“Không được, không được, a Mân cứu ta, a Mân –.” Tô Việt kêu to theo ác mộng tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt hơn nửa ngày, mới nhớ tới chính mình đang ở nơi nào.

Hắn với tay mở đèn ở đầu giường, nhìn lướt qua đồng hồ quả quýt trên vách tường, 3 giờ 40 phút, thật lâu đã không mơ thấy chuyện đó, mười năm, hắn cho là mình đều có thể quên, thế nhưng, hôm nay không biết vì cái gì, rất nhiều chuyện phát sinh, đều lại đi vào trong giấc mộng, hắn mơ thấy mình giãy giụa, bị vài người mạnh mẽ nhét vào một cái bao tối tăm, hắn thê thảm kêu la “A Mân, cứu ta, a Mân.”

Tô Việt run rẩy, muốn hút một điếu thuốc để bình ổn tâm tình rối loạn của mình, tay vừa trượt, cái bật lửa rơi trên mặt đất, hắn thậm chí cũng không dám đưa tay cầm bật lửa lên, ta đây là làm sao vậy, Tô Việt cười khổ, người từng thương tổn mình đã chết, chính mình còn sợ điều gì nữa.

Tô Việt cũng không phải hoàn toàn được chữa khỏi, bác sĩ tâm lý từng chữa trị cho hắn không tán thành hắn làm luật sư. Bởi vì bản thân Tô Việt trải qua những chuyện không may đó, hắn cho rằng công việc luật sư này sẽ lại lần nữa kích động tâm lý bất ổn của Tô Việt, nói không chừng đến lúc nào đó, thống khổ tiềm tàng trong lòng hắn khi nhớ lại sẽ bị khơi dậy. Thế nhưng Tô Việt lại bướng bỉnh kiên trì lựa chọn con đường này đến cùng, nhiều năm như vậy đều không có phát sinh quá chuyện gì, bác sĩ của hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, chính là, lần này, đêm nay, tâm bệnh Tô Việt lại tái phát.

Tô Việt trong lòng rất rõ ràng, án kiện Vương Lập Gia đối với hắn là một mồi lửa, tương tự như án kiện mà Tô Việt trải qua năm đó, gợi lên trong lòng hắn xúc động từ lâu được giấu kín.

“A Mân, a Mân.” Tô Việt tựa đầu trên đầu gối mình, mỗi khi sợ hãi, nguyên lai người ta nghĩ đến chỉ có một mình ngươi.

La Mân đang ăn sáng trong phòng ăn ở tầng năm của khách sạn, nhìn thấy Tô Việt từ từ tiến vào, hắn chỉ mặc áo khoác lông cừu màu vàng nhạt, khí sắc vô cùng không tốt, phía dưới ánh mắt có quầng thâm, hắn cũng không có nhìn đến La Mân, đi đến trước bàn buffet, bưng một ly sữa, một đĩa hoa quả bánh ngọt, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, chậm rãi uống sữa.

La Mân cố ngăn lòng tràn đầy mãnh liệt muốn ôm lấy hắn, hảo hảo an ủi tâm tình hắn, tay La Mân nắm chặt lại, nhìn Tô Việt không vui, hắn so với Tô Việt còn muốn khổ sở hơn, chính là, hắn e ngại Tô Việt mãnh liệt kháng cự mình, hắn thở dài một hơi, ngươi đến tột cùng muốn ta đối với ngươi như thế nào chứ?

Tô Việt sau khi sửa sang lại tư liệu, lần thứ hai đi thăm hỏi Vương Lập Gia.

“Vì cái gì?” Hắn thản nhiên hỏi “Sao ngươi không đề cập tới chuyện tên kia từng tính xâm phạm ngươi?”

Vương Lập Gia biến sắc, cũng rất mau liền khôi phục bình thường “Tô luật sư, ta không rõ ngươi đang nói cái gì.”

Tô Việt nhẹ nhàng nói “Kỳ thật, ta biết bận tâm của ngươi là cái gì, chính là, ngươi biết không? Ngươi còn sống, so với cái gì đều quan trọng hơn. Người nhà, bạn bè của ngươi đều là nghĩ như vậy, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?”

Vương Lập Gia cúi đầu.

Tô Việt nhẹ nhàng thở dài “Trước khi ta đến đây, dọc theo đường đi đều nghĩ, rốt cuộc là nguyên nhân gì thúc đẩy ngươi hành động vậy, hiện tại xem ra, biết không?” Hắn hơi hơi cười khổ “Kỳ thật, người như vậy thật sự đáng chết, chính là, cũng không nên làm cho người tốt chịu hình.”

Vương Lập Gia như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến luật sư biện hộ của mình cư nhiên lại nói như vậy, hắn nâng lên ánh mắt bình thản vô ba “Ngươi biết không, thật ra từ tám năm trước, ta đã muốn giết hắn, chính là khi đó ta quá nhỏ, cái gì đều làm không được.”

