Giữa Cơn Bão Tuyết

Chương 44: Anh Trong Câu Chuyện Xưa 4

Bảy giờ tối, Ân Quả tỉnh giấc.

Ngoài cửa sổ tối đen như mực.

Nguồn sáng duy nhất trong phòng được phát ra từ ngọn đèn bàn đặt ở góc Đông Bắc ở phòng, chính giữa chiếc đèn là sáng nhất, đến bên giường thì ánh sáng tối dần đi.

Lâm Diệc Dương đang ngồi trên ghế sô pha cạnh giường, anh vừa mới tắm xong, để trần nửa người trên, chỉ mặc quần bò, dựa người vào lưng ghế xem điện thoại.

Ngọn đèn chiếu xuống chỗ anh cũng hơi tối, mái tóc ngắn ngủn ẩm ướt như được mạ một lớp ánh sáng nhạt nhòa nửa vàng nửa trắng.

"Tỉnh rồi à?" Giọng anh khàn khàn.

Ân Quả không đáp, chống tay ngồi dậy, phát hiện ra không thấy điện thoại của mình đâu.

Lâm Diệc Dương để điện thoại xuống sô pha, vòng qua giường vén chăn lên tìm giúp cô.

Thật sự không tìm thấy, anh bèn cầm chăn giũ mạnh mấy cái, điện thoại của Ân Quả rơi xuống thảm trải sàn.

Anh khom người nhặt lên đưa cho cô.

Cô vội kéo chăn che kín người mình.

Lâm Diệc Dương bật cười, có cởi gì đâu, che gì chứ?

Ánh mắt Ân Quả lướt qua quần bò của anh.

Các cô gái trẻ luôn có sự hiểu lầm với đàn ông, họ cho rằng hễ đàn ông có phản ứng là phải làm, hoặc dùng tay giải quyết, nếu không sẽ rất khó chịu.

Thật ra phụ nữ có thể nhịn được thì đàn ông cũng có thể nhịn.

Nhịn cái này còn dễ hơn cả kìm nén không khóc.

Lúc này cô đang nghĩ, có lẽ anh đã tự mình giải quyết trong lúc tắm rửa.

Còn đối với Lâm Diệc Dương, chỉ cần tâm trạng bình tĩnh một lúc, phân tán sự chú ý đi là ổn, cảm xúc nhộn nhạo rồi sẽ lắng xuống.

Anh tắm là bởi cảm thấy người mình không thơm tho lắm, dù sao lát nữa cũng phải dẫn cô ra ngoài.

Lâm Diệc Dương đưa cô xuống nhà hàng ở tầng một khách sạn ăn cơm.

Sau đó anh dẫn cô ra ngoài, cũng không nói sẽ làm gì.

Từ phía xa, một chiếc xe bus rẽ vào rồi dừng lại trước mặt hai người.

Cửa xe mở ra, tài xế vẫy chào họ, nói với Lâm Diệc Dương bằng tiếng Anh: "Mau lên xe đi, tôi còn phải đi đón khách."

Lâm Diệc Dương dẫn Ân Quả lên xe, bảo cô ngồi ở chỗ bên trái của hàng đầu tiên, gần cửa sổ và cửa lên xuống.Anh ngồi xuống bên cạnh cô, trò chuyện đôi câu với tài xế.

Ân Quả nghe thì biết hai người họ quen nhau, cho đến khi tài xế phải lái xe không nói chuyện nữa, cô mới hỏi thầm: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đưa em đi dạo cảnh đêm."

"Dạo cảnh đêm?"

"Tour du lịch ở Washington thường hay tham quan những nơi như nhà tưởng niệm Lincoln, tòa nhà Quốc hội.

Ban ngày có tour thì buổi tối cũng có." Anh giải thích ngắn gọn cho cô: "Trước kia anh đi làm thêm buổi tối, làm hướng dẫn viên du lịch với anh tài xế kia."

Ban nãy nhân lúc Ân Quả ngủ anh đã hẹn xong với tài xế đó, nhận thay công việc hướng dẫn viên ca tối để đưa bạn gái đi thăm thú.

Ân Quả kể rằng hai lần trước tới đây đều vội vội vàng vàng, lần thứ ba là tới thăm anh, vì vậy dù thế nào anh cũng phải đưa cô đi tham quan thành phố này, vừa hay cũng để cô hiểu thêm về quá khứ của anh và những việc anh từng làm.

Xe đến địa điểm đón khách, đã có rất nhiều du khách xếp hàng chờ xe.

Lâm Diệc Dương mở cửa xuống xe, chân vừa chạm đất, anh như biến thành một người khác, trở thành một hướng dẫn viên du lịch tiêu chuẩn, chuyên nghiệp.

