Editor: Cẩm Hi

“Tô Điềm, cả tôi và em đều không còn đường lui nữa rồi.”

Ninh Trạch Ngôn nói xong thì lái xe thẳng tới một nơi mà Tô Điềm vô cùng quen thuộc.

—— Nhà cô.

Tô Điềm biết Ninh Trạch Ngôn có lý do của mình, nên cũng không ngăn anh.

Trên đường, cô lại mở video của “Hôm nay Lục Tử Lâm và Tô Điềm đã kết hôn chưa” ra xem lại.

Địa điểm là dưới lầu nhà cô.

Trong video, Lục Tử Lâm do dự đứng nhìn chỗ quẹt thẻ ở tầng một mất một lúc, nhưng không có ấn, mà đợi có người từ trong cửa an ninh đi ra, lúc này anh ta mới theo đó đi vào.

Tiếp đó là hình ảnh Lục Tử Lâm ôm Đường Đường đi ra.

Những hình ảnh trong video không phải lấy từ camera giám sát, mà là được quay bởi ai đó, không có thời gian, chỉ có thể thấy được khung cảnh tối om giống như đêm khuya.

Đầu Tô Điềm đau như muốn nứt ra, không có một chút đầu mối nào cả.

“Nhìn từ góc độ này hẳn là rình ở chỗ cửa sổ của hành lang đối diện, nếu không Lục Tử Lâm sẽ không thể nào không phát hiện có người theo dõi anh ta được, người đó canh ở chỗ nhà tôi như thế, không phải vì ngồi đợi Lục Tử Lâm, mà đây chỉ là ăn may thôi.”

Cô phân tích từng chi tiết một.

“Nói như vậy thì còn có thể giải thích được, nhất định là bọn họ không chỉ chụp mỗi Lục Tử Lâm, mà còn chụp cả Lục Anh, thậm chí cả anh nữa, cho nên bọn họ mới nói ‘bạn thân’ ‘có bối cảnh’ là như vậy.”

“Chuyện này là do chúng ta đã quá sơ suất, để cho người khác nắm được nhược điểm.” Tô Điềm ảo não, nhưng nghĩ lại thì thấy có gì đó không hợp lý lắm, “Vậy tại sao không tung video của anh và Lục Anh ra, như vậy không phải có thể chứng minh tôi có bối cảnh sau lưng, lợi dụng đặc quyền để quyến rũ Phó Diệc rồi ư? Nếu kéo thêm hai người vào, có khi lại khiến một bộ phận nhỏ mấy người ghét đám nhà giàu vào cuộc, đến khi đó lửa đạn sẽ càng lớn hơn không phải sao.”

“Tô Điềm, ở cạnh tôi lâu quá nên em quên mất thân phận phú nhị đại và tổng tài Ngân Thần Thế Kỷ của tôi rồi đấy à.” Ninh Trạch Ngôn cong môi nghiền ngẫm cười, “Ngân Thần trị giá 17,5 tỷ, mà Ninh gia cũng không phải chỉ có mình Ngân Thần thôi đâu, lại nói thêm, tập đoàn Lục thị của nhà Lục Anh trị giá hơn 40 tỷ đấy.”

“TS đưa tin mập mờ không rõ ràng, căn bản là vì không dám động tới Ninh gia và Lục gia. Bọn họ đang thử, muốn biết chúng ta có thể giúp em tới mức nào. Bọn họ muốn huỷ hoại Lục Tử Lâm, nhân tiện cũng hủy hoại luôn cuộc sống sinh hoạt của em, dựa trên lập trường của TS thì em chính là kẻ phản bội.”

Ninh Trạch Ngôn dừng một chút, trong mắt lóe lên một tia sắc bén: “Trải qua chuyện lần trước, xem ra là bọn họ vẫn chưa nhớ kỹ, lần này phải cho bọn họ biết, không phải ai cũng có thể động vào.”

Anh nhấn ga tăng tốc, lái xe tới chỗ ở của Tô Điềm.

Quả nhiên, dưới tầng một đã bị đám phóng viên nhà báo bao vây chật kín.

