Trăng sáng sao dày đặc, đêm dài không để lại dấu vết.

Lâm Sơ Thịnh nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, Quý Bắc Chu đang đứng ở cửa, ngón tay đang giữ lấy điếu thuốc đã hút được một nửa, đốm lửa bị dập tắt, anh cũng đi đến gần.

“Vừa nãy em tìm tôi hả?”

Khoảng cách gần, hơi thở của anh cũng áp sát đến, Lâm Sơ Thịnh cảm nhận hơi thở của mình ngày càng nhanh, tim đập cũng rối loạn.

Cô cũng không phủ nhận, chỉ hỏi một câu, “Anh không sao chứ?”

Quý Bắc Chu rủ mắt nhìn cô, hơi khom người, tầm mắt ngang bằng với cô, hơi thở xen lẫn cả mùi thuốc lá kia cũng thiêu đốt người khác, “Lo lắng cho tôi à?”

“Buổi tối hôm đó… Anh không hề trở về, chúng ta cũng có thể xem như là bạn bè, tôi cũng nên hỏi một chút, hơn nữa anh còn là anh trai của Quý Thành Úc.” Lâm Sơ Thịnh không giỏi nói dối, nói chuyện ấp úng.

Quý Bắc Chu cười ra tiếng, hơi thở ấm áp dừng ở trên mặt cô, giống như nốt ban đỏ khiến người khác nóng lên, “Lâm Sơ Thịnh…”

“Vâng?”

“Có ai đã từng nói em rất đáng yêu chưa?”

“Ầm –” Máu nóng dâng lên, Lâm Sơ Thịnh xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt.

Hắc Tử đang đứng ở cửa, lúc này cũng ngây người ra!

Vãi thật!

Chọc mù mắt người khác rồi!

Cái tên đáng ghét đang ghẹo gái này là ai? Hắn không quen biết đâu.

Lâm Sơ Thịnh vừa thẹn vừa xấu hổ, đang không biết phải nói gì cả, trưởng thôn lại mặc áo khoác ra ngoài, vừa nhìn thấy Quý Bắc Chu, bỗng chốc đã thấy xúc động, cảnh sát đã đến đây vài lần, vậy nên thân phận của anh cũng được mọi người biết đến.

Ông ấy nắm lấy tay anh, “Đội trưởng Quý, tôi còn tưởng cậu không quay lại nữa.”

“Xin lỗi, trước đây không tiện để lộ thân phận với chú ạ.”

“Không sao, may mà có các cậu, nếu không thì một đám người nguy hiểm như vậy ở lại trong thôn, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, mau vào trong phòng đi, bà ơi, mau ra nhìn xem ai tới này–”

Trưởng thôn hét to lên, ngay cả Du Đại Vinh và Ôn Bác cũng đi ra ngoài.

Mấy người vây quanh Quý Bắc Chu cùng Hắc Tử, hoàn toàn không có chỗ cho Lâm Sơ Thịnh chen chân vào, cô chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh lắng nghe.

Trưởng thôn còn bảo vợ mình đi làm mấy món cho anh, Quý Bắc Chu luôn từ chối mãi, trưởng thôn lại đưa cho anh một điếu thuốc.

“Không hút nữa ạ, gần đây cháu đang cai thuốc.”

Cai thuốc không phải nói bỏ là bỏ được luôn, chỉ có thể dần dần hạn chế lại, giảm bớt dần, hôm nay cũng đã hút đủ rồi, bây giờ có thể nhịn được thì nhịn.

“Sao lại bỗng dưng muốn cai thuốc lá thế, có phải cậu chê thuốc của tôi không đắt tiền đúng không.”

“Không phải, đội trưởng của chúng tôi đang cai thuốc thật.”

“Đang yên đang lành, sao lại muốn cai thuốc chứ.” Trưởng thôn lại lấy điếu thuốc về.

Quý Bắc Chu cười lên, “Sợ bạn gái không thích ạ.”

Khi anh nói những lời này, ánh mắt còn khẽ nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh ở cách đó không xa, tầm mắt hai người chạm nhau, trái tim Lâm Sơ Thịnh lại đập mạnh, cô vội né tránh ánh mắt anh.

“Anh Bắc có bạn gái rồi à?” Ôn Bác bỗng nhiên nói to lên, lại nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh.

Vẻ mặt tiếc nuối, dáng vẻ kia, giống như vịt đến tận miệng rồi lại còn bay mất.

Quý Bắc Chu vẫn chỉ cười, “Còn chưa được xem là bạn gái.”

Ôn Bác đã hiểu rõ, lại cười lên, lấy khuỷu tay chọc nhẹ vào người Lâm Sơ Thịnh, khẽ nói: “Đàn em, vẫn còn cơ hội.”

Lâm Sơ Thịnh tức giận, nhấc chân đạp vào cẳng chân của anh ấy:

Đàn anh, anh ngậm miệng lại đi.

Tầm hơn mười một giờ, mọi người mới về phòng của mình, Quý Bắc Chu bị trưởng thôn kéo lại nói một vài chuyện, chẳng qua là muốn bảo anh ở lại thêm hai ngày, Lâm Sơ Thịnh nằm ở trên giường, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc.

