Editor: Nana Trang

Giương cung bạt kiếm.

Phái chủ chiến và phái chủ hòa đều đứng một bên.

Sau khi triều hội giải tán, Triệu Thị được một đám người vây đỡ đi ra.

Bình thường lúc này mặt trời sớm đã treo ở giữa bầu trời rồi, hôm nay mưa dầm liên miên, toàn bộ thế giới đều là màu xám, giống như tâm trạng của nam nhân này, ông tự lừa gạt mình, suốt mười năm. Cho rằng hai đứa con gái đã sớm bỏ mạng trong trận lửa lớn đó, lại không nghĩ tới đột nhiên biết được trưởng nữ còn sống, nhưng lại dùng thân phận như vậy sống dưới mí mắt của mình.

Tim như bị đao cắt.

Làm sao có thể, ông không cam tâm.

Ông là tâm phúc của phái chủ chiến, nhất định phải đánh thắng Triệu quốc, nếu không không thể làm tan buồn bực trong ngực.

Biên giới hai nước Tề Triệu rối loạn không ngừng, thái độ của Thiên tử vẫn do dự không quyết.

Đã sai người lén đón đứa bé đó về, mỗi lần nghĩ đến Phù Dung Lý kia, tim ông đều như bị đao cắt.

Vết thương da thịt không thể khép lại, trong tim cũng bị cắm một đao.

Trong trí nhớ, những thứ mình muốn cố quên lại lập tức tuông ra, sau khi thành thân thì có Mộc Kiếm Anh, từ nhỏ nó đã thông minh dịu dàng ít nói, mang đến cho ông vô số xúc động. Sau đó lại có thêm bảo bối thứ hai, mặc dù là bé gái, nhưng lại vô cùng tinh nghịch, đứa bé kia có đôi mắt to tròn đen nhánh thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ của ông, rất thích cười.

Buổi sáng khi ông rời đi, nhóc con kia còn hôn ông một cái.

Cười, cười đến mức hai mắt cong lên, tựa như toàn bộ thế giới đều rực rỡ, màu sắp ấm áp.

Phu thê hoà thuận vui vẻ, ân ân ái ái.

Nếu không phải chuyện ngoài ý muốn kia khiến ông nhớ lại mình là ai, nhớ đến cha mẹ còn trên đời, có lẽ cả đời sẽ sống một cuộc sống như vậy.

Chân trời xám xịt có quá ít ánh sáng, nam nhân đi ra khỏi hoàng cung, trời mưa tí tách dần to lên, lão nô ở phủ Tướng quân cầm cây dù bước tới đón, rất sợ chủ tử sẽ bị ướt mưa.

Đang muốn lên xe, một người bước nhanh tới.

Tấn Vương Lý Hạo cũng không bung dù, chỉ là vẻ mặt bất ngờ: "Triệu Tướng quân cố ý chinh Triệu, nhưng nghĩ tới lê dân bách tính vẫn có thể chịu đựng nổi khổ chinh chiến?"

Triệu Thị khom lưng: "Từ xưa đến nay đều là có nước mới có nhà, Đại Tề quốc ta phồn vinh giàu mạnh, đất đai vô biên, dân chúng mới có cuộc sống đầy đủ sung túc, Triệu quốc nội loạn, đây là cơ hội tốt nhất, một khi Thái tử hồi triều, tiên cơ đã mất, đến lúc đó dù cho ngươi không phạm Triệu, hắn cũng sẽ xâm phạm ngơi, chuyện thả hổ về rừng này, tuyệt đối không làm được."

Lý Hạo cũng chỉ là đi ngang qua bên cạnh xe ông, nghe vậy cười khẽ: "Nếu Triệu Tướng quân khăng khăng như vậy, vậy thì dựa cả vào ý trời đi."

Ý trời?

Triệu Thị đẩy dù ra, mặc cho nước mưa rơi xuống đầu ông: "Thời gian Thái tử Triệu quốc hồi triều đã sắp đến rồi, hòa hay chiến đều phải nhìn xem hắn có trở về hay không."

Lý Hạo nhíu mày, cười với mưa.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều tự mình phân chia ánh mắt, thật sự là không vừa ý, hai mắt nhìn nhau cũng thấy ghét.

Cuối cùng là mỗi người đi một ngả, đều tự phất tay áo bỏ đi.

Từ sáng sớm phủ Tấn Vương đã bắt đầu an tĩnh vô cùng, trời mưa không có sét đánh là một trời mưa tốt.

Mưa rơi tí tách không ngừng, tất cả mọi người trong phủ tựa như tiến vào trạng thái ngủ hạ, mắt A Mộc ngóng trông, rốt cục cánh cửa bên ngoài cũng mở ra, Lý Dục mà nàng trông mong đã trở lại.