Tô Điềm là người bình thường, giới truyền thông đề cao đạo đức nghề nghiệp sẽ không tùy tiện tới phỏng vấn cô, mà sẽ đi chặn Lục Tử Lâm.

Nhưng một số truyền thông nhỏ và chương trình giải trí trực tuyến thì khác, ở đâu có tin hot ở đó sẽ có mặt họ đầu tiên, bọn họ sẽ không quan tâm bạn có thân phận gì, cho dù bạn có trốn được một, thì vẫn sẽ còn hàng ngàn hàng vạn đồng loại khác đang chờ bạn kìa.

Tô Điềm thở phào một hơi, may mà chỉ có phóng viên tới đây, vẫn chưa có fan lần theo video mò tới địa chỉ nhà cô.

Ninh Trạch Ngôn dừng xe cách đám phóng viên hơn 10 mét, Tô Điềm mở cửa xuống xe, để túi lại trong xe.

“Chắc bọn họ không dám đập xe của anh đâu nhỉ? Để túi lại đây, như vậy đồng hồ sẽ được an toàn. Tí anh xuống xe thì nhớ khóa cửa xe cẩn thận đấy.” Giọng cô ổn định, vẻ mặt trấn tĩnh, không thể nhìn ra tí bất thường nào trên mặt cô.

Ninh Trạch Ngôn từ chối cho ý kiến, xong Tô Điềm đột nhiên xuống xe, thậm chí còn không đợi để nghe kế hoạch của anh nữa.

Thôi, bé con của anh dũng cảm như vậy, anh đành ở lại trong xe thêm hai phút vậy.

“Xin hỏi, cô và Lục Tử Lâm thật sự đang yêu nhau ạ?”

“Cô và Lục Tử Lâm đã hẹn hò bao lâu rồi?”

“Tin đồn thiên kim của tập đoàn Lục thị là bạn thân của cô có phải thật không?”

“Cô có cảm thấy có lỗi với các fan của Lục Tử Lâm không? Cô có gì muốn nói với họ không?”

Từng chiếc microphone gắn bảng tên khác nhau dí vào mặt cô, tiếng chụp ảnh vang lên không dứt, đèn flash lập loè dưới ánh nắng mặt trời.

Cô không xa lạ gì với chuyện này, nhưng lại giống như rất xa lạ.

Tô Điềm đã đánh giá quá cao bản thân, cô cứ nghĩ mình có thể đối phó được với tầng tầng lớp lớp vòng vây này.

Nhưng cô sợ hãi, theo bản năng lùi lại phía sau nửa bước.

Ai đó phía sau khoác tay lên vai cô, vững vàng đỡ lấy cô, không cho cô lùi lại thêm một bước nào nữa.

Là Ninh Trạch Ngôn.

“Nếu các vị phóng viên nhà báo còn tiếp tục bao vây bạn gái tôi, cũng không phải không thể, chỉ có điều chắc chắn 100% các vị sẽ nhận được thư mời từ luật sư.”

Ninh Trạch Ngôn ôm lấy Tô Điềm nhìn thẳng vào camera, cười đến dịu dàng vô cùng, cứ như là đang trong trạng thái yêu đương cuồng nhiệt vậy.

Cánh phóng viên nhà báo vừa rồi đều đang tập trung vào Tô Điềm, vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, không ngờ tới Ninh Trạch Ngôn lại ngồi trong xe.

Tất cả vừa bất ngờ vừa vui mừng, không nghĩ tới đây một chuyến lại đào được tin lớn mang về.

Đám phóng viên nhà báo chen chúc nhau tiến lên, Ninh Trạch Ngôn lập tức thu lại ý cười, lạnh lùng quét một vòng.

“Nếu như nhận thư mời của luật sư vẫn chưa đủ, còn muốn mất việc nữa thì cứ tiến thêm một bước, tôi chơi cùng các vị.”

Dứt lời xong, đã không còn ai xem lời nói của Ninh Trạch Ngôn như gió thoảng bên tai nữa, đám người lập tức lùi lại nửa bước.