Khi cô chuẩn bị chợp mắt, điện thoại lại rung lên, Quý Bắc Chu gửi giọng nói từ WeChat đến.

“Xin lỗi, gần đây bận quá, điện thoại cũng bị tịch thu, không kịp trả lời tin nhắn của em.”

【 Không sao đâu ạ. 】 Lâm Sơ Thịnh nhắn tin lại.

“Lấy được điện thoại rồi nhưng cũng không kịp kiểm tra tin nhắn, chỉ muốn nhanh chóng trở về gặp em.”

Lâm Sơ Thịnh vùi đầu vào trong chăn, mặt đỏ tim đập nhanh.

Mà Hắc Tử vừa mới tắm nước lạnh về đã nghe thấy đội trưởng nhà mình lại bắt đầu tán gái, suýt chút nữa thấy như bị chọc mù mắt, quả thực hắn chưa từng thấy cảnh này mà.

“Đội trưởng, anh bị thương rồi, đừng tắm nữa, em lấy nước ấm cho anh rồi, anh rửa sơ qua là được.” Hắc Tử cầm chậu nước và khăn lông đến, “Sao anh không nói chuyện anh bị thương cho chị dâu biết?”

“Cũng không phải vết thương nặng lắm, không cần thiết phải nói, để cô ấy đỡ lo lắng.”

Hắc Tử cắn chặt răng, “Là em sai, nếu như không phải do em, anh cũng sẽ không…”

“Tôi là đội trưởng của cậu, nếu như cậu thật sự cảm thấy áy náy không yên tâm, thì sau này khi tôi kết hôn, cậu gửi phong bì nhiều một chút là được.”

“…”

Đúng là cái tên đáng ghét không thích nghe mấy lời tốt lành mà.

**

Hôm sau, khi trời hửng sáng, Lâm Sơ Thịnh thức dậy sửa soạn đồ đạc.

Hôm nay là cuối tuần, cũng không cần phải nghiên cứu gì cả, có người dân trong thôn muốn lên thị trấn để đón con về thôn nghỉ cuối tuần, cô và vợ trưởng thôn sẽ đi nhờ xe, vào trong thị trấn để tắm rửa rồi lại đi dạo phố.

Lâm Sơ Thịnh cũng đã ở trong thôn này khá lâu, lần này lên thị trấn để tắm rửa kì cọ từ đầu đến chân cho thật thoải mái.

“Ngại quá, ông nhà tôi nói đêm nay phải tiếp đãi đội trưởng Quý thật tử tế, tôi phải chuẩn bị trước, không có thời gian đi vào thị trấn với cô rồi.”

“Vậy cháu cũng không đi nữa, ở nhà để giúp mọi người.” Lâm Sơ Thịnh nói xong liền cất đồ vào trong phòng.

“Không cần phải giúp đâu, thím Tôn ở nhà bên sẽ qua giúp đỡ, đêm nay sẽ có nhiều người đến, trong thôn cũng sẽ có nhiều người đến giúp, cô cứ đi vào thị trấn tắm rửa đi, với cả mua giúp tôi hai bao thuốc lá loại tốt nhé.” Vợ trưởng thôn nói xong còn đưa chút tiền cho Lâm Sơ Thịnh.

“Có món nào ngon ngon đã nấu sẵn thì cũng mang về một ít nhé, trở về nấu lại, trong thôn cũng không có món nào ngon cả.”

Lâm Sơ Thịnh không tiện từ chối, gật đầu đáp lời, ngồi xe của  một anh trong thôn kia đi vào thị trấn, rồi trao đổi số điện thoại với nhau, hẹn thời gian sẽ cùng nhau trở về thôn.

Tới khi đã đến giờ và đúng địa điểm, Lâm Sơ Thịnh vẫn không thấy người kia đâu, chỉ gọi điện thoại đên bảo cô chờ thêm một chút.

Tầm mười mấy phút trôi qua, người kia lại gọi đến lần nữa, “Thật sự xin lỗi cô, con nhà tôi ít khi mới được nghỉ, nó ham chơi, không chịu đi.”

“Không sao đâu ạ, vậy tôi đợi thêm chút nữa.” Lâm Sơ Thịnh cũng không vội.

“Tôi đã tìm người khác đến đón cô, chắc cũng sắp đến rồi, để cô đợi lâu tôi cũng ngại quá.” Người kia liên tục xin lỗi.

“Là do tôi tạo thêm phiền phức cho anh mà, anh còn như vậy nữa thì lần sau tôi không dám đến tìm anh giúp đỡ nữa đâu.”

Cúp điện thoại, Lâm Sơ Thịnh tiếp tục đứng chờ.

Tầm khoảng năm sáu phút, có tiếng động cơ môtô truyền đến ở cách đó không xa, khi cô nheo mắt để nhìn rõ người đến, thì lại ngây ngẩn cả người…

Người đến lại là Quý Bắc Chu!

Anh ngồi xe môtô, Hắc Tử thì đi ở phía sau, lái một chiếc xe điện mini màu hồng lẫn xanh.

Đi từ xa đến, gió bụi đầy đường.

Hết chương 22.