“Thực xin lỗi.” Tô Việt ghé vào trên lưng La Mân, hơi áy náy nói, kỳ thật, hắn sau khi gửi tiền trả La Mân liền hối hận, hắn biết, La Mân sẽ tức giận bao nhiêu mà.

“Ngươi nói cái gì? Ta không có nghe rõ nha.” La Mân cố ý lớn tiếng hỏi.

“Ta nói, thực xin lỗi.” Nhéo nhéo lỗ tai La Mân, Tô Việt lớn tiếng la to.

“A điếc tai ta rồi, ngươi cẩn thận đó nha.” La Mân nhăn nhăn mày, một tay che lỗ tai, đầu đều bị chấn ong ong vang.

Tô Việt nhìn thấy dáng vẻ bối rối của hắn, không khỏi cười ha ha, bực bội trong lòng bởi vì cùng La Mân cãi nhau đã sớm tan biến đâu mất, cười xong, hắn lại có chút uể oải, hắn phát hiện, bất kể mình cứng rắn cỡ nào cũng đều không thể áp dụng với La Mân, có lẽ, hắn thật là rất khuyết thiếu bằng hữu.

“Ta nói, ngươi không còn giận ta nữa phải không? Kỳ thật, ta, cái kia, ta không phải biến thái.” La Mân trong lòng vẫn còn có một chút khó chịu, hắn đường đường chính chính nam tử hán lại bị xem giống xã hội đen Vương ca người như vậy, dĩ nhiên cảm thấy không được tự nhiên.

“Ta biết, ngươi, không phải như vậy mà.” Tô Việt giọng nói bị kiềm hãm, kỳ thật là trong lòng hắn có vấn đề, hắn không muốn nói tiếp chuyện khiến cho hắn buồn bực, rất nhanh chuyển sang vấn đề khác “Tiền ta gửi trả ngươi đó ngươi có nhận được không?”

“Ta xé rồi.” Cũng không ngẩng đầu lên, La Mân trả lời thực rõ ràng.

“Ngươi có bệnh a, tiền kia chính là ta phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được, là nhân dân tệ, không phải đôla, ngươi tại sao có thể xé chứ? Ôi, sớm biết như vậy, ta sẽ không trả lại cho ngươi.” Tô Việt ảo não, ngẫm lại, số tiền đó đủ cho hắn dùng hơn hai tuần nha.

“Ai kêu ngươi làm ta giận chi, ngươi rõ ràng không thèm nhìn mặt ta mà, ta rất tức giận nên tự nhiên liền xé hết.” La Mân có chút buồn bực, chính mình xé xong, có điểm hối hận, định ra cửa tìm mấy tờ tiền kia, lại phát hiện ngay cả nửa mảnh nhỏ đều không có.

“Thật đúng là tính tình đại thiếu gia mà.” Tô Việt không nói gì nữa, tựa vào trên lưng La Mân, từ từ xem mặt trời lặn sau núi, màn đêm dần dần buông xuống, trên đường đã bắt đầu lên đèn.

“Để ta xuống đây đi, ta không sao.” Tô Việt thấy quần áo mình ẩm ướt, làm cho áo sơmi La Mân cũng bị ướt, có chút băn khoăn.

“Ngồi yên chút đi, cũng sắp tới rồi.” La Mân hướng về phía trước đi tiếp, hắn cũng thật gầy, bao nhiêu năm nay chẳng biết hắn ăn uống như thế nào nữa.

La Mân cảm thấy chỗ bả vai truyền đến sự ấm nóng, “La Mân ngươi tại sao đối ta tốt như vậy a.” Tô Việt lau nước mắt, “Ta là một người thật bướng bỉnh khó chịu, ngươi như thế nào không phiền chứ.”

“Ta cam tâm tình nguyện a.” Cổ La Mân bị tóc Tô Việt làm cho ngứa ngứa “Ta nói này nha, sau này ngươi làm đệ đệ ta đi, ta nói thật, như vậy, ngươi về sau cũng có nhà.”

Thật lâu sau, mới nghe Tô Việt chậm rãi nói một câu “Được.”

Mẹ La gặp đứa con dẫn theo Tô Việt cả người ướt đẫm về nhà, lúc đầu còn có chút kinh ngạc, nhưng vừa nghe nói là bị rơi xuống sông, thấy đau lòng vội vàng xuống bếp làm chút thức ăn, ở trong mắt nàng thấy con mình kết giao với một người đứng đắn như Tô Việt, làm cho nàng cảm thấy thực an tâm, đó là lí do mà cho tới nay, thái độ nàng đối Tô Việt đều so với tiểu Hà tốt hơn nhiều, làm cho có một lần tiểu Hà còn nói “La ca, mẹ ngươi là phân biệt đối xử nha, thấy ta thì giống như đối đãi địch nhân gió thu cuốn hết lá vàng, như thế nào thấy Tô ca liền biến thành xuân phong mưa phùn.”

