Đinh Nguyệt Hoa chải tóc trước gương, chỉ thấy vẻ mặt người trong gương ngượng ngùng, ở khóe mắt cũng không thể che giấu được ý cười.

Cô không khỏi áp hai tay lên má, nóng quá, phải chăng mọi tân nương đều thấp thỏm mà lại tràn trề hy vọng vào cuộc sống mới đang nghênh tiếp mình như thế này?

Cô cầm lấy bút kẻ mày nhẹ nhàng vẽ lên hàng lông mày, cô hơi lo lắng, trang điểm như vậy có quá đậm không? Liệu chàng ấy có không thích không? Cô đang lưỡng lự trước gương thì nghe thấy ai đó cười nói: “Sắp đến giờ lành rồi, kiệu hoa vẫn còn đang chờ đấy, đừng chần chừ nữa.

Tiểu muội nhà ta trông rất đẹp.” Đây là giọng nói của Đinh Triệu Lan, sau khi hắn hộ tống Đinh Nguyệt Hoa tới được Khai Phong hắn vẫn chưa rời đi.

Đinh Nguyệt Hoa đỏ mặt, nhanh chóng đứng dậy cười nói: “Đại ca, sao huynh lại giễu cợt muội muội của mình như thế?”

Đinh Triệu Lan cười nói: “Sao chứ, không tin lời nói của đại ca?”

“Đại ca!”

Đinh Triệu Lan đặt tay lên vai cô, nhìn cô khẽ thở dài: “Thời gian nhanh quá, thoắt cái muội đã trưởng thành, trở thành nương tử của người ta, đại ca quả thật cũng có chút không nỡ!”

Đinh Nguyệt Hoa hạ giọng nói: “Đại ca, muội xin lỗi, đều là Nguyệt Hoa bướng bỉnh.”

Đinh Triệu Lan lắc đầu: “Đại ca mới là người xin lỗi bọn muội, nếu không phải…” Đinh Triệu Lan đầy hối hận, nếu như lúc trước…

“Đại ca!” Đinh Nguyệt Hoa nhanh chóng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn – vị huynh trưởng mà cô tin cậy và tôn kính.

“Muội đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện này không trách huynh.

Hết thảy những gì huynh làm đều là vì hạnh phúc của Nguyệt Hoa.

Nguyệt Hoa hiểu tình yêu thương mà huynh dành cho Nguyệt Hoa.

Chỉ là, muội thật sự không thể xa chàng ấy, cho nên, bất kể chuyện gì xảy ra, Nguyệt Hoa đều sẽ bình tĩnh đón nhận.”

Đinh Triệu Lan gật đầu: “Muội thực sự trưởng thành rồi, đại ca đã yên tâm.”

Hắn dìu muội muội đến bên gương, đưa tay cầm một chiếc trâm ngọc: “Muội cứ yên tâm mà làm tân nương đi, ngày mai đại ca sẽ rời đi trước.”

Đinh Nguyệt Hoa hoảng hốt, liền kéo tay áo của Đinh Triệu Lan: “Đại ca?”

Đinh Triệu Lan nhìn cô mỉm cười, hắn cài chiếc trâm ngọc vào tóc cho cô, an ủi: “Triệu Huệ đang gấp rút chạy tới đây, công lực của đệ ấy cũng có thể giúp được Triển Chiêu.

Ngày mai, ta sẽ đi bái kiến các tiền bối trong giang hồ, xin họ nghĩ giúp biện pháp, giang hồ lớn như vậy, kỳ nhân dị sĩ, ngọa hổ tàng long, nhất định sẽ có cách cứu Triển Chiêu một mạng.”

“Đại ca, đây có thật không ạ?” Đinh Nguyệt Hoa vừa mừng vừa sợ, không khỏi rơi lệ.

Đinh Triệu Lan nhanh chóng đỡ lấy cô, hạ giọng an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, hôm nay là ngày đại hỷ, không được phép rơi nước mắt.”

Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, cố kìm nước mắt.

