“Tô Việt, Tô Việt, ngươi sao lại ngẩn người vậy a?” La Mân bất mãn quơ quơ tay trước mắt h

ắn, Tô Việt bừng tỉnh nhìn hắn, La Mân có chút lo lắng nhìn sắc mặt của hắn “Ngươi làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy? Lại không khỏe hả ” nói xong, lấy tay sờ trán Tô Việt.

Tô Việt hơi mất tự nhiên gạt tay hắn ra, thản nhiên nói “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

La Mân tổng cảm thấy được Tô Việt trốn tránh ánh mắt của hắn, mặt giống như là hồ sâu bên trong ẩn chứa bao điều bí ẩn, thế nhưng hắn từ đầu đến cuối đều đoán không ra người thanh niên thanh tú trước mắt này rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Buổi tối Tô Việt trở lại ký túc xá suốt đêm không thể ngủ được, hắn nhớ tới người kia, giọng nói u ám lạnh lẽo, hắn giống như lại nghe được tiếng cười dữ tợn của người kia. “Không được, không được tới gần ta.” Tô Việt kêu to theo trong mộng tỉnh lại.

Màn đêm tăm tối bao phủ khắp căn phòng, Tô Việt cảm giác nghe thấy âm thanh tiếng tim mình đập liên hồi, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại Tô Việt đưa tay chầm chậm bật sáng đèn bàn, “3h 40′.” Tô Việt nhắm mắt lại thở hắt ra một hơi thật dài.

Này ác mộng đã gần ba năm hắn không mơ thấy, Tô Việt rốt cục biết Vương ca ánh mắt nhìn về phía của mình vì cái gì làm cho hắn cảm thấy khó chịu, bởi vì ánh mắt của hắn cùng người kia thật sự rất giống.

Ngày hôm sau Tô Việt đi làm, sắc mặt khó coi, đôi mắt thâm quầng, Trương Tỷ ân cần hỏi hắn “Tiểu Tô a, ngươi không sao chứ?”

Tô Việt miễn cưỡng cười cười “Ta không sao, ngày hôm qua nóng quá, ngủ không ngon.”

Trương Tỷ gật gật đầu “Vậy là tốt rồi.” Nói xong, nàng sắc mặt hơi hơi có chút do dự lại hỏi “Tiểu Tô a? Ngày hôm qua tiểu La có tìm được ngươi không?”

Tô Việt hơi run một chút “A, tìm được rồi.”

Trương Tỷ lúc này mới yên tâm, nàng thân thiết nhìn Tô Việt trước mắt nói “Tiểu Tô a, ngươi về sau tự mình chú ý an toàn một chút, hai người kia tới tìm ngươi chắc chắn là lưu manh a.”

Tô Việt cảm kích nhìn Trương Tỷ “Em biết rồi.”

Buổi trưa, La Mân rất lo lắng cho Tô Việt, chưa đến sáu giờ liền chạy tới “Không có việc gì chứ? Ngươi a?”

Tô Việt mỉm cười “Ta có thể có chuyện gì?”

La Mân thấy bộ dáng hắn quả thật cũng tốt lắm, yên lòng “Vậy ta chờ ngươi tan tầm.”

Chờ Tô Việt xé xong một phiếu cuối cùng, La Mân hướng Trương Tỷ cười cười “Chúng ta đi trước a.” Mang theo Tô Việt rới khỏi trạm ga.

“Ngươi định dẫn ta đi chỗ nào vậy?”

La Mân đưa cho Tô Việt một cái túi nhựa “Cầm đi, ta chở ngươi đến nơi này.”

Tô Việt tiếp nhận cái túi, hồ nghi ngồi phía sau.

Vùng ngoại ô phía nam thành nhỏ có một đập nước rất lớn, phía dưới đập nước là con sông có tên Kim Sa, hoàng hôn ngày hè, ráng chiều chậm rãi hướng tây biên trụy đi, chỉ thấy chân trời xuất hiện tảng lớn tảng lớn ráng đỏ, vô cùng đẹp mắt.

Trên đê, hai người thiếu niên trẻ tuổi, xuất thần nhìn những đám mây bay bay về phía chân trời.

“Rất đẹp phải không?” La Mân sắc mặt bình tĩnh “Lúc nhỏ, mẹ thường xuyên mang ta đến nơi đây chơi đùa, sau đó, mỗi khi ta có chuyện không vui, liền đến nơi này, ngồi tại đây, chuyện phiền lòng gì đều quên hết.”

Tô Việt mê muội nhìn đám mây hỏa sắc, dần dần cúi đầu “Ta rất ổn, ta không có chuyện gì không vui hết.”

La Mân quay đầu nhìn về phía hắn “Tô Việt, ngươi có biết ngươi tạo cho ta cảm giác giống gì không?” Hắn khẽ mỉm cười “Ngươi giống một cái đầm sâu không thấy đáy vậy, tuy rằng trong suốt, nhưng mà quá sâu đến nỗi ta một chút đều thấy không rõ bên trong rốt cuộc có cái gì?”

