“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Đưa tay đỡ mẹ mình vì giúp mình mà bị đẩy ngã, La Mân ánh mắt phẫn hận bắn thẳng đến trên người đàn ông kia. Người kia hiển nhiên cũng thực kích động, khóe miệng bị rách, mặt cũng sưng lên, lúc bị cảnh sát ngăn ra vẫn còn kêu gào, “Họ La kia, ta không để cho ngươi yên đâu.”

Đối với dân sự tranh cãi, cảnh sát chỉ có thể đem mọi người mang về đồn sảnh sát, giáo dục phê bình một lúc rồi lại thả ra. Nhìn đầy đất bừa bãi, La Mân mặt nhăn mày phong thật lâu không có hóa khai, trong lòng của hắn nặng trịch, giống như bị tảng đá đè ép vậy.

Tô Việt cũng không biế

t trong nhà La Mân xảy ra chuyện, hắn mãi cho đến 10h tối tan tầm quay về ký túc xá, mới vừa tới cửa, liền thấy một người lặng lẽ ngồi trước cửa phòng mình, cho đến khi chính mình đi đến trước mặt hắn, hắn đều không có phản ứng.

“La Mân?” Tô Việt kinh ngạc gọi một tiếng, hắn như thế nào ngồi ở chỗ này.

La Mân nghe được thanh âm Tô Việt, đờ đẫn ngẩng đầu lên, “Tiểu Việt.” Thanh âm khàn khàn.

Tô Việt mở cửa, đem hắn tiến vào phòng, nhìn bộ dáng La Mân thất hồn lạc phách, Tô Việt lo lắng hỏi “Đã xảy ra chuyện gì?”

Nói còn chưa hết câu, đã bị La Mân một phen ôm vào trong ngực, “Tiểu Việt.” La Mân thanh âm hơi hơi có chút phát run, giống như cực lực áp lực nội tâm đau đớn.

Tô Việt mặc hắn ôm, lẳng lặng đứng, thật lâu sau, La Mân mới khôi phục bình thường.

“Thực xin lỗi, đã làm ngươi sợ.” La Mân áy náy lấy tay vuốt nhẹ mái tócTô Việt, ở cái trán hắn khinh khẽ hôn một cái sau mới buông tay ra.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Việt nhẹ nhàng hỏi.

“Ba ba của ta, hắn đã xảy ra chuyện.” La Mân cười khổ nói. Buổi tối, chính mình đi bệnh viện, chỉ thấy phụ thân toàn thân băng bó giống cái bánh chưng, nằm thẳng tắp trên giường bệnh, đến nay còn hôn mê. Mẹ ở khách sạn khóc khô hết nước mắt, trong lòng trừ bỏ oán hận còn đau xót, nói cái gì cũng không cấp phụ thân ra tiền thuốc men, La Mân mắt thấy cha mẹ quan hệ thành cái dạng này, trong lòng lo lắng nói không nên lời, thừa dịp về nhà lấy đồ dùng gì đó giúp cha mình, đến gặp Tô Việt.

Tô Việt trong lòng đau xót nói không nên lời, nghe La Mân nói xong, hắn không chút do dự lấy từ dưới nệm ra phong thư mà mẹ hắn lưu lại cho hắn.

“Cho ngươi, trước dùng đi.” Tô Việt đưa cho La Mân.

La Mân ánh mắt nóng lên, thân thủ đem Tô Việt lần thứ hai ôm vào trong ngực “Cám ơn, ta tạm thời không cần tiền, nhà của ta còn có thể cầm cự được, đây là mẹ ngươi để lại cho ngươi, là tấm lòng của bà ấy, ngươi lưu trữ chính mình dùng đi.”

Tô Việt nhìn ánh mắt của hắn, cười khổ “Đến bây giờ còn cùng ta khách khí cái gì? Cũng không thể để ba ba của ngươi nằm ở nơi đó chờ chết? Hơn nữa, bình thường đều là ngươi giúp ta, lần này ta muốn giúp ngươi, ngươi liền không vui? Hay là nói, ngươi ngại tiền này, không phải của ta?”

La Mân cảm động hôn lên mũi hắn “Ngươi nghĩ đi nơi nào vậy, ta là đau lòng cho ngươi, bình thường như vậy, mẹ ngươi thật vất vả để dành chút tiền cho ngươi, ngươi còn không cần, hiện tại lại toàn bộ đưa cho ta.”

Tô Việt mặt đỏ lên “Ta nguyện ý.” Cứng rắn nhét vào trong tay La Mân.

La Mân đôi mắt đỏ lên “Ta biết, ta cũng biết.” Hắn ôm Tô Việt ở trên mặt trên môi hắn hung hăng hôn vài cái, buông tay ra “Tấm lòng của ngươi ta biết, nhưng số tiền này, ta không thể nhận, ngươi yên tâm, mẹ của ta tuy rằng còn hận ba của ta, nhưng cũng sẽ không thấy chết mà không cứu được.”

Nói xong, xoay người cầm lấy đồ đạc của cha mình nãy giờ để trên mặt đất rời đi.

Tô Việt nhăn mày nhìn hắn đi “La Mân, nếu không ta cùng đi với ngươi”

La Mân yêu thương nhìn hắn “Hôm nay ngươi quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi, ta có thể đi một mình mà.” Nói xong, cười cười, đi ra ngoài.

Tô Việt nhìn bóng dáng hắn kiên nghị, giật mình cảm thấy được, La Mân kia nguyên lai còn mang trên mặt chút trẻ con, nhưng đêm nay nhìn lại, vẻ mặt đã hoàn toàn là một người đàn ông có đảm đương thành thục.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tô Việt liền sớm thức dậy, thay đổi quần áo sạch sẽ, phải đi bệnh viện, trên đường, hắn ghé mua một ít bánh bao “Triệu gia” mà La Mân thích ăn nhất.