Anh gọi mọi người lên xe, đối chiếu tên từng người với danh sách.

Ân Quả dựa trán vào cửa sổ, nhìn anh ở bên dưới qua lớp cửa kính.

Đẹp trai quá, làm cô không nỡ rời mắt khỏi anh dù chỉ một giây, cứ mải nhìn mà chẳng buồn chớp mắt.

Có điều người đàn ông này cũng biết làm bộ làm tịch thật đấy.

Trong khách sạn là một tên lưu manh, mặc quần áo vào đứng bên đường liền biến thành một anh hướng dẫn viên Hoa kiều cao to đẹp trai, mấy cô gái đứng cuối hàng còn bàn luận về anh.

Cả buổi tối, cô luôn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, Lâm Diệc Dương thành thạo làm công việc hướng dẫn viên như trước kia.

Trong màn đêm đèn đuộc sáng trưng, anh giới thiệu bằng tiếng Anh cho các du khách trên xe từng công trình kiến trúc Washington.

"Em đã xem bộ phim Forrest Gump bao giờ chưa?"

"Hồi bé em xem rồi."

"Trong kia có hồ phản chiếu từng được quay trong một cảnh phim kinh điển." Lâm Diệc Dương chỉ về phía không xa, "Anh đưa em qua đó xem, ngay trước nhà tưởng niệm thôi."

Nhân lúc mọi người hoạt động tự do, anh quay lại cô.

Ân Quả xuống xe, rảo bước đi theo anh trên lối lát đá giữa bãi cỏ.

Thật ra hồ nước hay phim ảnh chỉ là cái cớ thôi, mới xa nhau hơn mười phút mà anh đã nhớ cô rồi.

Cô còn đang suy nghĩ, liệu hai cô gái có hứng thú với anh kia có bắt chuyện rồi xin số điện thoại của anh không...

Chưa bao giờ Ân Quả nghĩ mình lại nhỏ nhen đến mức này, thấy anh được người ta để ý thôi cô đã cực kỳ khó chịu rồi.

Lâm Diệc Dương đưa cô đến hồ phản chiếu, dưới ánh đèn đêm, mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng.

Ở phía sau, du khách nam nữ đang chụp ảnh, chạy tới chạy lui trên bậc thềm.

Gió lùa qua tóc cô, Ân Quả vuốt lại tóc, chợt thấy anh đưa một thanh chocolate đến bên miệng cô.

Ân Quả cắn một miếng, nhìn Lâm Diệc Dương ăn nốt chỗ còn lại.

Các du khách đang tập trung phía sau đều nhìn thấy cảnh này, trong lòng ngạc nhiên không thôi: Quá thần tốc, quả nhiên có gương mặt đẹp trai thì mọi việc đều thuận lợi, chỉ hai tiếng đồng hồ dạo cảnh đêm ở Washington mà anh chàng hướng dẫn viên này đã tán tỉnh được một cô gái rồi cơ à?

"Lát nữa chúng ta đi đâu ạ?" Cô nhai chocolate, lúng búng hỏi.

Anh vo tròn giấy gói trong tay, "Em muốn đi đâu?"

"Chân em đau, hay là mình về thôi, dù sao những nơi nổi tiếng đều đi hết rồi."

"Được."

"Lần này về là ngủ thật đấy." Cô nhắc lại.

"Được." Anh phì cười.

"Em không ngủ đủ giấc." Cô phân trần, "Tối qua em ngủ không ngon."

Buổi chiều càng hao tổn sức lực.

Anh gật đầu, "Cho em ngủ."

Ân Quả nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy lần này về khách sạn sẽ giẫm lên vết xe đổ, chiều nay đã thế rồi, tối nay thể nào lịch sử cũng tái diễn.

Giữa lúc cô đang thất thần, Lâm Diệc Dương đưa điện thoại của mình cho cô xem.

Trong bóng đêm, cô cúi đầu nhìn hình chụp màn hình, là hai tấm vé về New York vào sáng mai.

Chẳng phải cô đã nói sẽ ở đây đến cuối tuần ư? Kế hoạch ban đầu của cô là sáng Chủ nhật về, trong khi ngày mai mới là thứ Bảy.

"Em cứ ở đây mãi sẽ không tĩnh tâm được, anh thì không sao nhưng em còn phải thi đấu." Anh tắt điện thoại, "Ngày mai anh sẽ đưa em về New York rồi mới quay lại."

Thấy cô không nói gì, Lâm Diệc Dương đoán được cô đang không vui.

Chiều nay lúc mua vé cho cô, trong lòng anh cũng rất buồn, lúc ấy Ân Quả vẫn đang ôm chăn vùi đầu vào trong gối, mắt nhắm nghiền, hàng mi lặng yên, chìm trong giấc ngủ say.