Anh hơi gật đầu, nói với âm lượng mà chỉ Tô Điềm mới có thể nghe thấy, “Không cần phải cười đâu, nhưng người em cũng đừng có cứng nhắc như vậy.”

Bàn tay đặt trên vai Tô Điềm ôm càng chặt hơn.

“Đương nhiên các vị phóng viên nhà báo mới sáng tinh mơ đã ngồi đây canh cũng không dễ dàng gì, tôi sẽ không để các vị phải tới đây vô ích. Tin tức có thể viết, nhưng ảnh và video không được truyền ra ngoài, nếu bên truyền thông nào không nghe lời, vậy chính là đại biểu cho việc quyết tâm chống lại Ninh gia và Ngân Thần, đối với việc này chúng tôi nhất định sẽ theo tới cùng.”

Thái độ cứng rắn của Ninh Trạch Ngôn khiến tất cả phóng viên nhà báo lộ vẻ khó xử, không dám tiếp lời nhưng lại không nỡ buông tha cho một tin tức nóng hổi như vậy.

“Ninh tổng, chúng tôi không hỏi Tô tiểu thư nữa, vậy có thể hỏi ngài mấy câu không ạ?” Một vị phóng viên nữ trẻ tuổi đánh liều hỏi.

Ninh Trạch Ngôn quanh năm lên tạp chí bát quái, cũng nhận không ít phỏng vấn, thực ra cô ta cũng chỉ ôm tâm thái thử xem sao thôi, vậy mà không ngờ lại nhận được sự đồng ý của Ninh Trạch Ngôn.

“Có thể.”

Ninh Trạch Ngôn chủ động trả lời phỏng vấn, một là vì không muốn đám người này làm Tô Điềm khó xử, hai là muốn nhân cơ hội này lan truyền tin tức mà anh muốn tới những mọi người.

“Ninh tổng, sao ngài lại có cơ hội quen biết với Tô tiểu thư thế ạ?”

“Chuyện cá nhân, không tiện trả lời.”

“Ninh tổng, ngài nghĩ thế nào về tin đồn giữa Tô tiểu thư và nghệ sĩ Lục Tử Lâm của công ty ngài.”

“Cảm thấy như chuyện cười vậy.”

“Tô tiểu thư là bạn gái của ngài, Lục Tử Lâm lại là nghệ sĩ của công ty ngài, vậy lúc cô ấy đu idol thì có đặc quyền gì không ạ?”

“Đương nhiên là có, cô ấy không có sở thích gì khác, chỉ thích đu idol thôi, chẳng lẽ đến một yêu cầu nhỏ nhoi như thế mà tôi không thể thỏa mãn cô ấy ư?”

Mới đầu mọi người đều dồn sức, cố gắng hỏi những vấn đề tương đối nhẹ nhàng, sau lại thấy Ninh Trạch Ngôn thật sự kiên nhẫn trả lời từng người một, thì họ bắt đầu dồn lực khai hỏa.

Nói cho cùng, với tin tức tầm cỡ như này, chỉ cần Ninh Trạch Ngôn trả lời thêm vài câu thôi, cũng đủ để hãng truyền thông nhỏ của bọn họ ăn nên làm ra trong vòng một năm đấy.

Mấy xưng hô linh tinh như “Tô tiểu thư” “Ngài” cũng bị bỏ qua, bắt đầu hỏi dồn Ninh Trạch Ngôn.

“Tại sao Lục Tử Lâm lại ôm con mèo Đường Đường ra khỏi chung cư của Tô Điềm?”

“Có tin đồn nói Tô Điềm là fan chuyên nghiệp do anh sắp xếp có phải không ạ?”

“Có phải anh không phải bạn trai của Tô Điềm không, vì muốn che đậy sự việc này nên mới nói Tô Điềm là bạn gái mình?”

