Editor: Nana Trang

Tên đứng đầu bảng của Phù Dung Lý, vẫn là tên Hồng Tụ như cũ.

Nhưng Hồng Tụ là Hồng Tụ, nhưng không bao giờ là Hồng Tụ trước kia.

A Mộc hỏi ai, ai cũng không biết a tỷ của nàng đi đâu.

Nàng chạy một mạch về tiểu viện, Hà Kỳ Chính toàn thân áo bào tro, eo đeo kiếm dài, đứng ở trước cửa phòng Hàn Tương Tử.

A Mộc vừa chạy đến trước mặt hắn, Hà Kỳ Chính liền duỗi tay ra ngăn nàng lại.

A Mộc chạy đến thở không ra hơi: “Hà Kỳ Chính ngươi làm gì thế hả!”

Hà Kỳ Chính không nhìn nàng, vẻ mặt đờ đẫn: “Tiên sinh có lệnh, không để ngươi đi vào quấy rầy ngài.”

A Mộc nắm lấy cổ áo hắn, kiểng chân để kéo tới gần hắn: “A tỷ của ta đâu? Ngươi có biết tỷ ấy đi đâu không?”

Hà Kỳ Chính mím môi lại đẩy nàng ra: “Ta không thể nói.”

Con lừa ương ngạnh Hà Kỳ Chính này chưa bao giờ nói dối tỷ muội nàng.

Cũng chính vì vậy, hắn mới nói là ta không thể nói, mà không phải ta không biết, rất rõ ràng là hắn biết, nhưng người bên trong không để hắn nói, A Mộc lập tức nóng nảy, cúi đầu muốn xông ào vào phòng, đáng tiếc Hà Kỳ Chính nắm lấy cổ áo sau của nàng, chỉ dùng tí lực A Mộc liền bị hắn ném ra ngoài.

Bên trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, mỗi một lần A Mộc chạy tới đều bị Hà Kỳ Chính vô tình ném ra.

Từ nhỏ nàng đã ở cùng a tỷ, a tỷ chính là tất cả của nàng, lúc này a tỷ đột nhiên mất tung tích, sao có thể không nóng ruột chứ, đáng tiếc cho dù nàng đánh nàng chửi nàng mắng thế nào đều không có ai trả lời nàng, nàng ngửa mặt nằm dài trên mặt đất, nhớ tới ngày ngày đêm đêm ở cùng a tỷ, thật sự không nhịn được khóc lên.

Mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên người nàng.

A Mộc dần dần mất đi sức lực, trừng mắt nhìn trời khóc lớn lên: “A tỷ! A tỷ! A tỷ!”

Ánh mặt trời chói mắt, nước mắt không ngừng ứa ra hốc mắt chảy xuống, nàng như một đứa bé bất lực không làm gì được.

Trên thế giới này mặc dù có muôn vàn ác, vạn ban ác, chỉ có a tỷ là người nhà của nàng.

Trên thế giới này mặc dù có muôn vàn đẹp, vạn ban đẹp, không có a tỷ, nàng chỉ có một mình.

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, bị người bên trong mở ra.

Một người đi ra, chỉ chốc lát đi đến trước mặt nàng.

Dung nương cúi đầu nhìn mặt nàng, cúi người kéo tay nàng: “A Mộc mau đứng lên, khóc một hồi sẽ hỏng người đấy.”

Từ khi nàng đến viện này của cha nuôi, nàng có chịu khổ thế nào cũng chưa từng khóc lớn như lần này.

Tim A Mộc như bị đao cắt: “Dung nương, a tỷ của con đâu? A tỷ của con đâu!”

Từ trước đến nay Dung nương đều yêu thương nàng, lúc này cũng dậm chân nhìn vào trong phòng: “Tiên sinh!”

Hà Kỳ Chính trở lại đừng canh trước cửa, lúc này không biết cái gì bị quăng trên mặt đất, tiếng vỡ nát trong trẻo truyền vào lỗ tai ba người.

Cổ họng A Mộc vốn đau, lúc này càng khàn hơn, bắt đầu kêu phụ thân.

Sau đó rốt cuộc Hàn Tương Tử cũng đi ra, ông mặc áo dài xanh, trong tay cầm chuỗi Phật châu ông thường đeo trên cổ tay.

Dung nương giương mắt nhìn ông: “Tiên sinh, A Mộc còn nhỏ, thân thể lại không tốt, ngài thương hại mấy năm nay nó chịu không ít khổ, bảo nó đừng khóc nữa.”

Hàn Tương Tử bước nhanh, vạt áo bay theo gió, đứng ở trước mặt A Mộc.

Ông cúi đầu, một tay vẫn vân vê Phật châu: “Con xác định con muốn khóc tiếp như vậy?”

A Mộc đứng lên, nghiêng người ôm lấy bắp đùi của ông: “Phụ thân, a tỷ của con đâu, tỷ ấy đi đâu rồi?”