Lúc Tô Việt tới bệnh viện, La Mân dựa vào thanh sắt giữ giường bệnh ngủ gà ngủ gật mà, một đêm không thấy, chỉ thấy trên cằm La Mân râu đã mọc ra một tầng, Tô Việt bước vào hết sức nhẹ nhàng không gây tiếng động, nhưng vẫn bị La Mân nghe thấy được, lập tức mở mắt.

“Tiểu Việt, sao ngươi lại tới đây.” trong mắt La Mân nhanh chóng hiện lên một tia kinh hỉ, lập tức lại đau lòng trách cứ hỏi Tô Việt.

“Ta đến thăm chú.” Tô Việt nhanh nhẹn xé mở cái túi, lấy ra bánh bao đưa cho La Mân “Ngươi, đêm qua không ăn cơm phải không? Nhanh ăn đi.”

La Mân cảm động nhận lấy, nhìn chung quanh một chút, gắt gao xiết nhẹ thắt lưng Tô Việt, sau đó nhanh chóng buông ra, cười nói “Ngươi thật tốt. Đúng là vợ của ta nha.”

Tô Việt tức giận liếc xéo hắn một cái “Nói bậy bạ gì đó a, ngươi mới là nữ mà.”

La Mân cắn một miếng bánh bao thật to, mồm miệng không rõ nói “Ở ong òng a, ươi ính a ợ a.”

Tô Việt hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn.

Đúng lúc này, chỉ nghe trên giường cha La Mân phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, La Mân lập tức buông bánh bao trong tay “Ba ba, ba có chỗ nào khó chịu sao?”

Cha La Mân chậm rãi mở mắt, đến khi thấy rõ người trước mặt, thanh âm mỏng manh hỏi “Tiểu Mân, ta đang ở chỗ nào a.”

La Mân cực lực khắc chế tâm tình khổ sở, bình tĩnh nói “Nơi này là bệnh viện, ba bị tai nạn xe cộ, được cảnh sát giao thông đưa tới.”

Cha La Mân nhăn mày, như cố gắng hồi tưởng, chính mình đến tột cùng là như thế nào nằm trong bệnh viện, qua một hồi lâu hắn mới nhớ tới hỏi đứa con “Tiểu Mân, Nhị Hồng đâu? Nàng không có việc gì chứ?”

La Mân theo bản năng đành phải nói dối cha mình “Nàng không có việc gì, bị gãy một chân, đang nằm ở phòng bên cạnh.”

Cha hắn giống như yên lòng, thì thào nói “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Thấy cha mình lại nặng nề ngủ qua đi, La Mân thở dài, Tô Việt biết hắn đang suy nghĩ gì, thẳng đến hôn mê, trong lòng cha hắn đúng là vẫn còn nhớ đến người đàn bà kia, điều này làm cho trong lòng La Mân nhiều ít vi mẹ mình cảm thấy khổ sở.

Tô Việt vỗ vỗ bả vai La Mân, La Mân ảm đạm cười “Ta không sao.”

Lúc hơn 9h sáng, mẹ La Mân vẫn là đến bệnh viện, trước nộp viện phí, sau đó đến phòng bệnh, một đêm không gặp, mẹ hắn rõ ràng tiều tụy rất nhiều, gặp Tô Việt cũng ở trong này, ánh mắt không khỏi ôn hòa rất nhiều “Tiểu Tô đến đây lúc nào?”

Tô Việt thấy mẹ La Mân nhiều ít có chút khẩn trương, hắn vi đỏ mặt “Con vừa tới không lâu.”

Mẹ La Mân gật gật đầu, nhìn về phía đứa con “Hắn tỉnh sao?”

La Mân bất đắc dĩ nói “Buổi sáng tỉnh lại trong chốc lát, này lại ngủ.”

Mẹ hắn hừ một tiếng “Chắc hắn có hỏi ngươi chuyện hồ ly tinh kia phải không? Nếu hỏi ngươi, ngươi liền nói cho hắn biết sự thật đi.”

La Mân vội vàng nói “Không có, ba ba không có hỏi.”

Mẹ hắn rõ ràng không tin “Hắn thật không hỏi à?”

La Mân bất đắc dĩ nhìn mẹ mình “Mẹ, ngươi trở về trông nhà đi, nơi này có con là được rồi.”

Mẹ hắn hơi có chút thương tâm ngồi xuống, một hồi lâu sau mới nói “Trong nhà có dì Hai ngươi trông rồi, không có việc gì, tiểu Mân, ngươi trở về ngủ một lát đi, mẹ ở đây trông hắn.”

La Mân lắc đầu “Con không sao, mẹ cứ trở về đi.”

Mẹ hắn nhẹ nhàng nói “Đi thôi đi thôi.” Chậm rãi ngồi ở bên cạnh cha hắn.

Thấy mẹ mình cố ý muốn ở lại, La Mân chỉ phải nói “Vậy mẹ, con đi về trước, giữa trưa lại đến đổi với mẹ.”

Mẹ La Mân khoát tay, tầm mắt vẫn kinh ngạc nhìn gương mặt cha hắn đang ngủ say.

Lôi kéo Tô Việt cùng nhau trở lại khách sạn, La Mân nằm trên giường của mình, ngẩn người trong chốc lát.

Tô Việt giúp hắn thu thập phòng sạch sẽ, thấy hắn vẫn nhìn trần nhà không khỏi thân thiết nói “Ngươi ngủ một lát đi, buổi tối còn trông nom ba ba của ngươi mà, nếu không, ta đi trước.”

La Mân quay sang, ánh mắt ai thiết “Tiểu Việt chớ đi, đến đây nằm với ta đi.”