Giới Thần

Chương 977: Hồ ly trong tranh

Gian phòng này chỉ có 4 bàn có khách.

Một bàn của nhóm người Thiên, một bàn trong góc khuất đó và 2 bàn khác, một bàn ngồi là mặc đồng bộ diện phục mầu xanh nhìn là có thể thấy được một đồ án gốc cây trên ngực áo đại diện cho người Thần Mộc Tông.

Một nhóm người khác nhìn cũng biết là người Dương gia. 

Hai bàn này ai nấy đều công khai lộ diện, trước mặt chẳng sợ ai. Mặt mũi đều là kiêu ngạo không ai bằng lâu lâu còn đá thẳng tới chỗ Thiên có ý khiêu khích, mắt dâm ý nhìn tới mấy nàng Doãn Kế Anh không chút nào kiêng kỵ.

Còn cái bàn trong góc đó, ai nấy đều nặc mùi vị của quân nhân và đặc tính của người Hoa Linh Quốc, khỏi cần nói cũng biết là ai.

Dưới chân thật chi nhãn của hắn, bọn chúng một chút bí mật cũng không có

"Thiên ca...bọn chúng là.."

"Chỉ là một đám chuột nhắt, hoàng tộc đời nào cũng sinh sâu mọt"

"Ah, là tên Phan Đình đó sao?"

"Uhm, Hoa Linh Quốc này văn phong nho nhã, ta có cảm giác được mooth loại hơi thở Nho đạo từ trên thân bọn họ phả ra"

"Thiên ca, huynh có hứng thú với loại tạp học này sao, mà cũng phải...nhìn huynh cũng có mấy phần nho sinh ah nha" Minh Anh chọc hắn.

"Phi...hắn mà nho sinh, ta còn chưa từng thấy nho sinh nào bạo lực như hắn ah" Doãn Kế Anh luôn biết lựa lúc đâm dao

"Không dám đâu nha, đại ca ta là nho giả đó...các tỷ không được xem thường hắn, lúc mà ca bóp đầu người ta nát bét...cũng rất là có thư sinh khí chất ah"

"Phi...hihi.."

Cái mặt Thiên bị ném cho mấy câu liền sượng mặt lại, nụ cười cứng ngắc

Bỗng nhiên lúc này tử ngoài cửa lại tiến đến 2 thiếu nữ xinh đẹp quen thuộc.

Hôm nay Đoàn Tư Dung trang điểm xinh đẹp, váy áo lụa mỏng đầy hấp dẫn, đi cùng nàng chính là một vị cô nương vô cùng xinh đẹp trên thân còn khả ra mị lực mê người, một loại xinh đẹp khiến nam nhân mê mẩn.

Khác hẳn với các nàng Doãn Lục Anh xinh đẹp tự nhiên khiến nam nhân đều cảm thấy tự mình dơ bẩn kém cỏi, mỗi suy nghĩ xấu xa đều là xúc phạm

Còn nàng lại khiến nam nhân cảm thấy được thăng hoa thú tính, thèm khát ham muốn đến không thể cưỡng lại.

Đoàn Tư Dung cùng nàng đi đến lập tức làm đám nam nhân như mất hồn đổ mắt nhìn theo, Đoàn Tư Dung xinh đẹp theo kiểu cao quý cách xa người ngàn dặm nhưng khi đi cùng cô gái bên cạnh lại phát sinh trái lệch.

Nàng bây giờ cũng là đặc biệt hấp dẫn, váy ngắn lộ ra đôi chân trắng muốt, áo mỏng ôm sát tựa như phơi bày cả tuyệt thế mỹ thể. 

Vừa đi tới, nàng liền đảo mắt tới chỗ Thiên ném cho hắn một ánh mắt đầy mị hoặc, khiêu khích và cao quý uy nghiêm.

Ánh mắt Thiên cũng nhìn tới nàng vô cùng chăm chú, có điều đôi mắt trong sáng không không gợn sóng.

Dương Tiểu Thanh, Doãn Kế Anh nhìn thấy ánh mắt hắn trong lòng khó chịu liền mỗi người "yêu thương" nặn trên vòng eo của hắn một miếng thịt thành 180 độ.

Thiên như người thất thần, mắt vẫn không rời mà 2 tay sờ chỗ đau kéo rời hai tay nàng ra.

"Uhm...quả nhiên là đẹp nha..." giọng Thiên cảm thán phun ra.