Cả người nàng đầy đất, Hàn Tương Tử lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy nước mắt của nàng: “Nếu a tỷ con không ở đây, còn làm thế nào?”

Mặt A Mộc dính vào đùi ông, nghe ông nói như vậy lúc này càng ôm chặt hơn: “Sao a tỷ của con có thể không ở đây? Sẽ không...”

Hàn Tương Tử tức giận nhưng không có chỗ phát, muốn rút chân nhưng lại không động: “Bây giờ nàng ấy đã không còn ở đây!”

A Mộc nước mắt ròng ròng: “A tỷ không ở đây! A tỷ không ở đây con cũng không sống được!”

Nàng vừa khóc vừa dùng đầu đập vào đùi Hàn Tương Tử, ông duỗi tay xách cổ áo của A Mộc, trợn mắt nói: “Gây ra họa lớn như vậy, con có thể hỏi cha con chút xem ta như thế nào, a tỷ con vẫn luôn che chở con thì khi nào con mới lớn? Nếu con sớm trưởng thành, nàng ấy cũng không mỗi ngày quan tâm tới con!”

A Mộc bị ông rống thì nghẹn ngào: “Vậy... Vậy a tỷ con đi đâu?”

Nàng hỏi câu này nhiều lần, vẫn không ra được đáp án.

Nhìn dáng vẻ không có a tỷ thật sự không thể sống được của A Mộc, Hàn Tương Tử đang rất tức giận thì có người gõ cửa, Dung nương đi ra mở cửa, ông xụ mặt không dỗ dành A Mộc, chỉ lạnh lùng quát: “Còn không buông tay!”

A Mộc ngã ngồi dưới đất, ông chặt lấy đùi ông không buông: “Con không buông!”

Hàn Tương Tử: “...”

Thái tử Phù Tô vừa mới vào cửa: “...”

Dung nương quay đầu lại nhìn: “...”

Thật sự không lay chuyển được, ông chỉ có thể dỗ dành, Hàn Tương Tử dùng chút lực, lập tức kéo người dậy: “Nàng ấy không sao, tối nay sẽ nói với con.”

Hai mắt A Mộc đỏ bừng, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phù Tô, nàng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

Cha nuôi bất đắc dĩ, cúi đầu vỗ đất trên người nàng, cuối cùng đẩy nàng cái một cái: “Mau, xéo ngay cho ta!”

A Mộc hơi cúi người làm lễ với Phù Tô, sau đó kéo tay áo phụ thân lắc lư: “Phụ thân đừng gạt con.”

Mặc dù vẻ mặt Hàn Tương Tử lạnh nhạt, nhưng vẫn ừ một tiếng.

Lúc này A Mộc mới bị Dung nương kéo đi, nàng lăn qua lăn lại trên mặt đất sớm đã bẩn không chịu được, lúc này mặt bẩn vô cùng mắc cười, ánh mắt mọi người đều ở trên người nàng, nàng đi cũng không nhanh, bị Dung nương xách lỗ tai, đi vào sương phòng.

Hàn Tương Tử thở dài, lúc này mới quay đầu lại khom lưng: “Để Điện hạ chê cười rồi, A Mộc vẫn còn con nít.”

Phù Tô cười: “Lệnh lang như vậy... cũng rất đáng yêu.”

Hai người vào nhà, tiểu tư Phù Tô dẫn đến cũng đứng ở ngoài cửa với Hà Kỳ Chính, không bao lâu, Dung nương lột sạch A Mộc ném vào trong thùng tắm lớn, bưng trà đi qua. Hàn Tương Tử nhớ tới bánh ngọt đường, thế nên bảo bà xuống dưới chuẩn bị. Ông vẫn như cũ dọn bàn cờ lên, Phù Tô rất phối hợp, hai người cầm cờ lên hạ cờ xuống, tổng thể chưa hoàn chỉnh, A Mộc rửa mặt một phen liền chạy ra, nàng ở trong sân nhìn chung quanh, gọi Dung nương.

A Mộc mặc áo ngoài màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn, nàng mới tắm xong tóc dài đều xõa trên vai, lúc đi qua đi lại khẽ theo gió nhẹ nhàng tung bay.

Trong tay Phù Tô vẫn cầm một con cờ, không nhịn được nhìn nàng nhiều hơn.

A Mộc không phát hiện, còn đi đến trước cửa hỏi Hà Kỳ Chính có nhìn thấy Dung nương hay không, Đông Sinh đứng bên cạnh sững sờ nhìn nàng, nàng tặng cho tên tiểu tư này một cái liếc mắt.

Bỗng chốc trong phòng có người gọi hắn: “A Mộc!”

Nàng ở ngoài cửa thò đầu vào: “Phụ thân.”

Hàn Tương Tử mím môi: “Con lại đây.”

A Mộc ở ngoài cửa nhảy vào, bước nhanh đi đến trước mặt ông, làm lễ với Phù Tô trước, rồi mới đến trước mặt Hàn Tương Tử.

