỳ thật nó không cắn người.” Phương Trọng Tín lại nhìn về phía Tô Việt, “Thật sự là xin lỗi, như vậy đi, hai người chắc chưa ăn cơm, giữa trưa ta mời, xem như lời tạ lỗi.”

“Có gì đâu, giữa trưa ta còn gặp vài bằng hữu, nếu không lần sau đi.” La Mân nhận được ánh mắt Tô Việt đưa tới, vội vàng chối từ nói.”Tâm ý ngài chúng ta xin nhận, lần sau đi, đệ đệ ta thỉnh.”

Phương Trọng Tín thấy La Mân bọn họ còn có việc, cũng không miễn cưỡng, hai người hàn huyên vài câu, La Mân liền mang theo Tô Việt lái xe rời khỏi chung cư Hòa Bình Tân Gia Viên.

Mắt thấy xe bọn họ dần dần đi xa, Phương Trọng Tín đứng lặng hồi lâu ở tại chỗ vẫn chưa động, trong ánh mắt dần dần nổi lên sự sầu lo, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên lo lắng.

Trong xe, Tô Việt như có điều suy nghĩ. quay đầu nhìn La Mân “A Mân, người tên Phương Trọng Tín kia, ta cảm thấy đã gặp hắn ở nơi nào rồi thì phải.”

“Là gặp ở ngoài tỉnh sao?” La Mân đưa một bàn tay thuận thế cầm tay Tô Việt, ôn nhu nói “Lần sau nếu lại đến nơi như vậy nữa, chúng ta cùng đi, hôm nay không biết vì cái gì, ta thực lo lắng cho ngươi.”

Tô Việt mặc hắn nắm tay mình, cau mày “Không phải ở bên ngoài tỉnh, nhưng cũng không ph

ải ở trong vùng gặp qua hắn, chính là khuôn mặt hắn, không hiểu sao ta thấy có chút quen thuộc, hơn nữa cảm giác phi thường không tốt.”

Đến chỗ ngoặt, La Mân thu hồi tay đem tay lái vòng vo, chuyển hướng qua con đường quanh hồ, bất đắc dĩ cười cười “Ta thấy ngươi là gần đây bị này án kiện ám ảnh quá, nên giờ nhìn ai cũng giống như người bị tình nghi.”

Người bị tình nghi? Những lời này gây cho Tô Việt linh cảm, khuôn mặt kia, trời, cư nhiên là giống hắn?

Thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ, thốt ra “Vóc dáng hắn giống Hứa Trọng Đạo, trời ơi, chẳng lẽ hắn không chết?”

Chỉ nghe “Kettt” một tiếng, xe dừng lại ngay, La Mân vẻ mặt khiếp sợ nhìn qua “Ngươi nói cái gì, hắn giống ai?” Phương Trọng Tín = Hứa Trọng Đạo?

“Không thể nào?” La Mân thần tình không tin nói “Hai người kia làm sao có thể là một người được chứ? Nếu thực là một người, mấy chục năm qua như thế nào cũng chưa người phát hiện? Ta xem ngươi là sức tưởng tượng quá mức phong phú.”

“Vậy a, bọn họ không có khả năng là một người, thế nhưng, vì cái gì lại giống nhau như vậy chư?” Tô Việt cũng hiểu được ý nghĩ của chính mình khá hoang đường.

La Mân lần thứ hai phát động xe, tuy rằng chính Tô Việt cũng phủ định hai người là một người, chính là La Mân còn là có chút sầu lo, lỡ như Phương Trọng Tín cùng Hứa Trọng Đạo có liên quan liên thì sao? Nếu thực có liên hệ gì đó, án kiện này càng thêm phức tạp, ai cũng biết, Thiên Trữ Khoa Kỹ không chỉ có ở Cổ thành, mà còn là quốc hữu xí nghiệp đều là thực có danh tiếng ở các tỉnh thành khác, chuyên sản xuất các sản phẩm điện tử và linh kiện. Mà người làm Tổng Giám đốc, Phương Trọng Tín tài năng ở 48 tuổi đã đạt được vị trí này, ngoại trừ thực lực bản thân, khẳng định cũng có căn cơ rất lớn, người như vậy, khó đụng vào a.

“Hôm nay có thu hoạch gì không?” La Mân vừa lái xe vừa hỏi, hiện tại, ngay cả hắn cũng quan tâm án kiện Vương Lập Gia này.

Tô Việt lúc này mới nhớ tới, lúc mình từ trên lầu lao xuống tới, hình như có cầm một cuốn sổ, hắn sờ hướng cặp hồ sơ, cuốn sổ kia vẫn còn. Tô Việt nhịn không được đem nó lấy ra nữa, mở ra một trang, không khỏi mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy trên trang đầu tiên viết bằng bút máy một dòng chữ dựng thẳng《 đoạt lấy giả 》.

Tô Việt nhíu chặt mày, chậm rãi lật từng trang.

“Ngày XX tháng XX năm XX. Mục tiêu: Cổ Tiểu Phàm. Thân cao: 1m64, thể trọng: khoảng 52 kg. Làn da: trắng nõn, nhẵn nhụi. Cấp bậc: a. Đánh số: 36. Thời gian làm tình: hai giờ ba mươi bốn phút.”

La Mân thấy vẻ mặt hắn biến sắcliên tục, không khỏi tò mò nhìn qua, “Tiểu Việt, ngươi làm sao vậy?”

Chỉ thấy Tô Việt hai tay run rẩy đem cuốn bút ký nhét vào trong cặp, cố gắng bình phục hô hấp của mình, thần thái vừa bi thống vừa phẫn nộ chậm rãi nói “A Mân, đây là một cuốn nhật kí.”

La Mân biến sắc “Ngươi nói cái gì?”

Trong mắt Tô Việt tràn ngập vẻ đau thương cùng châm biếm nhìn hắn, nhẹ nhàng nói “Đây là cuốn nhật tình yêu của tên cầm thú kia viết.”