"Không vui à?" Anh đút hai tay vào túi quần, cố tỏ ra thoải mái, hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô lắc đầu, không phải không vui, "Anh đưa em đến nhà ga thôi, đi New York làm gì, tự hành xác mình."

Ân Quả có thể đoán ra Lâm Diệc Dương sợ làm ảnh hưởng tới giải đấu của mình, nhưng cô không nỡ đi.

"Nghe lời anh." Anh nói: "Anh muốn tiễn em."

Lâm Diệc Dương biết cách sắp xếp này ngược đời cỡ nào, đưa người ta đến New York rồi quay trở về, chắc chỉ có tên điên mới làm.

Nhưng anh không nghĩ ra được cách tốt hơn để có thể ở bên cô thêm mấy tiếng nữa.

***

Đây là lần đầu tiên cô đi tàu hỏa cùng anh.

Tàu đã đi qua Philadephia.

Thời gian họ ở bên nhau không còn nhiều, sắp đến New York rồi.

Ban đầu Ân Quả nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi tàu dừng lại đón khách, cô ngoảnh sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

Điện thoại của Lâm Diệc Dương vẫn luôn mở Google Map, đi qua chỗ nào, còn lại bao nhiêu kilomet, còn bao lâu nữa mới đến nơi...!các số liệu được cập nhật liên tục, anh cũng không biết mình rảnh rỗi xem cái này làm gì nữa.

"Muốn nói gì à?" Anh bắt được ánh mắt của cô.

Cả buổi tối hôm qua anh liên tục thuyết minh cho khách du lịch, giờ cổ họng lại đau, giọng nói khàn khàn như bị giấy nhám mài vào.

Cô nhận ra anh bắt đầu có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô rồi.

Ân Quả thì thầm vào tai Lâm Diệc Dương: "Anh để râu trông đẹp trai lắm."

Không hề già dặn chút nào, ngược lại còn có vẻ phong trần ngông nghênh, vô cùng quyến rũ.

Lâm Diệc Dương ngồi bên trái Ân Quả, khẽ vươn tay vuốt v3 má cô, động tác này như muốn ôm trọn cô vào lòng.

Đầu ngón tay anh chai sần, lướt qua cằm cô có cảm giác gai gai, "Thế à?"

Đôi mắt đen láy của Lâm Diệc Dương rủ xuống nhìn chằm chằm vào một chỗ mà chẳng hề e dè.

"Thay sang màu xanh da trời rồi à?" Anh hỏi.

Ân Quả không hiểu gì, chợt nhớ ra hôm nay mình mặc áo lót màu xanh da trời, cô vội sờ bả vai mình, quả nhiên dây áo bị lộ ra.

"Anh còn có thể lưu manh hơn nữa được không?"

Cô nhỏ giọng làu bàu, kéo cao cổ áo lên.

Anh nhoẻn miệng cười nhéo má cô, cũng thì thầm đáp lại: "Lần sau em sẽ biết thôi."

Lần sau, đương nhiên là chỉ tuần sau, ngày hai người gặp lại.

Quả nhiên sau một đêm chung chăn chung gối, nội dung cuộc trò chuyện bắt đầu thay đổi rồi.

Ân Quả lấy ra một quyển sách trong ba lô ra, đọc từng dòng chữ in nhỏ xíu trước mắt nhưng thật ra cô đang nhớ lại chuyện hôm qua.

Anh rửa tay xong quay lại là muốn làm chuyện thân mật hơn với cô, nhưng cuối cùng Ân Quả không cho anh làm gì ngoài hôn.

Tối qua Lâm Diệc Dương rất biết giữ lời hứa, để yên cho cô ngủ, nằm quay lưng về phía cô cả đêm, không hề trở người lấy một lần.

Theo lời miêu tả của mọi người về Lâm Diệc Dương, anh là một người đàn ông ngang ngạnh, nhưng khi ở trên giường lại rất tôn trọng cô.

Cô không muốn, anh cũng không ép.

Ân Quả lật sang trang khác, nội dung trang trước là gì có quỷ mới biết, nhưng cô phải dùng động tác lật để chứng minh mình đang đọc sách.

Lâm Diệc Dương cũng dựa vào ghế lướt điện thoại, chọn một vài tin nhắn quan trọng nhất để trả lời.

"Anh sẽ đến xem em thi đấu chứ?" Cô chợt nhớ ra chuyện này.

Bất ngờ thay anh không lên tiếng, mãi sau mới đáp:

"Đến lúc đó xem thế nào, có thể sẽ không kịp."

Ân Quả ngẫm nghĩ, cũng phải, anh bận như vậy mà..