Truyện 7 chương 15: Vĩnh Tường

Vĩnh Tường còn đang phân vân, lại nghe tiếng ho thật mạnh phát ra,

Chân tay liền luống cuống cả mà đập cửa:

- Sơn Trúc!

- Sơn Trúc!

Sơn Trúc thong thả bước ra, cửa vừa mở, Vĩnh Tường đã vội vàng hỏi:

- Em còn ốm à?

- Em không sao.

Tuy nói là thế, nhưng ngay sau đó thì Sơn Trúc lại quay đi, đưa tay lên che miệng ho vài tiếng.

Vĩnh Tường nhìn một bàn thức ăn thì có hơi hụt hẫng.

Quên mất luôn rằng Sơn Trúc vốn dĩ có người làm.

Sơn Trúc chỉ chờ có vậy liền đem từng đĩa thức ăn cất lại kệ.

Vĩnh Tường khó hiểu:

- Em đang ăn mà?

- Em ăn xong rồi.

- Ăn xong rồi?

Rõ ràng thức ăn hầu như vẫn còn nguyên.

Vĩnh Tường nhìn trật lại trên bàn một bát canh, lại nhìn sắc mặt khó nói của Sơn Trúc, liền đưa một muỗng canh lên miệng uống thử.

- Khụ..

- Khụ..

É. Mặt quá.

Vĩnh Tường ho tới phát sặc, vội vàng nhả ra, nhăn mặt,

Sao trình độ nấu nướng lại dở đến thế này, đến chính bản thân người to khỏe như anh đây ăn còn không nổi, làm sao Sơn Trúc nuốt được?

Sơn Trúc nghe tiếng, nhưng vẫn thản nhiên như không, lần lượt xếp đồ ăn vào tủ.

Vĩnh Tường lau miệng, tiến đến,

- Rau trộn.

Nhìn cũng không tệ liền đưa tay nhón một chút,

Lè lưỡi.

Sơn Trúc nghiêng đầu, làm như vô cùng khó hiểu:

- Sao vậy?

- Chua..

- Vậy sao?. Em thấy bình thường mà?

- Bình thường?

Vĩnh Tường nhăn nhở, giật lại cả đĩa, nhắm sọt rác đổ tới.

- Anh làm gì vậy?

Vĩnh Tường chun cả mặt:

- Em mới khỏe lại, ăn chua như vậy hại bao tử lắm. Còn nữa, bình thường em ăn uống thế nào?. Thức ăn để từ trưa tới tối như vậy không tốt!

Sơn Trúc thản nhiên:

- Bình thường đều như vậy. Em cũng quen rồi!

- Không được!

Khỏi phải nói chứ, một người có yêu cầu kha khá về việc ăn uống như Vĩnh Tường đây thực cảm thấy một mảng khó chịu trong lòng,

Vừa kéo Sơn Trúc về lại phía bàn ăn, vừa lầm bầm.

- Thảo nào gầy như vậy.

- Còn nói cái gì bình thường!

- Đây rõ ràng không nuốt nổi.

Sơn Trúc bị ấn lại bàn ăn:

- Anh vừa nói gì vậy?!

Vĩnh Tường vừa mở thố gốm ra, vừa lấy bát lấy đũa đặt lại trên bàn.

- Anh nói em đó. Ăn uống gì mà không chú ý. Nếu mặn quá thì phải nói với cô ấy điều chỉnh lại, chứ sao lại cứ vậy mà chịu đựng?

Sơn Trúc mím môi:

- Tính em.. thất thường, tìm người cũng khó, nên... cứ để vậy thôi. Đằng nào thì em ăn cũng không bao nhiêu.

Vĩnh Tường khó chịu đẩy một bát chân giò hầm tới trước mặt Sơn Trúc:

- Ăn!

- Ừm.