Đinh Triệu Lan mỉm cười hài lòng, hắn cầm lấy chiếc khăn voan thêu đóa phù dung ở trên bàn, nhẹ nhàng đội lên cho cô: “Tiểu muội của Đinh Triệu Lan ta sao lại không thể có một mệnh dài trăm tuổi, nhân duyên bình an, hạnh phúc cơ chứ? Dù có đánh cuộc với ông trời, Đinh Triệu Lan này cũng phải thắng!”

– – – – –

Mặc dù thời gian gấp rút, mà Đinh Nguyệt Hoa cũng thỉnh cầu mọi thứ thật đơn giản, nhưng Bao Chửng cùng với Khai Phong phủ vẫn tận lực làm đủ hết thảy nghi thức.

Kiệu hoa tám người khiêng rời khỏi Khai Phong phủ đưa thẳng đến tiểu viện của Triển Chiêu.

Nhờ Triển Chiêu ba lần bốn lượt cầu khẩn mà hắn đã được rời khỏi giường, dưới sự dìu đỡ của Bạch Ngọc Đường mà bái thiên địa cùng Đinh Nguyệt Hoa.

Sau một nghi thức tuy đơn giản nhưng hoàn toàn không cẩu thả như vậy, cuối cùng hai vị tân lang, tân nương đã kết thành phu thê dưới sự chứng kiến ​​của Thanh Thiên.

Xung quanh đã yên tĩnh, chỉ còn ngọn nến đỏ đang lặng lẽ cháy, ánh sáng ấm áp bao trùm cả căn phòng.

Khăn voan sớm đã được bỏ xuống, xếp ngay ngắn đặt sang một bên, hai đóa hoa phù dung kia dưới ánh nến trở nên rất sống động, thật là mỹ lệ.

Triển Chiêu ngồi dựa vào giường, còn Đinh Nguyệt Hoa thì lại như một con mèo con, khôn khéo ghé bên giường, nép vào người hắn.

Cô cúi đầu gọi: “Triển Chiêu.”

“Ơi.” Triển Chiêu nhẹ nhàng đáp.

Cô mỉm cười, lại gọi: “Triển Chiêu.” Giọng cô trong trẻo như thể nước suối trong veo, ngọt ngào như là một viên kẹo.

“Ơi.” Triển Chiêu lại đáp, giọng của hắn mang chút trầm của giọng mũi, lại cho thấy sự thỏa mãn và quyến luyến vô hạn.

Họ cứ một hỏi một đáp như thế, giống như hai đứa trẻ nghịch ngợm không biết mệt mỏi.

Dường như chỉ có gọi chàng như vậy, nàng mới có thể an tâm, còn chàng, mỗi khi có thể đáp lại nàng một tiếng, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của chàng.

Không biết đã qua bao lâu, cả hai đều phì cười.

Đinh Nguyệt Hoa hạ giọng nói: “Ta đúng là ngốc mà.

Hai từ Triển Chiêu này nghe hay như thế, nhưng lúc đó tại sao ta lại nhớ không ra cơ chứ? Còn để cho chàng nói dối ta một cách trắng trợn như vậy.”

Triển Chiêu đưa tay vuốt ve hai gò má của cô: “Vẫn còn giận Triển Chiêu à?”

Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Chàng luôn nói ta lòng dạ nhỏ nhen, ta nhất định phải nhớ chàng cả đời.” Cô vừa nói vừa đến gần bên hắn, cẩn thận nằm bên người hắn, “Cho nên nhé, nếu chàng nghĩ ta đã chịu quá nhiều uất ức như thế, chàng sẽ bù đắp cho ta chứ?”

Triển Chiêu nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô: “Được, chỉ cần là nương tử nói, Triển Chiêu nhất định tuân theo.

Nhưng mà…”

“Không được phép nói nhưng mà!” Đinh Nguyệt Hoa ngồi dậy, bĩu môi, vẻ mặt mất hứng.

“Ý của ta là… nhưng mà Triển Chiêu không có của cải gì ra hồn, chỉ có thể hứa sẽ bên nàng cả đời, mong rằng nương tử sẽ không ghét bỏ.” Triển Chiêu nhẹ nhàng cười nói.

Đinh Nguyệt Hoa không khỏi mỉm cười, cô suy nghĩ một lát rồi đưa tay đỡ hắn: “Tối nay chàng mệt rồi phải không?”