Tô Việt chậm rãi nằm ở trên cỏ, ánh mắt mê mang “Ngươi nói sai rồi, La Mân, ta không giống nước, nước rất sạch sẽ.”

La Mân ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn hắn một cái, lẳng lặng nói “Tô Việt, ta hy vọng ngươi luôn vui vẻ.”

Tô Việt nhắm mắt lại, nửa ngày mới nghe được thanh âm của mình “La Mân, ngươi tại sao lại đối ta tốt như vậy? Vì cái gì, chúng ta thậm chí chỉ mới quen biết mấy mươi ngày ngắn ngủi.”

La Mân buồn buồn đưa tay dùng sức ném hòn đá nhỏ vào dòng nước “Ta cũng không biết, nhưng chỉ là muốn đối với ngươi hảo.” Hắn đột nhiên nhếch miệng cười cười “Ai làm cho ta xem tiểu tử ngươi thuận mắt chứ.”

Tô Việt cũng cười, kia cười chậm rãi từ môi tới trong mắt “La Mân, về sau, nếu có người ta nói xấu về ta, ngươi có tin không?”

La Mân kiên định nhìn qua “Không tin, trừ phi là chính miệng ngươi nói với ta, nếu không ai ta cũng không tin.”

Tô Việt chậm rãi mở to mắt, đang thấy La Mân hướng phía mình nhìn qua, hai tầm mắt của người ở khoảng không tương giao, La Mân bị hình ảnh Tô Việt lúc này nằm ở trên cỏ mê hoặc, một người đẹp như thế, lại được cỏ xanh làm nổi bật lên, gương mặt Tô Việt càng phát ra vẻ giống như nha bàn bạch (trắng như sứ). La Mân từ từ nghiêng người nhìn sâu vào đôi mắt Tô Việt dường như ẩn giấu nỗi buồn sâu xa.

La Mân giống như đã bị mê hoặc, chậm rãi cúi đầu, môi hắn chỉ dừng lại cách môi Tô Việt một khoảng ngắn, hắn thậm chí có thể ngửi được mùi thơm cơ thể nhàn nhạt trên người Tô Việt. Tô Việt mở to hai mắt, hắn không phải chưa từng bị La Mân hôn qua, ngày đó chính mình còn tức giận chạy ra bên ngoài múc nước súc miệng, thế nhưng lúc này đây, có cái gì không giống với lúc đó? Là cái gì không giống chứ? Hắn mê hoặc nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt kia chỉ cách mặt mình một chút thế nhưng không có đẩy hắn ra.

La Mân có chút bối rối vì mình cư nhiên lại có ý nghĩ muốn hôn môi Tô Việt, vội vàng từ bên mình Tô Việt đứng lên, mất tự nhiên cười nói “Trên mặt của ngươi có con sâu nè.”

Không biết vì cái gì, Tô Việt chỉ cúi đầu “Nga” một tiếng, trong lòng của hắn ẩn ẩn có một chút mất mát, vì cái gì, vì cái gì mất mát? Tô Việt nhíu mày, chẳng lẽ ta thật sự hy vọng hắn hôn ta sao?

Sắc mặt Tô Việt dần dần tái nhợt, hắn nhớ tới những lời nói ác độc kia, không, ta không phải biến thái.

Thấy sắc mặt của Tô Việt không bình thường, La Mân định tiến lên nắm tay Tô Việt, Tô Việt lại đột nhiên gạt tay hắn, xoay người chạy.

La Mân đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, lập tức đuổi theo “Tô Việt, ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì muốn chạy?”

Tô Việt sắc mặt lạnh như băng, khôi phục lại bộ dáng khi La Mân mới gặp hắn “La Mân, chúng ta hay là không cần làm bạn bè nữa, ta nghĩ chúng ta thực không thích hợp làm bạn với nhau.”

La Mân không biết làm sao, mắt thấy Tô Việt chạy xa, trong lòng hắn dần dần hối hận, hành động kì quái mới vừa rồi của mình thật liều lĩnh và đáng trách, mình tại sao có thể đi hôn Tô Việt chứ? Suy nghĩ này khiến hắn thấy rất hoảng loạn.

Tô Việt chạy một hơi về ký túc xá, đóng cửa phòng, tựa vào trên cánh cửa thở hồng hộc từng trận, vì cái gì? Tâm của hắn tràn đầy rối loạn, vì cái gì chính mình lại mong muốn La Mân hôn mình? Chẳng lẽ chính mình đúng như nữ nhân kia nói như vậy, trời sinh thích câu dẫn nam nhân? Là một biến thái? Không, ta không phải, ta thực bình thường, này hết thảy đều là ảo giác. Tô Việt gắt gao cắn môi, cố gắng không suy nghĩ thêm nữa về chuyện xảy ra ba năm trước đây