Vĩnh Tường cố tình múc ra hết những phần thơm ngon nhất đưa tới, còn bản thân chỉ có gặm móng với ăn đậu là chính. Sơn Trúc cũng vô cùng ngoan ngoãn mà ăn hết hai chén đẫy đà, đôi môi kia như thế mà còn dính một chút nước dư,

Vĩnh Tường đưa tay lên chạm qua một cái:

- Dính này,

Thế nhưng Sơn Trúc dường như không để ý mà nghiêng miệng, đôi môi mềm liền như có như không mút qua đầu ngón tay,

Đầu lưỡi nhỏ vừa sượt qua, cả người Vĩnh Tường liền như bị điện giật.

Cảm giác này.. là gì chứ?!

- Xoảng!

Vì luống cuống đến hết hồn mà đứng bật dậy, gạt tay làm vỡ cả bát.

Và đương nhiên, trong lúc Vĩnh Tường lúi húi dọn mảnh bát vỡ.

Sơn Trúc lại có cảm xúc muốn nhịn cười tới chết rồi.

Không có tiền đồ!

Mới chỉ liếm qua đầu ngón tay vài lượt, lại thành ra như thế,

Xem ra, nếu tên này tỉnh táo mà ở trên giường..

Có lẽ.. đùa sẽ rất vui chăng?

========

Sáng hôm sau,

Vĩnh Tường chỉ cần nghĩ tới mấy món ăn được nêm theo phong cách kinh hoàng kia của cô giúp việc phòng Sơn Trúc, là cả người gai ốc cái nào cái nấy đều muốn dựng lên,

Cái đó mà gọi là canh bí sao?

Nên gọi là canh muối nấu bí mới đúng.

Còn cái món rau trộn kia?

Gọi là chanh trộn rau đi cho rồi.

Thế nên sau khi trở về, suy đi nghĩ lại các phương án thì tốt nhất vẫn là bản thân cứ nấu đem qua.

Vả lại, vẻ mặt của Sơn Trúc khi ăn thật ngon lành kia, nhìn thế nào vẫn thấy dễ thương chết đi được!

Còn dễ thương hơn cả mấy thần tượng Kpop, không màu mè, không son phấn. Da rất mịn lại trắng tinh, đôi môi ấy rất mềm... chiếc lưỡi ấy.. nếu như.. của mình..

Ủa?

Lại nghĩ đi đâu rồi!

Vĩnh Tường lắc đầu thật mạnh một cái. Aiz. Chết thật. Càng ngày càng bậy hết sức bậy!

=========

Chán ngắt.

Sơn Trúc ngồi khoanh tay trong góc phòng học, lười biếng duỗi cằng chân thon dài nhìn ra phía ngoài cửa sổ, như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.

Ầm ĩ, nháo loạn.

Lại là mấy tiết mục liên hoan vớ vẩn, không có một chút vị gì, vậy mà sao mấy kẻ được coi là cùng tuổi với cậu kia lại có thể hân hoan đến như thế?.

Nấu ăn?

Bán hàng?

Hội trại cái con khỉ mốc gì?.

Kiếm được mấy đồng?.

Lại còn cái gì kia? Nhảy Flasmob?. Y như một lũ loăng quăng.

Thật điên khi cứ nghĩ rằng năm nay sẽ có một chút gì đó khác biệt cho cái lễ chào đón này chứ. Nhức cả đầu.

Sơn Trúc cậu vốn dĩ không quan tâm.

Hửm...

Nhưng nếu như.. là anh ta, thì sao?

Sơn Trúc nảy ra hình ảnh một tên nhìn ngổ ngáo như vậy, lại bó mình trong bộ sơ mi sạch sẽ thẳng nếp...

Rất được đi?

======

Đại học X.

Cũng may rằng hôm nay là ngày khai giảng, sinh viên tấp nập một đoàn ra vào, nên chiếc xe bạc tỷ của Sơn Trúc cậu hòa vào dòng xe hơi lớn bé đậu bên đường không khiến nhiều người chú ý.