Triển Chiêu lắc đầu: “Không mệt, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời của Triển Chiêu, sao mà mệt được chứ?”

Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Không mệt thì cũng phải nghỉ ngơi sớm.” Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng giúp hắn cởi lễ phục.

Mặc dù cô đã chăm sóc hắn suốt thời gian qua, nhưng lại chưa bao giờ giúp hắn thay y phục như thế này, bất giác hai má đã ửng hồng, tay cũng bắt đầu không tuân theo sự sai bảo.

Mà cái đai lưng của lễ phục kia lại đặc biệt rườm rà, cô có làm thế nào cũng không thể tháo ra được.

Triển Chiêu không thể nhịn được mà bật cười thành tiếng, lại bị cô lườm cho một cái: “Không được cười ta.”

“Triển Chiêu không dám.

Chỉ là, đai lưng này thực sự không phải tháo như vậy, cứ thế này thì e hết cả đêm nay cũng chẳng tháo được.”

“Sao chàng không nói sớm.” Đinh Nguyệt Hoa nhíu hai hàng lông mày xinh đẹp.

Lại nghe thấy ngoài cửa có ai đó hạ giọng giả vờ ho hai tiếng, Đinh Nguyệt Hoa hoảng hốt, mặt càng đỏ bừng, lại nghe người kia cười nói: “Nguyệt nha đầu, à không, Triển phu nhân cứ việc dùng tay kéo xuống nếu như không tháo được! Một chiếc đai lưng có là gì?” Người này chẳng phải ai khác ngoài Bạch Ngọc Đường.

“Chuột thối!” Mặt của Đinh Nguyệt Hoa chỉ sợ còn đỏ hơn cả cây nến đỏ trong phòng, cô đứng dậy nói: “Ta nhất định sẽ phá nát cái hang chuột của huynh.” Nhưng lại thấy Triển Chiêu mỉm cười lắc đầu với cô, còn ra hiệu cho cô đi đến cửa sổ phía đông.

Đinh Nguyệt Hoa đảo mắt một cái, rồi làm theo những gì hắn chỉ.

Lúc này, cô rón rén đi đến đó, đột nhiên đứng dậy đẩy mạnh cửa sổ ra, hắt nước trong chậu đồng ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường không hề ngờ sẽ có một đòn phản kích như vậy nên đã tránh không kịp, bị ướt hết nửa người: “Hay lắm Đinh tiểu tam, cũng quá tàn nhẫn rồi nhé.

Nhất định là con mèo thối đó dạy ngươi.”

Đinh Nguyệt Hoa phớt lờ hắn, đóng sầm cửa sổ lại.

Bạch Ngọc Đường kia cũng không tức giận: “Ta nên vui một chút, ha ha, hai người các ngươi cứ từ từ mà cởi thắt lưng đi, không cần ra đây tiễn ta.” Lời còn chưa dứt hắn đã rời khỏi sân.

Đinh Nguyệt Hoa đặt chậu đồng xuống, tức khắc lao tới trước mặt của Triển Chiêu: “Trách chàng, trách chàng hết, thế này thì ta còn có mặt mũi nào để gặp mọi người nữa chứ hở!”

Triển Chiêu ôm lấy cô, cười nói: “Đều là lỗi của Triển Chiêu.

Sau này khi Bạch huynh thành thân, chúng ta cũng sẽ đứng ở góc tường nghe lén, thế này có trút giận được không?”

Thực chất Bạch Ngọc Đường cũng không phải cố ý muốn đến nghe lén ở góc tường.

Khi hắn đỡ Triển Chiêu bái đường, hắn phát hiện mạch đập của Triển Chiêu quả thật đã rất yếu.

Hắn nhìn Triển Chiêu khó khăn đứng dậy, không khỏi khuyên nhủ: “Ngươi đã thế này rồi thì đừng khăng khăng đi bái đường nữa, Nguyệt Hoa sẽ không quan tâm đến điều này đâu.”

Triển Chiêu cười nói: “Nàng ấy không quan tâm, ta sẽ quan tâm.