Từ khi hắn kể cho nàng nghe nguồn gốc của cái tên Trọng Gia, nàng vừa nhìn thấy hắn thì có chút cảm giác kinh hoàng khiếp sợ, khối ngọc này cũng hoàn toàn không muốn mang nữa, vốn định đến tối sẽ chứng thực với Trọng Gia Điện hạ, nhưng như gây rối biến thái này lại không ra, Lý Dục ngủ một giấc đến hừng đông, trời vừa sáng thì đi theo Tấn Vương ra ngoài.

A Mộc nóng lòng, sáng sớm còn cảm thấy trước ngực căng đau, bụng cũng đau âm ỉ.

Lúc trước nàng thường đánh nhau đến toàn thân đau nhức nên đã quen với cảm giác không khỏe, cũng không để ý đến cơn đau, chỉ một lòng ngóng trông Lý Dục về sớm, để xin được đi ra ngoài một chuyến. Nhưng trông đến sao trăng sáng ngời, rốt cục cũng trông được Lý Dục trở về. Nàng giả vờ rảnh rỗi đi qua đi lại, nhìn thấy sắc mặt Lý Dục hình như không tốt lắm, Đằng Lan đi theo đằng sau hắn, A Mộc đứng ở bên cửa sổ không quan tâm đến nàng ta, bung dù chạy tới.

Trường Lộ che dù cho Lý Dục, A Mộc nghênh đón hắn, vồn vã chen đẩy với Trường Lộ, che dù quá đỉnh đầu Lý Dục: "Điện hạ cẩn thận trúng mưa."

Lý Dục kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, nhưng lại đi cùng nàng đến thư phòng.

A Mộc sớm đã chuẩn bị trà nóng cho hắn, nàng vội trước vội sau, động tác nhanh nhẹn, khiến Lý Dục liếc mắt nhìn nàng.

Lý Dục ngước mắt: "Có chuyện gì sao?"

A Mộc gật đầu liên tục: "A Mộc muốn trở về thăm phụ thân, đi một lát sẽ về, được không ạ?"

A Mộc đã quen lăn lộn ở bên ngoài, đương nhiên không vòng vo được, Lý Dục nhìn mặt cười hi hi ha ha của nàng, chỉ cảm thấy chướng mắt: "Xem phủ Tấn Vương ta là nơi nào, nói đến là đến, nói đi là đi sao?"

A Mộc da mặt dày, phớt lờ giọng điệu của y: "Nếu Điện hạ có lời gì quan trọng, tôi có thể nhắn lại cho phụ thân."

Chọc đúng chỗ đau của Lý Dục.

Nếu không phải muốn cầu cạnh Hàn Tương Tử, thì không cần hao phí tâm tư giữ con trai của ông lại!

Không biết A Mộc nói lời này là trùng hợp hay là vì cái gì khác, ánh mắt Lý Dục trầm lại: "Cũng được, ngươi trở về thăm Hàn đại phu, bảo ông ấy bốc cho ta hai liều thuốc qua đây."

A Mộc vội vàng đáp ứng, vui mừng chớp chớp mắt với hắn: "Đa tạ Điện hạ!" Nhận được xá lệnh, A Mộc lập tức vươn tay về phía hắn, "Làm phiền Điện hạ cho ta một cái lệnh, nếu không còn chưa đi tới cửa đã bị đuổi về!"

Lý Dục cầm quyển sách trong tay, không chút nghĩ ngợi đánh vào lòng bàn tay của nàng: "Có cần nâng kiệu lớn tám người khiêng tiễn ngươi không!"

A Mộc ai u một tiếng, lui ra phía sau hai bước: "Kiệu lớn tám người khiêng là dành cho cô dâu ngồi, A Mộc còn lâu mới ngồi lên đó, nếu Điện hạ thật sự muốn đưa vậy có thể để Trường Lộ đưa ta tới cửa!"

Trường Lộ trừng mắt líu lưỡi nhìn nàng, vốn muốn tặng cho A Mộc một ánh mắt xem thường, kết quả chủ tử nhà mình lại thật sự liếc hắn một cái: "Đi đi, đi dẫn hắn tới cửa."

A Mộc cũng không ngờ lại thuận lợi như vậy, cười híp cả mắt.

Trường Lộ đành phải dẫn người ra khỏi cửa chính phủ Tấn Vương, không quên dặn dò nàng đi nhanh về nhanh.

Không có Đằng Lan đi theo, A Mộc rất vui vẻ, ở cửa kêu một xe chiếc đi nhờ, không bao lâu đã đến gần ngõ hẻm số chín, hiện tại nàng có rất nhiều nghi vấn muốn Hàn Tương Tử cho nàng đáp án, suy nghĩ trọn hai ngày quả thật quá hại não.

Mưa rơi lớn dần, dù của nàng cũng không che được mưa, chân A Mộc bị nước mưa làm cho ướt sũng, gió lạnh thổi lạnh cả người.