Ánh mắt nàng bất thiện, đầu mũi cũng hơi ửng đỏ, đôi môi mín lại tỏ rõ tâm trạng không vui.

Phù Tô vẫn chưa hạ cờ xuống, chỉ nhìn nàng, khẽ nở nụ cười: “Dáng vẻ này của A Mộc ngược lại rất giống một muội muội của ta khi còn bé.”

Hàn Tương Tử lại trầm mặt: “Càn quấy! Ở trước mặt khách quý mà tóc tai bù xù như vậy còn ra thể thống gì!”

A Mộc vô tội nhìn ông: “Con không biết chải tóc.”

Nói đến A Mộc khéo tay, người cũng thông minh, nhưng thật sự kỳ quái, nàng không hề biết chải tóc, mười lăm tuổi có thể cột tóc, nhưng sau này nếu không phải Dung nương xử lý mái tóc giúp nàng thì chính là a tỷ chải tóc cho nàng, lúc nhỏ nàng từng thích rất nhiều kiểu bím tóc, lúc tâm trạng Hàn Tương Tử tốt cũng sẽ chải tóc cho nàng.

Hàn Tương Tử cũng biết điểm này, khom người xin lỗi Phù Tô, sau đó dẫn A Mộc vào nội đường.

Hiện tại A Mộc ước gì được ở riêng một mình với ông, đương nhiên bước chân nhanh hơn, vào bên trong, Hàn Tương Tử cầm lấy lược, đẩy nàng đến trước mặt, cầm lược chải lên mái tóc nàng. A Mộc không nhịn được cúi đầu hỏi ông: “Phụ thân, a tỷ của con khi nào trở lại? Rốt cuộc tỷ ấy đi đâu?”

Động tác Hàn Tương Tử dần dần mềm mỏng: “Ừ, con đừng gây chuyện, rất nhanh có thể gặp được nàng ấy.”

A Mộc biết cha nuôi nói một là một, đương nhiên vui vẻ: “Được, con chờ.”

Nói tới lại hiếu kỳ, không nhịn được quay đầu lại: “Thật sự không thể nói cho con biết, rốt cuộc tỷ ấy đi đâu sao?”

Hàn Tương Tử đẩy nàng lại: “Nàng ấy có nhiệm vụ, gặp cũng không thể nhận nhau, con nhớ kỹ là được.”

A Mộc rầu rĩ dạ một tiếng, biết bí mật này thật sự tạm thời không thể cho nàng biết.

Không bao lâu, hai người đi ra nội đường, lúc này dáng vẻ của A Mộc đã thay đổi, Hàn Tương Tử quả nhiên diệu thủ, A Mộc đi sau lưng ông, phát quan chỉnh tề, lộ ra vầng trán đầy đặn, quả nhiên dung mạo như vẽ, có tư thế anh tuấn kiệt xuất.

Phù Tô giật mình, ánh mắt lại quét qua trên người nàng lần nữa.

Hàn Tương Tử ngồi xuống bàn lần nữa: “Điện hạ xin mời.”

Phù Tô cười, hạ một con cờ xuống: “Vừa rồi ta chợt nhớ tới một chuyện, hai ngày trước có tặng cho A Mộc một mảnh ngọc, vậy có còn không?”

Sớm đã không còn rồi, A Mộc cúi đầu: “Hồi điện hạ, ngọc này cực kỳ hiếm có, đáng tiếc hai ngày trước ra đường bị người ta cướp mất, nên mất rồi.”

Phù Tô tựa như không để ý, trong mắt đều là ý cười: “Ta nói, hôm nay đi lại trên chợ, phát hiện một mảnh ngọc có thể ghép thành một đôi với mảnh ngọc kia, nghĩ tới dù sao cũng đã tặng ngươi, không bằng tặng một đôi nên mua về.”

Nói xong hắn thò tay vào ngực, lấy mảnh ngọc được bọc trong khăn ra, duỗi tay ra: “Nếu gặp mặt, chính là có duyên, ngọc này vẫn nên tặng cho A Mộc.”

A Mộc ngượng ngùng: “Cái này...”

Hàn Tương Tử cũng vội từ chối: “Có thể mất mẹ từ nhỏ, được ta dạy dỗ, từ nhỏ đứa bé này đã lỗ mãng, không xứng với ngọc tốt như vậy, cho một lần cũng thôi, nếu đã đánh mất thì đã không có duyên phận, Điện hạ vẫn nên giữ lại cho mình đi!”

Phù Tô không nhúc nhích, vẫn tay: “A Mộc, cầm lấy.”

A Mộc do dự một chút, ngay cúi người: “Vậy thì cám ơn điện hạ rồi.”

Móng tay nàng oánh nhuận căng tròn, khớp xương rõ ràng, lúc cầm ngọc chạm vào lòng bàn tay hắn, mặc dù xúc cảm vô cùng nhẹ nhàng, nhưng vẫn thoáng nhận ra.

Phù Tô nhất thời nhíu mày, nhìn nàng cười: “Ngươi thích là được rồi.”