Khoác một chiếc áo ngoài trùm lên đầu.

Sơn Trúc cũng chẳng hiểu vì sao chính mình lại làm ra cái hành động điên rồ đó nữa, bởi vì đơn giản nếu một tên biến thái nào đó thấy bộ dáng hút mắt của cậu mà dám giở trò, ít thì cũng trật khớp một bàn tay, nếu không thì cũng bó bột một hai tháng.

Sơn Trúc dằn từng bước giữa dòng người khá đông, mới chợt nhớ ra rằng, thế mà cậu không biết anh ta học khoa gì. Làm sao tìm được?

Điện thoại ư?

Gặp rồi nói gì được?

Không thể cứ nhận rằng bản thân cậu tự dưng mà tới đây, còn đang muốn suy nghĩ ra một lý do, lại bị một cú huých chạm.

Một cô gái tóc buộc đuôi ngựa quay lại xin lỗi qua loa:

- Xin lỗi, xin lỗi.

Sau đó quay sang đám bạn đi cùng, rôm rả bàn tán, bước chân cũng dường như rất vội vã:

- Nhanh nhanh, trận bóng chuyền giao hữu sắp bắt đầu rồi ấy!

- Nghe nói anh Vĩnh Tường vẫn là đội trưởng đúng không?

- Đúng rồi!. Mẹ kiếp đẹp trai vãi,

- Anh Tân cũng đẹp mà?

- Xì, làm sao ngầu bằng anh Tường?

Vĩnh Tường.

Hai chữ ấy vừa lọt vào tai,

Bước chân của Sơn Trúc cũng như thế mà đảo bước theo sau.

- ----------

Vị trí ngồi này không tệ, có thể là do nhanh chân một chút, hoặc chẳng quan tâm tới việc cô bé kia vừa bị chiếm mất chỗ mà lừ mắt với cậu.

Lừ mắt thì có tác dụng gì. Sơn Trúc còn chẳng thèm nhìn.

Nhưng cô bé có vẻ bực bội:

- Anh này.. tôi đã để chiếc túi ở đây xí chỗ rồi mà?

Sơn Trúc trực tiếp ném thẳng chiếc túi lên lòng cô gái.

- Bụp.

Cô bé tức đến đỏ mắt, dậm chân rời đi.

Liêm sỉ cũng chẳng ăn được,

Nhưng nếu lỡ mất thân hình đang đập bóng khởi động kia, mới thực đáng tiếc. Một thân áo ba lỗ màu xanh da trời, chiếc quần đùi vừa vặn để lộ ra những đường cơ bắp săn chắc nơi đôi chân khỏe khoắn, dáng người tiêu chuẩn. 1m84.

Trên loa phát thanh, giọng nói của người dẫn liên tục vang lên, Sơn Trúc gần như không nghe lọt tai một chữ nào, cho đến khi hai tiếng:" Vĩnh Tường " vang lên từ phía khán đài.

- Vĩnh Tường! Vĩnh Tường!

Ai biết đâu, hai tiếng này kéo theo sự rộn rã hiếm thấy trong lồng ngực lạnh băng kia.

Vĩnh Tường cùng toàn đội đưa tay lên vẫy chào trên khán đài, vừa quay qua lại được một chút liền giật mình.

- A?

Sao nhìn quen mắt như vậy?

Bởi vì khán đài cũng không quá lớn, nên Vĩnh Tường đảo mắt liền có thể nhận ra.

Là em ấy?!

Em ấy thực sự tới đây sao?

Nguyễn Tân kéo kéo tay Vĩnh Tường.

- Eey, Còn 3 phút thôi.

Vĩnh Tường lại không buồn chú ý đến, một hai chạy lại phía này.

Một đám con gái ngồi xung quanh Sơn Trúc đều như lập tức hét lên.