Lần này dù là 3 nàng Doãn Lục Anh, Doãn Minh Anh, hay Băng Nhi, Mộng Khả Nhu cũng đều nhíu chân mày, trong lòng phát sinh vị chua.

Ánh mắt cả 5 nữ liếc tới hắn liền giống như hình viên đạn bắn ra

Thiên vẫn như cũ không quan tâm, ánh mắt tựa như phát hiện thứ mới lạ mà nhìn tới không chớp một cái.

"Hahaha...không tệ, từ khi tới thế giới này tới giờ, ta còn là lần đầu tiên gặp được loại sắc đẹp này ah nha..."

Lúc này Đoàn Tư Dung cùng cô gái mới tới liền ỏn ẻn tới trước mặt Thiên, sẵn ghế ngồi xuống tựa như đang nắm thế chủ động.

Ánh mắt nàng phát ra một tia xem thường đảo mắt tới.

"Tự giới thiệu nha, ta là Đoàn Tư Dung còn nàng..."

"Nàng là sủng vật của ngươi?" Thiên vừa cắt lời nàng cũng tức thì khiến nàng ngây người.

Đồng thời cũng khiến đám người Doãn Kế Anh cũng ngây người.

Sủng vật

Nói đùa sao, một thiếu nữ xinh đẹp vũ mị như thế sao lại có thể là sủng vật được.

Nói như vậy chẳng phải đang nói nàng chính là một con thú hay sao.

"Ngươi nói bậy rồi, nàng không phải..."

Lúc này Thiên không quan tâm nàng nói gì, tự mình nhìn tới mỹ nữ mở lời bình phẩm.

"Mộng ảo phiên thiên, mị cốt thai tàng, thiên đạo ban Mỹ, 9 đuôi đều là Huyễn Âm...tiểu yêu nữ ah, hôm nay cũng may là ngươi gặp được ta"

Giọng hắn vang lên lại kỳ dị không chút nào gợn sóng, không chút nào dâm tà lại càng không chút nào ngu muội.

"Thiên ca, nàng là ai?" Doãn Kế Anh không nhịn được hỏi, lập tức chúng nữ đều như đồng bệnh tương liên ngước nhìn hắn chờ câu trả lời.

"Một sinh linh bị nguyền rủa"

" haha...nho đạo thánh nhân các ngươi xem ra cũng là không ít kẻ có tài, còn đạt đến tình trạng tiểu tông sư này ah" ánh mắt hắn dời khỏi yêu nữ nhìn tới Đoàn Tư Bình.

"Sao hả, ưa thích nàng rồi sao?"

Thiên cười cười cũng mặc nhiên thừa nhận.

"Hahaha...nếu thích rồi thì tốt, dám cùng ta làm một ván cá cược sao?"

"Cá cược thì không rảnh, trên đời này có một số sinh linh không thể dùng hai chữ giá trị để mang ra trao đổi....cũng có một số loại người không đáng để cùng ngồi, bàn điều kiện"

Ý của hắn cũng là mắng xéo tới nàng.

Nhìn thấy ánh mắt của Thiên và nghe một câu nói này, yêu nữ kia không hiểu thấu liền sinh lòng cảm động.

"Hừ...ngươi mắng ta không đủ tư cách, buồn cười...ta lại nghĩ ngươi mới là không đủ tư cách này" Đoàn Tư Dung liếc xéo hắn, vũ mị cho hắn một biểu tình xem thường.

"Ta hỏi nàng, vật này...nàng còn có bao nhiêu?"

"Có bao nhiêu...há..há...ngươi có hứng thú với nó như vậy ah, vậy tốt...ta có thể xem như tặng nàng cho ngươi, chỉ cần ngươi trả lời ta mấy câu hỏi là được"

Thiên cười như lạnh đi

"Nàng từ khi rời khỏi nơi đó đã là của ta, ngươi đã không còn quyền quyết định vận mệnh nàng nữa"

"Haha...ngươi thật biết nói chuyện viển vông, tự luyến quá cao rồi đi...Đoàn gia ta có một vị họa đạo thánh nhân, sớm đã làm ra thủ đoạn, ngươi nói xem ngươi làm sao mà trước mặt ta lật bàn được"

"Sao hả, có hứng thú cá cược với ta chưa?"

Thiên lại một lần nữa cười nhẹ có chút thâm ý nhìn nàng.

"Nói nghe thử?"