Cốc cốc gõ cửa, chẳng mấy chốc Dung nương đi tới mở cửa chính cho nàng, vừa nhìn thấy là nàng thì vô cùng đau lòng, nhanh chóng kéo nàng đến tiền đường, quả nhiên Hàn Tương Tử ở nhà, một người một bầu rượu, một bàn cờ ngồi một mình.

Nam nhân mặc đồ trắng, cầm một con cờ hồi lâu cũng không thả xuống.

Dung nương bước nhanh qua: "Tiên sinh mau xem ai về này!"

A Mộc nhảy vào, trên mặt đất in dấu chân nước của nàng: "Phụ thân."

Hàn Tương Tử lập tức hạ quân cờ, dường như không nhìn thấy nàng: "Tại sao trở lại?"

Giày A Mộc vẫn đang nhỏ nước, đi đến trước mặt ông bỗng nhiên vươn tay qua, hất loạn quân cờ trên bàn cờ, có không ít quân cờ rơi ào ào xuống đất.

Nam nhân nhíu mày nhìn nàng: "Về đến nhà liền nổi cáu với phụ thân con?"

A Mộc mím môi: "Phụ thân lừa con."

Hàn Tương Tử cụp mắt: "Nhặt lên."

A Mộc lập tức khom lưng: "Nhặt thì nhặt."

Nàng vơ hết quân cờ dưới đất cầm trong tay, thả vào trong hộp ở trên bàn, sau đó cứng cổ lần nữa: "Phụ thân lừa con!"

Nam nhân nhếch môi, bị dáng vẻ này của nàng chọc cười: "Lừa con thế nào?"

A Mộc đã suy nghĩ rõ ràng, mấy ngày này xảy ra nhiều chuyện đủ để nàng thấy rõ con người của Hàn Tương tử sâu không lường được: "Thái tử Triệu quốc gấp gáp cầu xin cha, Thế tử phủ Tấn Vương cũng muốn cầu cạnh cha, rõ ràng người có thể dẫn con ra khỏi phủ Tấn Vương, vậy là hết lần này đến lần khác giả bộ khó xử, nói gì mà hiện tại Tề Triệu không thể đánh nhau, cha phải đi xa nhà, con cho rằng cha đi cùng Thái tử Triệu quốc đến Triệu quốc đấy, kết quả đến bây giờ vẫn thoải mái nhàn nhã ở trong nhà uống rượu, lại ném con đến bên cạnh cái tên biến thái đó!"

Nàng nói rõ từng chữ, dáng vẻ rất tức giận.

Hàn Tương Tử vươn tay rót rượu: "Chỉ vậy thôi?"

Trong phòng chỉ có mỗi Dung nương không có người ngoài, A Mộc nhìn chằm chằm ông, hai con mắt như muốn rớt ra: "Ném con ở phủ Tấn Vương, a tỷ cũng bị đưa đi, sau đó lại cố tình tiết lộ tin tức, để Triệu Thị đón một hàng giả về phủ Tướng quân, người đang muốn là gì vậy hả! Phụ thân làm vậy, chính là vì đã biết thân thế của tỷ muội con? Đã như vậy, sao cứ phải luôn lừa con, có phải người cảm thấy những chuyện con và a tỷ cố tình che dấu vô cùng buồn cười?"

Nam nhân cười nhạo một tiếng: "Biết thì sao, không biết thì sao?"

A Mộc nháy mắt, bắt đầu kéo tay áo ông, thẳng thắn gọi một tiếng phụ thân.

Nói xong, không đợi Hàn Tương Tử mở miệng, vén vạt áo quỳ xuống.

A Mộc ngước mặt lên, ánh mắt sáng quắc: "Phụ thân như ân nhân cứu mạng con, hai tỷ muội con quả thật xuất thân từ Mộc Vương phủ Triệu quốc, cửu tử nhất sinh đi Tề quốc, trước mặt phụ thân người..."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Hàn Tương Tử trở nên lạnh, vươn đầu ngón tay điểm vào giữa lông mày nàng: "Câm miệng, sau này không được nhắc lại chuyện này."

A Mộc mím môi: "Con vốn họ Mộc..."

Chưa nói xong, lại bị ông cắt ngang: "Con là Hàn Mộc, là Hàn Mộc con ta, nhớ kỹ!"

A Mộc muốn phản bác lại, nhưng bụng vẫn luôn căng phòng lúc này đột nhiên xiết chặt, nàng chỉ cảm thấy đau, dòng chảy nóng hực chảy xuống bắp đùi nàng.

Mà đúng lúc đó, tiếng gõ cửa ở cửa chính tiểu viện vang lên.

Khi Dung nương đi ra mở cửa, A Mộc đã ôm lấy chân Hàn Tương Tử: "Cha, bụng con đau quá..."