Tô Việt yên lặng nhìn về phía hắn, Vương Lập Gia cười khổ một chút “Năm ấy ta mới vừa thi đậu vào trường trung học Huyền Trọng, vốn hết thảy đều là tốt đẹp như thế, chính là, cố tình bị hắn làm hỏng, toàn bộ làm hỏng.”

Tô Việt nhịn không được khẽ run lên, hắn đột nhiên nhớ tới lúc mình mười bốn tuổi, cũng là thời tiết âm lãnh như vậy, chính mình bị một người đàn ông tráng kiện đặt trên cái đệm thật dày, ngay cả kêu đều phát không ra tiếng âm.

“Tô luật sư, Tô luật sư?” Vương Lập Gia phải gọi hai tiếng, Tô Việt mới hồi phục tinh thần lại.

“Thực xin lỗi, ta rất kinh ngạc.” Tô Việt thật có lỗi nói.

Vương Lập Gia lắc đầu “Ta hiều mà, người bình thường rất khó tưởng tượng đến,

làm sao mà có ông thầy nào cường bạo chính học sinh của mình.”

Bút trong tay Tô Việt bị hắn nắm chặt đến độ muốn gãy đôi, hắn cố gắng khống chế cảm xúc muốn giết người của mình, ngẩng đầu, cực kỳ nghiêm túc nói “Ngươi nói tình huống này, rất trọng yếu, nó thậm chí có thể cứu một mạng của ngươi.”

Vương Lập Gia nhẹ nhàng nói “Có đôi khi, ta thật hy vọng có thể đem bí mật kia mang xuống mộ, chính là, nó giống như một lưỡi dao, lúc nào cũng cứa vào lòng khiến máu tươi chảy không ngừng, ta chưa từng nói với Hiểu Phong chuyện này, ta sợ hắn bởi vậy khinh thường ta, hiện tại, có lẽ không cần sợ nữa.”

Sau khi cùng Vương Lập Gia nói chuyện xong, khi hắn rời đi, đột nhiên xoay người nhìn Tô Việt hỏi “Ngươi nói, người giống như chúng ta, khi chết sẽ đi nơi nào, là thiên đường hay là địa ngục?”

Hắn mỉm cười mang tuyệt vọng lẫn bi thương, giống như đang nói, người như chúng ta, loại vết đen này cho dù chết cũng sẽ không rửa sạch, Tô Việt bị ánh mắt của hắn đóng chặt ở nơi nào, thật lâu mới lấy lại tinh thần.

La Mân vẫn rất lo lắng, buổi tối, trước khi tan tầm, quyết định vào thang máy lên tầng 7.

Mà khi cửa phòng 703 mở ra, La Mân toàn bộ lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy Tô Việt tóc tai lộn xộn, quần áo chưa chỉnh, khắp phòng loạn thất bát tao, còn mang theo mùi rượu nồng nặc.

“Ngươi điên rồi sao, một mình uống nhiều rượu như vậy?” La Mân cau mày, nhìn về phía quầy rượu trong phòng, quả nhiên, hai chai rượu đã bị mở ra, trong đó một chai đã trống rỗng, một chai khác cũng chỉ còn lại một nửa.

“Ta mời ngươi một ly”. Tô Việt nghiêng nghiêng ngả ngả đi lấy rượu, giây tiếp theo, bị La Mân chặn ngang ôm lấy.

“Ngươi ngồi xuống cho ta, nói cho ta biết, chuyện gì xảy ra?”.

La Mân đưa hắn đặt tại trên ghế sa lon, đem rượu trên bàn quăng vaò thùng rác, trong lòng thầm giận, lần sau nhất định nhớ rõ không được bày rượu trong phòng, để trang trí cũng không được.

Tô Việt tức giận bất bình vùng vẫy, nghĩ muốn đứng lên, nhưng giây tiếp theo, bị La Mân đè lại lần nữa.

“Nhìn thẳng vào mắt ta, Tiểu Việt, nói cho ta biết, ngươi làm sao vậy?” La Mân đau lòng nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn.

Tô Việt vừa quay đầu, cắn mạnh môi.

“Ngươi mau về nhà đi, vợ con ngươi vẫn chờ ngươi ở nhà, ngươi không cần quan tâm tới ta làm gì, đi mau đi. Ta không muốn gặp lại ngươi.”

Tô Việt đỏ mặt loạng choạng đứng lên, xô mạnh La Mân ra, lại bị La Mân kéo vào trong lòng ngực.

La Mân ôm chặt lấy Tô Việt, những nụ hôn nóng bỏng như mưa rơi trên mặt Tô Việt.

Tô Việt mới đầu còn giãy giụa tránh né, chính là sau đó, hắn dần dần vô lực buông lỏng hai tay.

A Mân. Hắn ôm lấy bả vai La Mân, “đừng đi.”