Nhưng đương nhiên, ánh mắt ấy, chỉ hướng về một người.

Đúng, là em ấy.

Chính là em ấy,

Nghiêng đầu đập bóng cười một cái.

Còn tại sao trong lòng lại vui đến như vậy, thì không hiểu nổi.

Sơn Trúc không tránh, cũng không đưa tay lên xòa tới như những cô bé kia.

Chỉ mỉm cười.

Đầu cuống tim hai đứa, một ánh mắt này, cũng tưởng nghẹn cả rồi.

===========

Trận đấu vừa xong, đại học X toàn thắng.

Cả đội không biết hôm nay Vĩnh Tường ăn phải bả gì mà như vừa chích 5 liều chất cấm vậy.

Lau lau mồ hôi trên trán, Nguyễn Tân chán ghét đưa chân lên đá đá mông thằng bạn mình:

- Mẹ kiếp! Mày thế này lại hút hết gái của bọn tao thôi!

Mấy thằng kia cũng vậy, vui thì có vui, nhưng mấy em gái kia chắc chắn hôm nay bị tên này hốt đi cả mẻ.

Y như rằng,

Vĩnh Tường còn chưa kịp rời khỏi sân, đã có một đống những cô em quây lấy.

Sơn Trúc nhìn một cảnh này, ngón tay khẽ siết, quay lưng.

Nguyễn Tân đưa tay đón lấy chai nước từ một em xinh tươi, bĩu môi:

- Chúng mày xem, gái bu nó đông gấp 3 lần bu anh em mình.

- Mày thân với nó nhất, sao không kiếm cho nó một em quản hàng đi.

Vậy nhưng có cái gì không đúng lắm.

Vĩnh Tường bình thường vốn là một người nhiệt tình vui vẻ, không nói là quá gần gũi, nhưng tuyệt đối không bao giờ làm chị em thất vọng, nước nôi tới tay đều nhận hết. Hôm nay thì khác, vừa thấy bóng lưng kia quay đi lại vội vã tách khỏi mà chạy tới.

- Ơ?

- Mày đi đâu đấy?!

- Anh Tường..

Vĩnh Tường chân dài chạy khỏe, chẳng mấy mà đã túm lại được cánh tay kia, dốc sức trong trận đấu còn chưa có kịp hồi, một hơi thở hổn hển:

- Sao thế?

- Chỉ là đi ngang qua, giờ phải về.

Sơn Trúc nói xong mới thấy IQ giảm thậm tệ.

Lý do như thế không nên do một người như cậu nói ra mới đúng.

Câu nói bật ra lọt vào tai Vĩnh Tường lại như đang giận dỗi, cố tình trêu ghẹo:

- Vậy em về nhé. Anh khát quá, để quay lại chỗ mấy cô bé kia uống chút nước đã.

- .....!!!

Cánh tay vừa thấy như nới lỏng, đầu ngón tay đã lại một chút ấm áp xen qua.

Vĩnh Tường trượt tay xuống, hơi chạm những ngón tay của mình tới bàn tay ai kia, tự dưng như thế mà phun ra một câu rất tình.

- Anh lại nghĩ lại rồi. Vẫn là muốn uống nước của em hơn.

Sơn Trúc lòng cười, miệng cứng, giằng tay ra khỏi:

- Chết khát đi.

Còn chưa đi được tới hai bước thì mấy tên trong đội cũng tách ra rồi kéo tới.

Nguyễn Tân giật hỏi:

- Ai đây?!

Sơn Trúc ngoảnh lại,

Vĩnh Tường kéo vai mấy thằng bạn:

- Sơn Trúc, đây là bạn anh.

Đương nhiên,

Trong mắt Vĩnh Tường thì đó là: bạn -bạn- bạn và bạn.

Trong nụ cười nhàn nhạt của Sơn Trúc, đương nhiên: những kẻ có nguy cơ -số 1-2-3 và 4.

==========//===========