Đây là điều mà bọn ta chờ đợi rất lâu rồi, ta nhất định sẽ không để nàng ấy có chút tiếc nuối nào.” Bạch Ngọc Đường nghe vậy, hắn chợt hiểu được bọn họ một chút, dù có chuyện gì phát sinh, Triển Chiêu sẽ không khiến cho Đinh Nguyệt Hoa thất vọng, nhất là hôm nay, dù cho hắn có yếu đến đâu, hắn vẫn sẽ chống chọi, dẫu mai sau chỉ còn có hồi ức, nó cũng phải là hồi ức ngọt ngào, là hồi ức ấm áp.

Chẳng qua khi Đinh Triệu Lan rời đi trong đêm đã ngàn dặn vạn dò, bảo Bạch Ngọc Đường săn sóc Triển Chiêu giúp hắn.

Mà Bạch Ngọc Đường thực sự cũng lo lắng, hắn sợ sẽ có chuyện nên cũng không dám đi xa, nhưng hắn không nghĩ sẽ được nghe một đoạn đối thoại như vậy.

Cơ hội này hiếm có đến mức nào? Đầu óc tinh quái của Bạch Ngọc Đường lập tức nảy lên, liền lên tiếng trêu chọc cả hai người bọn họ.

Vừa mới bị Bạch Ngọc Đường phá rối, cuối cùng Đinh Nguyệt Hoa cũng đã tháo được cái đai lưng đáng ghét kia, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô giúp Triển Chiêu thay lễ phục rồi đỡ hắn nằm xuống.

Sau đó cô lại nằm xuống cạnh hắn, cười nói: “Hóa ra làm một người vợ không dễ chút nào.”

Triển Chiêu vuốt tóc cô, cười nói: “Nguyệt Hoa vất vả rồi.”

Đinh Nguyệt Hoa đảo mắt một cái, cười nói: “Triển lang, có phải chàng cũng sẽ giúp ta không?”

“Vâng lời Nguyệt Hoa sai bảo.”

Đinh Nguyệt Hoa chỉ vào búi tóc của mình, cười nói: “Làm phiền rồi.”

Triển Chiêu hiểu ý, hắn đưa tay giúp cô tháo chiếc trâm ngọc xuống, mái tóc đen nhánh kia của cô lập tức rơi xuống như thác nước, choàng lên vai cô, cũng rơi vào trong tay hắn.

Hắn lấy ngon tay nhẹ quấn một lọn tóc của cô, những sợi tóc đen nhánh ấy cứ quanh quẩn ở đầu ngón tay của hắn, giống như sinh mệnh vướng víu bó buộc sinh mệnh, cứ thế chẳng thể tách rời.

Đinh Nguyệt Hoa cắn cắn môi, đột nhiên cười nói: “Chàng nhắm mắt lại, có được không?”

Triển Chiêu cười nói: “Sao vậy?”

Mặt Đinh Nguyệt Hoa đỏ ửng: “Dù sao tối nay ta cũng không thể…” Cô không nói tiếp nữa.

Triển Chiêu hiểu ý, nhưng cố tình cười nói: “Nương tử cứ việc thay y phục là được mà.”

“Nhưng ta…” Đinh Nguyệt Hoa vừa xấu hổ vừa lo lắng, hai má sớm đã đỏ lựng, chẳng thua gì những đóa Hồng đang nở rộ ở bên ngoài.

Triển Chiêu cười khà, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Đinh Nguyệt Hoa nhanh chóng cởi giá y rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh hắn.

Người ở bên cạnh đã ngủ, hơi thở phả bên tai cô, nhưng cô vẫn nhìn gương mặt của hắn không chớp mắt.

Bỗng nhiên chỉ thấy khóe miệng của Triển Chiêu khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười ranh mãnh, hắn không có mở mắt, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, hôn lên môi cô một cách chuẩn xác và nhanh chóng.

Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, nhưng mau chóng quàng lấy cổ của hắn.

Ngọn nến đỏ lấp lóe, hai bộ lễ phục được người ta xếp lên nhau một cách cẩn thận, mà ngoài cửa sổ, bầu trời sau cơn mưa trong vắt cực kì, ánh trăng nhẹ nhàng gieo mình xuống mặt đất, dường như mọi thứ đều say bên trong bức họa tình cảm dịu dàng này.

(Hết chương 13).