La Mân cười mắng “Uy, ngươi không thử nhìn lại xem, ngươi mở miệng toàn là văng miểng còn người ta nho nhã lễ phép với lại ngươi gia cảnh thế nào? Tô Việt gia cảnh ra sao, mẹ của ta là đau lòng hắn.”

Tiểu Hà bĩu môi, mặc dù là bị đối đãi giống địch nhân nhưng hắn vẫn không từ bỏ ý định đến đây chơi.

Rất nhanh, đồ ăn nóng hầm hập liền đã được bưng lên.

Tô Việt thay đổi quần áo của La Mân, ngồi ở bàn giữ miệng chậm rãi ăn, đối diện La Mân cũng là ăn đầu đầy mồ hôi, mẹ La ánh mắt có chút ướt át, nàng nghe đứa con nói, Tô Việt hiện giờ không có nhà, không khỏi có chút đáng thương hắn, một đứa nhỏ tốt như vậy, tại sao mệnh khổ vậy chứ.

La Mân vừa nhấc đầu, thấy mẹ còn chưa đi, vội vàng oanh bà “Mẹ đi nhanh đi, còn để cho … người ta ăn nữa.”

Mẹ La liếc hắn một cái “Tiểu Bạch mắt lang, ngươi xem Tô Việt người ta ăn thật nhã nhặn làm sao, nhìn ngươi…” Nói xong, ôn nhu đối Tô Việt nói “Tiểu Tô, đừng khách khí a, ăn nhiều một chút.” Nói xong, đi ra ngoài.

Tô Việt trong ánh mắt cảm xúc phức tạp nói không nên lời, hắn chậm rãi ngẩng đầu, khẽ mỉm cười nói “Mẹ ngươi thật tốt.”

La Mân le lưỡi “Tốt gì nha, mỗi ngày đều mắng ta, vừa nhìn thấy ta liền phiền. Hôm nay ta hưởng phúc của ngươi hết, bình thường, mẹ của ta đâu thèm quan tâm ta có ăn cơm hay chưa đâu.”

“Đó là bà tức ngươi không chịu nghe lời, kỳ thật, nàng vẫn là rất thương ngươi.” Tô Việt mọi nơi đánh giá một vòng, “Ngươi không ở đây, mẹ ngươi giúp ngươi dọn dẹp phòng sạch sẽ.”

“Vây mà cha ta lại nhìn không ra điểm tốt của bà.” Ánh mắt La Mân ảm đạm một chút “Mỗi ngày đều ở bên ngoài vui vẻ cùng người đàn bà kia, vài ngày mới trở về một lần.”

Tô Việt nhớ rõ hắn có nói về chuyện cha mẹ hắn cãi nhau “Bọn họ còn tranh cãi sao?”

“Hiện tại không còn tranh cãi nhiều, nhưng cũng không nói chuyện với nhau nhiều.” La Mân cười khổ, hắn cũng không rõ ràng lắm ba mẹ của mình, nếu không thể tiếp tục nữa, vì cái gì không li hôn chứ, hai người đều cố chấp như vậy.

“Cha mẹ ta đều đem ta làm nơi trút giận, ai cũng có thể đánh ta một chút, mắng một chút, bất quá, gần đây một thời gian ngắn, mẹ của ta đã bớt la mắng ta rồi, có lẽ là cùng một chỗ với ngươi nàng có chút yên lòng đi.” La Mân cười nhìn về phía Tô Việt.

Tô Việt rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt hắn lóe lên một tia ưu thương, nhưng rất nhanh đã bị tươi cười che dấu, La Mân thúc giục “Ăn nhanh đi, ăn xong rồi, chúng ta chơi game.”

Tô Việt có chút khó hiểu, thật sự không biết, gia đình hắn như vậy, nếu như nói cha mẹ của hắn không thương hắn thế nhưng không hề không bạc đãi hắn còn không để cho hắn thiếu thốn thứ gì, nếu như nói thương hắn, như vậy vì cái gì lại tra tấn nhau, lấy đứa con trút giận chứ.

Trong lòng hắn, dần dần lan ra một cảm giác chua xót không nói nên lời, vì La Mân còn có thể tươi cười như vậy, vì hắn còn có thể nói ra “Làm đệ đệ của ta đi, về sau ngươi còn có gia.”