“The star, Tinh Duyệt Media và Tục Lệ Media, tôi sẽ nhớ kỹ ba công ty này, sau này nghệ sĩ của Ngân Thần Thế Kỷ sẽ không tiếp nhận phỏng vấn các vị, đồng thời tôi nghĩ đội ngũ luật sư của chúng tôi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng rồi. Loại công ty biết tôi sẽ tức giận mà vẫn cố tình đưa ra mấy câu hỏi thiếu kỹ thuật thế này thì không nên giữ lại làm gì.” Khóe miệng Ninh Trạch Ngôn mang theo ý cười, nhưng vô cùng dọa người, “Nhưng có điều nếu các vị đã hỏi, mà tôi đây còn không trả lời thì có phải không được lễ phép quá không?”

“Mèo của Lục Tử Lâm là tôi đưa cho cậu ta lúc cậu ta mới gia nhập công ty, lúc cậu ta tham gia show tuyển tú thì giao lại cho tôi chăm sóc, tôi không có thời gian nên đã giao nó cho bạn gái chăm sóc hộ, hôm cậu ta tới lấy mèo, tôi cũng có ở đấy.”

Vẻ mặt Tô Điềm rất bình tĩnh, nhưng lòng tay tay đã ướt đẫm mồ hôi ngay dưới thời tiết mùa đông, thậm chí áo lông mặc trong cũng bị thấm ướt rồi, cô thật sự bội phục Ninh Trạch Ngôn có thể trợn mắt nói dối mà mặt không đổi sắc, chỉ cần một lời nói dối sẽ kéo theo vô số những lời nói dối tiếp theo.

“Sở thích của bạn gái tôi là đu idol, mà idol cô ấy đu là nghệ sĩ dưới tay tôi, hai người họ cũng không có đụng chạm gì.”

“Một vấn đề cuối cùng.”, Giọng anh lạnh đi, cũng thu lại ý cười, “Tôi có cần thiết lấy bản thân mình ra để đánh đổi lấy Lục Tử Lâm không? Nghĩ sao cũng không có lời.”

Cánh phóng viên nhà báo cẩn thận một suy nghĩ một chút, thì thấy cũng đúng, có đạo lý phết, Ninh Trạch Ngôn cần gì phải vì lùm xùm giữa Lục Tử Lâm và Tô Điềm mà nhận Tô Điềm làm bạn gái chứ?

Giá trị con người của Ninh Trạch Ngôn ra sao, đó là thiếu gia hào môn đấy, mất đi một nghệ sĩ thì vẫn còn cả đám đang chờ ở phía sau kìa, cần gì phải bịa ra bạn gái để bảo vệ Lục Tử Lâm.

Càng nghĩ càng có đạo lý, càng nghĩ càng thấy logic.

Vậy câu hỏi đặt ra là, một cô gái bình thường như Tô Điềm, làm sao mà quen được Ninh Trạch Ngôn vậy?

Nếu được thì nên bật mí một chút để mọi người cùng học hỏi lấy kinh nghiệm.

Lúc này, 7: 05 sáng, tên của Lục Anh cũng đã thành công leo lên hot search.

Nói cho mọi người đáp án.

【 Lục Anh 】

Sao mới sáng ngày ra đã náo nhiệt thế này, người bạn thân của Tô Điềm mà mọi người muốn làm quen đang ở đây nè. Người chị em tốt của tôi bị bắt nạt nên giờ tâm trạng tôi đang rất tệ, vì vậy tôi quyết định sẽ tổ chức bốc thăm trúng thưởng, phần thưởng là một chiếc Rolls-Royce Phantom, nếu không thích xe có thể đổi sang tiền mặt. Yêu cầu khi tham gia, những ai từng mắng Tô Điềm và tập đoàn Lục thị không được phép tham gia, còn lại thì hoan nghênh.

Thời gian công bố giải: Ngày TS Entertainment sửa thành họ Lục.

……

Khi quần chúng ăn dưa biết được Tô Điềm là bạn gái Ninh Trạch Ngôn, là bạn thân Lục Anh, thì trong đầu họ chỉ có một loạt “ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM” chạy qua.

Điều này cũng rất ứng với câu nói kia.

“Người mà bạn không trèo nổi là chị em tốt của tôi, người đàn ông mà bạn không chiếm được gọi tôi là bảo bối.”